Chương 38.3: Giấm vương

Lưu Song lưu luyến Thiếu U, vất vả lắm nàng với gặp lại y ở kiếp này, không ngờ chưa đầy một tháng ngắn ngủi lại phải lần nữa chia xa.

Bạch Truy Húc nói: "Thiếu chủ, đi thôi."

Nàng ngồi trên Tiên kiếm, quay đầu lại nhìn Thiếu U, thanh y Tiên quân tắm mình dưới ánh mặt trời, dường như không nghĩ nàng sẽ quay đầu lại, vừa lúc đối diện với ánh mắt của nàng.

Ánh mắt hai người không né không tránh, vừa vặn nhìn nhau.

Ngay lúc Lưu Song định cười, Thiếu U khụ một tiếng, dời ánh mắt đi: "Xích Thủy Tiên tử lên đường bình an."

Ốc Khương bên cạnh y cười tủm tỉm nói: "Tiểu nha đầu, trải qua đoạn thời gian chung sống này, ngươi thấy thiếu chủ nhà ta thế nào?"

"Thiếu chủ đương nhiên rất tốt."

Yến Triều Sinh bỗng nhiên ngước mắt nhìn qua, ánh mắt tối đen, không biết hỉ nộ.

Ốc Khương: "Vậy lần trước ngươi tới Côn Luân làm chuyện đó, có hối hận không?"

Lưu Song cho rằng ông ta đang nói đến chuyện nguyên chủ đến đây làm nhục Thiếu U: "Đương nhiên hối hận."

Ốc Khương hắc hắc lặng lẽ cười, càng cười càng nhộn nhạo, đầu bạc râu bạc cũng không cứu vớt được hình tượng tiên phong đạo mạo ban đầu của ông ta. Nếu đã hối hận vì đã hối hôn với thiếu chủ, vậy còn có thể cứu vãn được chứ? Ông ta đang định nói gì thêm, Thiếu U không nhanh không chậm mở miệng: "Sư tôn, lò luyện của người sắp nổ rồi."

Ốc Khương ngẩn người, kêu lên một tiếng, không thèm lo tiếp đón nữa, vội vàng chạy đến rừng đào của mình.

Thiếu U cười nói với Lưu Song: "Bảo trọng."

Lưu Song nói: "Thiếu U, thời gian tới ta lại đến thăm huynh. Đúng rồi, ta nghe đại công tử nói, không bao lâu nữa còn có Tứ Hải yến, huynh cũng đi Tứ Hải yến chứ?"

Y nhẹ nhàng gật đầu.

Lưu Song rất vui, không bao lâu nữa lại được gặp Thiếu U, chờ nàng lần này trở về làm quen với cuộc sống ở Không Tang, nhất định sẽ chuẩn bị cho Thiếu U một phần lễ vật.

Bạch Vũ Huyên không kiên nhẫn mà thúc giục: "Được rồi được rồi, dây dưa mãi không xong, có muốn về Không Tang hay không, dài dòng quá, huynh trưởng, để cô ta ở lại đi."

Bạch Truy Húc buồn cười mà lắc đầu: "Thiếu chủ ngồi đi."

Y khởi động Tiên kiếm, mang theo một đám người rời đi, Lưu Song vẫy tay với Thiếu U.

Thanh niên trong Tiên cảnh ngước mắt nhìn nàng, cho đến khi bóng dáng của họ càng lúc càng xa. Cảnh tượng này trùng lặp với cảnh tượng kiếp trước của nàng, trong lòng Lưu Song tràn ngập cảm xúc, lần từ biệt Thiếu U giống như vậy là khi nàng ngồi trên Tiên xa đại hôn, sau đó không còn gặp được Thiếu U nữa.

Lần đó là vĩnh biệt, lần này là không lâu nữa sẽ còn gặp lại nhau.