Lưu Song búng ngón tay, nghiêm túc nhớ lại: "Muốn hợp bát tự, muốn táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt sen, còn muốn hôn phục màu đỏ thẫm."
Yến Triều Sinh nhướn mày: "Bổn quân đã nhớ rõ."
Sau đó hắn tóm bừa một Tiên quân bói toán tới để hợp bát tự cho bọn họ.
Tiên quân run chân, nhìn Yêu quân Bệ hạ một cái, Yến Triều Sinh cười như không cười, Tiên quân bói toán lập tức ca ngợi bát tự của Yêu quân và Lưu Song hoàn toàn xứng đôi, Lưu Song mừng đến mặt mày hớn hở, liên tục nói: "Đa tạ Tiên quân bá bá."
Yến Triều Sinh cho các tướng quân đưa sính lễ tới, lấp đầy một phần ba Thương Lam Tiên cảnh nhỏ bé, trải dài mười dặm.
Trăm năm trước, ngày ấy Lưu Song xuất giá, nhóm Tiên linh mừng rỡ, lúc đó Thiếu U cũng ở đó, Lưu Song có người thân, có bằng hữu, có người mình yêu.
Yến Triều Sinh đứng trên lưng Xích Diều, chào đón nàng trong bộ hồng y, mắt mang ý cười. Đêm tân hôn, hắn bóc một hạt sen, hỏi nàng: "Nàng biết hai món đồ này có ý nghĩa gì không?"
Lưu Song lắc đầu.
Dù sao mẫu thân đã nói rằng nó cần thiết, vậy thì nó là thứ tốt không thể thiếu.
Yến Triều Sinh liếc nhìn nàng một cái, hừ cười nói: "Không biết xấu hổ."
Rất lâu về sau, Lưu Song hồi tưởng lại, mơ hồ nhớ đến cảm giác ngay khi đó.
Nàng ôm hạnh phúc vô tận cùng mong đợi gả cho Yến Triều Sinh, cũng cho rằng Yến Triều Sinh thật sự vô cùng yêu nàng, nguyện ý sẵn sáng cùng nàng theo tập tục phàm trần, cởi bỏ huyền y, thay bằng một thân hồng y.
Trăm năm qua đi, nàng rốt cuộc cũng nhận ra.
Thì ra không phải bởi vì trân trọng nàng, Yến Triều Sinh mới cùng nàng mặc hỉ phục đỏ thẫm thành hôn. Mà là vì ở trong lòng Yến Triều Sinh, đại hôn kia giống như một trò đùa, hôn phục màu tím của hắn, vì một người mà giữ lại.
Lưu Song cười cười, như vậy cũng tốt, như vậy là tốt nhất. Ít nhất mơ màng hồ đồ cả trăm năm, nàng đã có thể tỉnh lại.
Nhóm Tiên tì hầu hạ Lưu Song chưa bao giờ nhận một công việc nhẹ nhàng như vậy, các nàng không làm gì cả, chỉ đứng ở một bên ngơ ngác nhìn, vị Tiên tử này rất giống Mật Sở Thiên phi, tự mình mặc y phục, đi theo các nàng bước lên cửu Thần điểu vân liễn.
Trong màn lụa, một màu đỏ vô cùng rực rỡ. Đôi tay Lưu Song đan trên đầu gối, cả người thập phần an tĩnh bình thản.
Nhóm Tiên tì ánh mắt không tự chủ được mà dõi theo nàng, nói đến thật kỳ quái, vị Tiên tử này rõ ràng rất giống Mật Sở Thiên phi, thế nhưng chẳng ai có thể nhầm lẫn giữa hai người.
Ngoài việc giống nhau, những mặt khác thật sự quá khác biệt.
Mật Sở Thiên phi hận không thể thời thời khắc khắc chứng minh cảm giác tồn tại của mình, khiến tất cả Tiên tử ở Tiên giới khuất phục, còn vị Tiên tử này lại an tĩnh giống như một bức họa, cười rộ lên lại cực kỳ thuần tịnh và quyến rũ.