Chương 10.2: Giải linh

Lưu Song cúi đầu, không nhìn thấy bất cứ biểu hiện gì của Yến Triều Sinh, chỉ nghe hắn bình tĩnh mở miệng: "Giải xuống đi."

Lưu Song đi ngang qua Yến Triều Sinh, bị nhóm Yêu dẫn đi thật xa, nàng nhịn không được lần cuối quay đầu lại nhìn Yến Triều Sinh, như là muốn đem hắn khắc vào trong trí nhớ.

Áo choàng trên người hắn tung bay, hắn lạnh nhạt và tàn nhẫn. Lưu Song không khỏi tự hỏi, vì sao bây giờ nàng mới phát hiện, hắn quả thực là một người tâm địa lạnh cứng như vậy. Mặc dù Lưu Song ở ngay trước mặt hắn, đâm người trong lòng hắn một dao, hắn vẫn như cũ dùng ánh mắt nhìn vai hề nhảy nhót, lãnh khốc theo dõi động tác của nàng.

Lòng tốt của hắn trước đây, cũng là lừa nàng sao?

Yến Triều Sinh vẫn mang bộ dáng đẹp đẽ trong trí nhớ của Lưu Song, chẳng qua lúc này đây, nàng sẽ không bao giờ gọi Yến Triều Sinh là phu quân nữa.

Mũi cùng hốc mắt đều ê ẩm, Lưu Song không oán Mật Sở tính kế, cũng không cần lòng tin của Yến Triều Sinh.

Nàng chỉ cảm thấy khổ sở, vô cùng vô tận khổ sở, tình yêu nhiệt thành lần đầu tiên trong đời, từ đêm nay bắt đầu chậm rãi chết đi.

*

Lưu Song chưa từng nói với Yến Triều Sinh, nàng không thích Quỷ vực, Yến Triều Sinh dĩ nhiên cũng không biết, so với thủy lao nàng càng ghét biển máu hơn.

Trên biển máu, một đóa hoa máu là một nhà giam, Lưu Song bị nhốt trong một bông hoa quỳnh rộng một tấc vuông.

Bốn phía không có một bóng người, ngay cả tiếng Quỷ khóc cũng không có, dưới chân biển máu di chuyển, mùi tanh và trọc khí rất nặng. Lưu Song sinh ra ở một nơi mỹ lệ náo nhiệt, vốn tưởng rằng mấy năm nay đã quen với cô đơn, nhưng người chỉ quen được với hạnh phúc, không thể làm quen được với cô đơn cùng thống khổ.

Biển máu không biết bốn mùa, không biết lạnh nóng, ngũ quan sẽ cảm thấy tê nhức, khiến nàng không xác định được mình còn sống hay không.

Lưu Song rất khó chịu, trái tim bị luyện hóa cứ mỗi một lần đập là như cướp lấy hơi thở của nàng, Yến Triều Sinh sẽ thả nàng ra ngoài sao? Nàng theo bản năng dùng linh lực công kích hoa quỳnh, linh lực toàn bộ bị phản phệ trở lại, khóe môi nàng chảy xuống máu tươi.

Lưu Song định gọi phu quân, cuối cùng lại mím chặt môi, lẩm bẩm nói: "Trường Hoan, Túc Luân đại nhân..."

Hai ngày sau thì Trường Hoan xông vào.

Quỷ tu tiểu cô nương một thân Quỷ tu chi lực cơ hồ tán loạn, nàng ta lảo đảo bước chân rồi quỳ sụp xuống trước hoa quỳnh đỏ như máu: "Nương nương, nương nương còn đi được không? Xin người thứ lỗi, Trường Hoan tới chậm rồi."

Sống chung gần trăm năm, Lưu Song chưa bao giờ thấy Trường Hoan khóc. Lưu Song biết, đại đa số Quỷ tu đều lạnh lùng, âm độc và ích kỷ.

Nhưng Trường Hoan thì không.

Khi nàng nhặt được Trường Hoan, hồn phách của Trường Hoan dường như đã tan nát, bị người đạp dưới chân, ánh mắt vỡ vụn.

Nàng đưa Trường Hoan về nhà, mới đầu bắt chước mẫu thân chăm sóc mình mà chăm sóc lại Trường Hoan, tu bổ hồn phách cho nàng ta. Sau lại không biết bắt đầu từ hôm nào, lại thành Trường Hoan chăm sóc cho nàng.

Vai trò của các nàng bị đảo ngược, Trường Hoan giúp đỡ nàng sống sót ở Quỷ vực.

Lưu Song chưa từng thấy Trường Hoan khổ sở, nhưng hôm nay, trong mắt của tiểu cô nương Quỷ tu kia, tất cả đều là bi ai vô cùng.

"Ta không sao, Trường Hoan." Lưu Song lặng lẽ lau đi vết máu bên môi, thoải mái mà nói, "Ngươi đừng lo lắng cho ta, sẽ tốt lên thôi. Thanh Loan đã trở về rồi chưa, nó không có việc gì chứ?"

"Thanh Loan? Nó vẫn luôn ở trong ổ núi đá, nương nương sao lại hỏi như vậy?"

"Mấy ngày trước, là ngươi nói với ta không tìm thấy Thanh Loan."