Chương 4

Nhân lúc tới tửu lầu, Vân Kiều không ngừng đẩy nhanh tốc độ, liền lại hỏi thăm hai nhà. Kết quả cũng coi như không ngoài ý muốn, ai cũng đều là nói chưa từng gặp qua Yến Đình.

Cho đến khi hoàng hôn buông xuống, rặng mây đỏ ở phía chân trời dần hiện ra.

Khói bếp lượn lờ dâng lên, đi trên đường, mơ hồ có thể ngửi được hương cơm mê người, làm người ta gấp không chờ nổi mà muốn trở về nhà.

Nhưng nhà nàng cách đây quá xa, cũng không biết tung tích của phu quân.

“Ta cùng chàng ấy vận khí từ trước đến nay giống nhau, nếu có thể tìm được người trong một ngày đầu, mới là chuyện lạ.” Vân Kiều tự giễu, đem bức họa kín kẽ mà chiết lên, “Dù sao còn có hơn phân nửa gia đình mà chúng ta chưa hỏi qua, ngày mai lại tiếp tục tìm đi.”

Nàng nói với Tố Hòa “Vất vả”, lại giơ tay đỡ Thiên Thiên một phen, ảo não nói: “Là ta suy xét không chu toàn. Ngươi không thường ra cửa, một ngày như vậy tự nhiên là không dễ chịu.”

Vân Kiều mấy năm nay chạy ngược chạy xuôi buôn bán, một ngày rong ruổi thế này là bình thường với nàng.

Nhưng Thiên Thiên lại rất ít khi ra cửa, ngày thường chỉ ở trong nhà thêu thùa, hôm nay phải lê bước qua từng chỗ, tuy nửa câu oán giận cũng không có, nhưng bước chân cũng đã không tự chủ được mà nặng nề hơn.

“Không mệt,” Từ Thiên Thiên thẳng lưng, cố làm ra một bộ dáng dường như không có việc gì, cường điệu nói, “Thật sự.”

Người nhà họ Nguyên tuy tốt, nhưng với nàng mà nói, chung quy cũng là trời xa đất lạ, cho dù là mệt chút, cũng chỉ muốn đi theo Vân Kiều.

Vân Kiều nhìn ra tâm tư của Thiên Thiên, cười nói: “Hôm nay còn phải đa tạ ngươi, bằng không, ta họa không ra chân dung của chàng ấy.”

Nàng dừng lại, ở sạp hàng ven đường mua nước đường cho Thiên Thiên cùng Tố Hòa, thả chậm bước chân, chậm rì rì mà trở về.

Cả ngày nay tâm trí nàng chỉ có chuyện tìm người, thẳng đến lúc này, bỗng có chút tâm tư, muốn đến xem phong cảnh Trường An.

Vân Kiều chưa từng đến Trường An, trước kia thành thân với Yến Đình, cũng chưa bao giờ nghĩ đến muốn tới Trường An. Nàng sinh ở bình thành hoa quế trấn, cha mẹ mất, dựa vào chính mình lăn lê bò lết, gầy dựng sự nghiệp.

Nàng rất thích trấn nhỏ kia, Yến Đình lại không.

Trường An vốn là thánh địa của người đọc sách, phần lớn ai cũng ngóng trông được thấy tên mình trên bảng vàng, một ngày kia phong hầu bái tướng.

Yến Đình tài đến vậy, cũng không nên lưu lại trấn nhỏ kia cho phí thời gian, cho nên sáng sớm Vân Kiều liền chuẩn bị tốt hết mọi thứ, theo hắn đến nơi khác.

Nàng từng hỏi qua Yến Đình, Trường An như thế nào?

Yến Đình chỉ nói bản thân trước kia rất lâu từng đến đó, đã sớm nhớ không rõ, chờ đến sau này, lại bồi nàng dạo Trường An.

Yến Đình không thích kể chuyện xưa, nàng cũng chưa từng hỏi nhiều, thẳng đến lúc này, mới bỗng nhiên ý thức được, bản thân đối với Yến Đình hiểu biết quá ít.

Nước đường vốn ngọt cũng trở nên nhạt nhẽo.

Mới trở lại Nguyên gia, Vân Kiều liền thấy Nguyên Anh tức giận.

“Như thế nào, Tống đại nhân kia vẫn không chịu nhả ra sao?” Vân Kiều nhíu mày, hỏi dò, “Ngươi có phải cùng Tống gia có thù oán gì không?”

Nguyên Anh cũng không phải loại người keo kiệt, tiền bạc đả động không được, tám phần chính là có thù riêng.

“Ngươi đoán đúng rồi. Ta hôm nay đi hết một ngày, mới xem như hiểu rõ mọi chuyện.” Nguyên Anh nâng tay áo phẩy phẩy, nhắc tới nguyên do, lại cảm thấy buồn cười, “Ngươi đoán thế nào? Nói là năm trước ở cẩm tú các, ta đoạt lấy một chi san hô thoa mà Tống tiểu thư nhìn trúng.”

“Chỉ có thế?” Vân Kiều khô cằn hỏi, thực sự không biết nên nói cái gì cho tốt.

Nàng buôn bán mấy năm nay, cũng thấy không ít người khó hầu hạ, nhưng thật là chưa thấy qua chỉ vì chi san hô thoa mà ghi hận lâu như vậy.

“San hô thoa kia vốn chính là ta nhìn trúng trước, nhưng Tống tiểu thư tự cho mình kiều quý, ta lại không hai tay dâng lên, cho nên chính là khinh thường Tống gia.”

Nguyên Anh khi đó căn bản không dự đoán được, Tống tiểu thư sẽ vì chút chuyện như vậy, trở về thêm mắm thêm muối; càng không dự đoán được, một Tống gia to lớn thế nhưng trùng hợp điều tới thuỷ vận tư, vừa lúc trả thù riêng.

Nguyên Anh đã sớm quên việc này, chợt nghe được san hô thoa thì phản ứng một hồi lâu, mới nhớ ra.

Vân Kiều sau khi hiểu rõ mọi chuyện, liền biết không có gì biện pháp gì tốt, chỉ có thể than một câu “Xui xẻo”.

Từ trước đến nay dân không tranh với quan, Nguyên phu nhân đêm qua cũng nói, trước mắt triều đình rất loạn, tốt nhất không nên trà trộn vào, để tránh những rắc rối trong quan hệ. Rốt cuộc vạn nhất có người xảy ra chuyện, liên lụy đến nhiều người khác, nói không chừng bị phán tội “Đồng đảng” một lượt.

“Ý tứ này của Tống gia, là muốn ngươi mang theo san hô thoa tới cửa bồi tội?” Vân Kiều vừa nói vừa cảm thấy quá đáng, không thể lý giải sao có người so đo như vậy?

“Ngươi hẳn là cũng biết, vì cái gì ta tình nguyện bôn ba trời nam biển bắc, cũng không muốn ở lại kinh thành.” Nguyên Anh lạnh mặt “Hừ”, tràn đầy ghét bỏ, “Liền bởi vì ở hoàng thành, loại người này lại rất nhiều.”

Vân Kiều như vừa tiếp thu kiến thức mới, đồng cảm nói: “Nếu đổi lại là ta, cũng không muốn sống những ngày tháng ở đây.”

“Thế đã là gì. Ngươi chưa gặp nhóm khuê tú thế gia đại tộc ở cùng một chỗ, đó mói gọi là khó ở chung, mỗi câu nói của họ đều mang ý châm chước.” Nguyên Anh cũng không biết là nhớ lại chuyện gì, đỡ trán, “Cùng người này thân cận chút, nói không chừng liền đắc tội một người khác.”

“Khi nói chuyện họ đều dùng lời nói sắc bén, chợt vừa nghe không có gì, trên thực tế nói không chừng chính là bắt ngươi đương mộc thương sử, ngầm đấu đá lẫn nhau.”

“Nhưng vốn dĩ bản chất quan hệ rắc rối khó gỡ, trên mặt ai cũng là vẻ bình thản, ai biết được các nàng sau lưng tốt với ai, xấu với ai?”

Nguyên Anh đã sớm bất mãn, lại gặp chuyện xui xẻo này nên toàn bộ oán giận đều tuôn ra, lại kề tai nói nhỏ với Vân Kiều: “Trước đây, cha ta còn nghĩ tới chuyện gả ta vào gia đình bề thế, làm quan phu nhân gì đó. Ta căng da đầu mấy ngày, nhận ra bản thân thật sự là làm không được, vẫn là nghe nương của ta, hai năm nữa để ta bắt rể.”

Vân Kiều bị lời này của nàng làm cho tức cười, cười xong, lại nghiêm túc nói: “Chủ ý này được đó. Những danh gia vọng tộc, đích xác không phải loại phàm phu tục tử như chúng ta với tới.”

Oán giận xong, tâm tình Nguyên Anh cuối cùng cũng khá lên, sai thị nữ đi đem san hô thoa kia ra, chuẩn bị ngày mai bóp mũi đi Tống gia nhận lỗi, tốt xấu trước đem hàng hóa nhà mình cứu vớt trở về rồi tính tiếp.

Phân phó xong, nàng lại nhìn về phía Vân Kiều, muốn nói lại thôi.

“Hôm nay lo giải quyết công việc, không tìm người.” Vân Kiều nhìn ra tâm tư của nàng, bất đắc dĩ mà cười, “Ngươi thật ra không cần lo lắng, ta vẫn ổn. Dù thế nào, cũng sẽ tìm được Yến Đình ngày ấy.”

“Đến lúc đó nhất định phải phạt hắn thật nặng.” Nguyên Anh căm giận bất bình.

Vân Kiều nắm chặt bức họa kia, cười nói: “Được, lúc đó tuyệt đối không tha cho hắn.”

Lời tuy nói như vậy, nhưng Vân Kiều bản thân cũng chưa nghĩ ra, đến lúc đó có thể phạt Yến Đình như thế nào?

Yến Đình là người ôn nhu, làm việc ổn thỏa chu đáo, từ khi quen biết tới nay, hai người chưa từng cãi nhau. Nào biết sẽ có chuyện như vậy?

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể trước tìm được người rồi lại nói.

Ngày đầu Vân Kiều không ngồi xe, vì nàng chỉ đến các khách điếm gần đây, đường đi không xa lắm. Nhưng mấy ngày nay muốn đi khách điếm cách xa Nguyên gia một chút, Thiên Thiên tất nhiên là theo không kịp, liền mượn xe ngựa.

Nguyên Anh như cũ là cùng nàng ra cửa, mặt không tình nguyện nhìn chiếc xe ngựa chở nàng đến Tống gia.

“Nhịn một chút,” Vân Kiều vẫy tay, “Dành chút thời gian làm đồ ăn cho ngươi.”

Vân Kiều trù nghệ rất tốt, hương vị hài hòa, giống như là cơm nhà, phảng phất muốn ngon hơn người khác. Nguyên Anh lập tức thấy hứng thú, đẩy màn xe ra gọi món ăn: “Ta muốn lá sen gà cùng mơ chua canh!”

“Được được được.” Vân Kiều đáp ứng, lúc này mới lên một chiếc xe ngựa khác, dựa vào biện pháp ngày hôm qua đi tìm Yến Đình.

Nàng lúc này hỏi nhiều người hơn, nhưng hơn nửa ngày, như cũ không có manh mối gì.

Đã hỏi hơn phân nửa danh sách khách điếm, tuy là nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi, Vân Kiều cũng không thể cười nổi. Nàng nhìn sắc trời, không dám thở dài, phân phó xa phu quay đầu hồi phủ.

Sau khi Vân Kiều lên xe, liền dựa vào đệm mềm nhắm mắt dưỡng thần, thẳng đến lúc bị Thiên Thiên đánh thức.

“Tới rồi sao?” Giọng nàng có chút khàn.

Thiên Thiên lắc lắc đầu, Tố Hòa hé màn xe, nhẹ giọng nói: “Tống gia đã xảy ra chuyện.”

Vân Kiều ngẩn ra, nhìn ra ngoài, chỉ thấy phía trước dinh thự thế nhưng bị một đội mặc áo giáp, cầm binh khí vệ binh vây quanh, lục tục dọn ra cái gì đó. Hoàng hôn ánh chiều tà làm áo giáp ánh lên huyết sắc, người trên đường đều dạt sang hai bên, sôi nổi tránh đi.

“Là Anh Anh đề cái kia Tống gia sao?” Vân Kiều tỉnh ngủ.

Tố Hòa gật gật đầu: “Đúng vậy.”

Vân Kiều có chút khó tin.

Nghe qua Nguyên Anh giảng thuật, Tống gia ở trong lòng nàng đã là ác bá ngang ngược vô lý, nhưng trước mắt, rõ ràng là đợi làm thịt sơn dương.

Nàng bỗng nhiên nhớ tới Nguyên phu nhân đêm đó nói ——

Sau khi Tự Ngũ hoàng tử nhận tổ quy tông, triều dã rung chuyển, liên lụy cực rộng, hiện giờ mới là khó khăn chồng chất……

Tố Hòa phân phó xa phu đi đường vòng, lại thoáng nhìn thân ảnh đi ra từ Tống gia, kinh ngạc nói: “Là cô nương!”

Vân Kiều hoàn hồn, nhìn qua, quả nhiên thấy Nguyên Anh. Nàng lắp bắp kinh hãi, ngay sau đó đứng dậy xuống xe đi đến chỗ Nguyên Anh.

Nguyên Anh phát hiện nàng, biểu tình căng thẳng cuối cùng thả lỏng, xách váy, chạy chậm lại đây.

“Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Những người này có từng làm khó dễ ngươi?” Vân Kiều đỡ tay Nguyên Anh, quan sát kỹ lưỡng, thấy nàng chưa từng bị thương mới yên tâm chút.

Nguyên Anh thuận khí, dựa vào người nàng, hữu khí vô lực mà giải thích: “Ta sáng sớm tới gặp Tống cô nương, ngồi chờ một lúc lâu, buổi trưa mới thấy mặt nàng ta. Nhưng lời còn chưa nói vài câu, liền có nha hoàn vội vàng tới báo, nói là cấm quân phụng mệnh xét nhà……”

Tống gia tự nhiên đều chạy không được, ngay cả Nguyên Anh, cũng bị giam hồi lâu, thẳng đến khi biết rõ ràng thân phận mới thả ra.

Nguyên Anh nhắc tới Tống cô nương liền hận đến ngứa răng, nhưng hôm nay lại nghĩ mà sợ: “Nàng sợ tới mức ngất đi, cũng không có cách nào gọi thái y, ma ma chỉ có thể ấn huyệt nhân trung rồi lấy thuốc mỡ thoa, thật vất vả mới cứu tỉnh lại được……”

Vân Kiều ôm lấy nàng đi ra ngoài, Nguyên Anh lại nói: “Trước không trở về nhà, ngươi bồi ta đi một chút đi.”

“Được,” Vân Kiều cảm thấy việc này làm cho ai cũng sợ hãi, càng đừng nói Nguyên Anh vốn có kinh nghiệm. Nàng nhẹ giọng nói, “Ta bồi ngươi đến nơi khác đi dạo.”

Thẳng đến một con phố khác, hồi lâu, Nguyên Anh lại bỗng nhiên nói: “San hô thoa ta cho nàng ta, nhưng nàng ta ném xuống đất, vỡ nát.”

Rõ ràng một khắc trước còn cao cao tại thượng, căn bản không xem ai ra gì, giây sau liền thành tội thần chi nữ, sợ tới mức muốn mất nửa cái mạng.

Cũng không biết là nên cảm thấy hả giận, hay nên thông cảm.

Vân Kiều không tự giác nắm chặt bức họa trong tay, lẩm bẩm: “Bởi vốn dĩ đây là Trường An mà.”

Mấy người nhìn nhau không nói gì.

Bỗng nhiên một thanh âm quen thuộc truyền đến: “Phu nhân, ngài hôm qua muốn tìm vị Yến công tử kia, ta từ người khác hỏi ra chút tin tức……”

Vân Kiều nhìn lại, là tiểu nhị tại quán rượu hôm qua.