Chương 6: Dám quấy nhiễu xa giá của điện hạ! (2)

Trước khi Điền thư sinh đến, Vân Kiều nhận được một tin tức đủ để chấn động thiên hạ.

Hôm nay trong buổi thiết triều, Thánh thượng đã lâu không chấp chính nay bỗng nhiên lộ mặt, sai người tuyên chiếu thư, lập Ngũ Hoàng tử Bùi Thưa Tư làm Thái tử.

Vị trí Đông Cung Thái Tử đã bỏ trống nhiều năm, hiện giờ cuối cùng cũng đã được ấn định.

Tin tức này như nước đổ vào chảo dầu, lập tức truyền ra ngoài.

Những người trong những trà lâu, tửu lầu thường ngày nghe kể chuyện, thưởng thức âm nhạc, nói về những giai thoại, hay lén lút bàn luận triều đình thì hôm nay đồng loạt đều thảo luận về vị tân Thái tử kia.

Vân Kiều chán chường chờ Điền thư sinh, bên tai cũng tiếp thu không ít về chuyện của tân Thái tử.

Nói đến thật buồn cười, hóa ra nói đi nói lại thì cuối cùng bọn họ lại bàn tán đến người sẽ chọn làm Thái tử phi.

Còn nói, lần này Thái tử nhận tổ quy tông, Trần gia có công cực lớn, tám phần là đã chọn ra vị trí Thái tử phi rồi, cũng nhắc đến nữ nhi duy nhất của Bình hầu xuất thân cao quý, tài mạo song toàn, đến giờ vẫn chưa định thân là vì chờ lập trữ quân.

Vân Kiều vừa ăn điểm tâm vừa chăm chú lắng nghe, nàng không ngờ những thư sinh thoạt nhìn vô cùng đứng đắn lại tham gia bàn tán về vấn đề này sôi nổi đến vậy.

Mãi cho đến giờ Ngọ, tiểu nhị cuốn màn trúc đến, nói với nàng: “Phu nhân, người ngài đợi đã đến rồi!”

Vân Kiều phủi vụn bánh trên đầu ngón tay mảnh khảnh của mình, đứng dậy đi theo tiểu nhị gặp thư sinh nọ.

Bộ dạng Điền thư sinh gọn gàng chỉnh tề, trên người mặc bộ áo gấm màu trăng non, tay áo rộng, nửa tóc xoã, nửa tóc búi lên, miệng cong lên cười nhàn nhạt, có thể coi là một công tử anh tuấn.

không muốn gặp người, phần lớn mọi người đều sẽ làm vậy.

Nhưng Yến Đình không phải là người như vậy.

Từ trước đến này, tính tình của hắn rất thẳng thắn, cho dù thất bại hắn cũng sẽ thẳng lưng đón nhận, không trốn tránh sợ hãi.

Bất luận người trước mặt này nói có nghiêm túc thế nào nàng cũng không tin Yến Đình sẽ hành xử như vậy.

Vân Kiều buông chén trà, dứt khoát hỏi: “Nói như vậy thì công tử cũng không rõ hiện tại Yến Đình đang ở đâu phải không?”

Điền Trọng Ngọc nghẹn họng, lúc này hắn mới phát hiện, Vân Kiều xinh đẹp trước mặt không có chút gì là bi thương.

Hắn ngẫm nghĩ rồi mở miệng: “Ta có thể phái hạ nhân đi hỏi những người đã từng giao thiệp với Yến huynh, biết đâu hỏi được tung tích của hắn!”

“Vậy làm phiền ngài!” Vân Kiều sờ mũi, thở dài: “Hà tất gì hắn phải vậy? Cho dù hắn có thi rớt thì ta cũng không trách hắn, hắn trốn tránh như vậy, lỡ như bệnh tình không kịp chữa trị thì phải làm sao đây!”

Nàng cúi đầu, ánh mắt rủ xuống, nét mặt lộ ra vẻ u sầu.

Vì đi đường tàu xe mệt nhọc, lại lo lắng cho nên thân thể gầy đi rất nhiều, giờ đây nhìn nàng càng thêm yếu đuối.

Điền Trọng Ngọc mềm lòng, ánh mắt dừng trên chiếc cổ dài trắng mịn, không để ý nói: “Đúng vậy!”

“Lúc trước hắn hay ho, mỗi khi giao mùa thì tái phát, phải uống thuốc mới đỡ được!”

Vân Kiều giương mắt nhìn hắn, thấp giọng nói: “Ngài giao thiệp qua lại với hắn, nói như vậy ngài cũng biết…”

Điền Trọng Ngọc bị đôi mắt đào hoa của nàng nhìn chằm chằm, đầu óc trở nên chậm chạp, phụ hoạ theo bản năng: “Đúng vậy!”

Ngay sau đó, bộ dạng yếu đuối khiến người ta xót thương trên mặt Vân Kiều tan biến.

Nàng ngồi ngay ngắn, cười như không cười đánh giá người trước mặt, biểu tình dần lạnh đi.