- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Nàng Không Làm Điêu Dân Đã Nhiều Năm
- Chương 7: Lễ vật sinh thần
Nàng Không Làm Điêu Dân Đã Nhiều Năm
Chương 7: Lễ vật sinh thần
Chương 7: Lễ vật sinh thần
Sau khi thương đội xuất phát, năm ba ngày đầu còn tốt, ngoại trừ Mạc tổng tiêu đầu một ngày ba bữa phái người đến chiếu cố huynh muội Trương gia, ăn uống cũng phong phú hơn những người mở đường khác một chút, trên đường đi vẫn tính là bình thường.
Trương Thanh mang theo trái tim đầy nhiệt huyết, hỏi ý kiến Đường Anh: "Tiểu thư, cơm mà Mạc tổng tiêu đầu phái người đưa tới, ta ăn có chút không an lòng, làm sao bây giờ?"
"Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, ngươi cũng không cần lo lắng."
Thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, Đường Anh làm sao có thể không biết đạo lý này.
Trương Thanh vốn dĩ là người chịu khó tay chân nhanh nhẹn, ôm một trái tim thấp thỏm làm vài việc phù hợp với sức của mình, không đầy hai ngày đã không còn ngồi trên xe hàng nữa, đi theo mấy hoa tiêu còn lại đi ở phía trước.
Đám hoa tiêu kia đều là người thô kệch, huống hồ đều đã quen thuộc tính tình của mấy vị tiêu sư ở tiêu cục này, liền giễu cợt hắn không biết hưởng phúc.
"Trương huynh đệ có phúc mà không biết hưởng, hà tất chạy tới chịu khổ cùng huynh đệ chúng ta?"
Trương Thanh cười khổ: "Hai huynh muội chúng ta không có đồng nào trên người, lưu lạc đến tận đây, có phúc chỗ nào?" Đối với Đường Anh mà nói, cửa nát nhà tan, lâm vào tuyệt cảnh, không hề có chút phúc khí nào cả.
Mấy tên hoa tiêu nháy mắt ra hiệu, một người trong đó thấy tiểu tử ngốc trước mắt ngơ ngác đầu óc chậm chạp, liền nhắc nhở hắn một câu: "Tổng tiêu đầu thương hoa tiếc ngọc nhất, muội muội kia của ngươi cũng không tệ, nếu như Tổng tiêu đầu có thể nạp muội muội ngươi, huynh đệ ngươi coi như không cần vất vả chạy ngược xui, còn có thể ngồi trên ngựa cao to đi hết đoạn đường này."
Trong nội tâm Trương Thanh thầm mắng: Đồ chó đẻ, tiểu thư nhà ta trung liệt anh dũng, làm sao đến mức làm thϊếp cho một lão già.
Đám hoa tiêu thấy hắn không đáp lời, có cảm giác hắn sắp nghèo đến nỗi phải đi ăn xin rồi, thế mà còn không biết thời thế, nên có mấy phần không vui. Trong đó có một vị biết nịnh Tổng tiêu đầu nhất cùng các vị tiêu sư khác, âm thầm nói móc: "Nữ nhân nào mà không hầu hạ nam nhân, hầu hạ Tổng tiêu đầu dù sao cũng tốt hơn hầu hạ một đống tiêu sư nha?"
"Ngươi ——" Trương Thanh nghe được lời này càng thêm tức giận, trán nổi gân xanh, nắm chặt nắm đấm hận không thể đánh những người miệng đầy ô ngôn uế ngữ này một trận, thế nhưng đoạn đường này quá mức gian nan với Đường Anh, hắn lại không muốn gây phiền phức cho nàng, chỉ có thể nhịn xuống cục tức này, hờn dỗi quay đầu đi mất.
Như vậy cũng chưa hết.
Sự trêu nhạo của đám hoa tiêu chỉ là mới bắt đầu, một hai ngày tiếp theo còn có bảo tiêu ôm vai bá cổ Trương Thanh xưng huynh gọi đệ, muốn làm mai cho muội muội của Trương Thanh, nói rằng là một mối hôn sự tốt.
Trương Thanh cũng biết những người này không dễ đắc tội, nhân tiện nói: "Thân nhân trong nhà mới qua đời, muội muội làm sao có thể thành hôn?"
"Việc gấp thì tùy cơ ứng biến, cũng có người thành thân khi còn để tang. Huynh trưởng như cha, hai huynh muội các ngươi ngay cả cơm đều sắp không có mà ăn, chẳng lẽ chết đói mới chính là hiếu đạo? Nhưng có một câu của ngươi, Mạc tổng tiêu đầu tất nhiên sẽ thương yêu muội muội ngươi, cũng tốt hơn hơn là một cô nương như nàng phải chịu cảnh màn trời chiếu đất, phải chịu cảnh khổ sở này?"Tiêu sư kia quay đầu liếc mắt tiểu cô nương ngồi trên xe chuyển hàng một cái, chỉ cảm thấy nàng có một tư thái nghiêm nghị, trong lòng càng ngứa ngáy.
Cuộc sống của đám người này đều là liếʍ máu trên lưỡi đao, nói không chừng ngày nào đó xui xẻo, đi đường dài gặp phải sơn tặc thổ phỉ liền không giữ nổi cái đầu trên cổ mình, cho nên mỗi lần bình an trở về, thì vội vàng ở bên ngoài tìm kỹ nữ vui vẻ một hồi.
Trương Thanh biện cớ còn đạo hiếu, không tiện thành hôn để ngăn cản tiêu sư này.
Trong thời gian nghỉ ngơi, Đường Anh mượn cơ hội Trương Thanh thay mình canh chừng, hỏi hắn: "Mấy ngày nay những người này tận lực vây quanh ngươi, đã nói gì rồi?"
Trương Thanh sợ nàng khổ sở trong lòng nên không chịu nói thật: "Không nói gì, chỉ là... giao tình mà thôi."
"Nếu như ngươi và ta đều phú quý như Khương lão gia, những người này chạy tới lôi kéo tình cảm với ngươi, ta liền tin. Bây giờ bọn hắn chạy tới lôi kéo tình cảm, mưu đồ gì vậy?"
Trương Thanh: "..."
Thần sắc trên mặt Đường Anh nhàn nhạt, nhìn không ra vui buồn: "Bọn hắn có ý đồ trên người ta?"
Mua bán người là một chuyện làm ăn có lợi lâu dài .
"Bọn hắn thuyết phục ta, muốn để tiểu thư làm thϊếp cho Mạc tổng tiêu đầu." Trương Thanh thấy giấu diếm không nổi nữa, liền chửi ầm lên: "Đường gia tiểu thư làm thϊếp cho một lão già, não bọn hắn hỏng hay là mắt mù?"
Đường Anh chăm chú nhìn thanh niên thở phì phò trước mắt, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đã thật lâu trên mặt mới hiện lên một nụ cười: "Đại ca chớ quên, ta cũng không phải Đường gia tiểu thư gì, ta là Trương gia cô nương."
"Tiểu thư!" Trương Thanh khổ sở cực kỳ.
"Một cô gái nhà nghèo có chút tư sắc, nhưng cũng không phải ai cũng có thể mơ ước nha." Dáng vẻ Đường Anh dường như không hề có chút khó chịu nào: "Bọn hắn thuyết phục trước, nếu không thuyết phục được thì dùng vũ lực sau, ngươi nhìn đi, chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi.”
** ** ***
Tiêu sư kia vốn dĩ tưởng rằng việc này có thể thành, không ngờ Trương Thanh là tên đầu óc chậm chạp, sau đó hắn cáo trạng đến chỗ Mạc tổng tiêu đầu.
"Tư sắc muội muội kia cũng chỉ là trung đẳng mà thôi, chẳng lẽ hắn còn muốn đầu cơ kiếm lợi, muốn mang vào kinh thành kiếm nhiều một chút?"
Mạc tổng tiêu đầu hành tẩu giang hồ, lúc mới gặp Đường Anh cũng chỉ là cảm thấy tiểu cô nương này có khí chất khác biệt, nhưng mà đồng hành mấy ngày, trong lòng hắn lại có kết luận khác: "Các ngươi có cảm thấy kỳ quái hay không? Tướng mạo hai huynh muội này tuyệt đối không giống nhau."
“Làm gì có? Có lẽ là một người giống cha, một người giống mẹ."
Mạc tổng tiêu đầu lắc đầu, uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, ánh mắt lại dõi theo hai huynh muội mới vừa rời khỏi doanh trại một lúc, rồi đã quay đầu lại, có ý riêng: "Các ngươi nhìn lại, hai huynh muội này giống như gì? Làm muội muội tự nhiên đi ở phía trước, làm huynh trưởng lại đi sau lưng một bước, hơn nữa thần thái... Có phải rất cung kính hay không?"
Qua sự nhắc nhở của hắn, mấy tên tiêu sư ngồi vây quanh ở bên cạnh hắn lập tức phản ứng lại.
"Ta đã nói rồi, luôn cảm thấy chỗ nào không đúng. Hai huynh muội này không giống huynh muội ruột, ngược lại tốt giống như chủ tớ hơn."
"Đúng đúng, vẫn là Tổng tiêu đầu tinh mắt, từ xa nhìn lại, thật đúng là như vậy."
Tiểu thư nhà giàu đi ra ngoài, bên người luôn có tôi tớ đi theo, Trương Thanh ở Đường gia hơn mười năm, cung kính trước mặt Đường Anh đã thành thói quen, dù là đóng vai làm huynh muội, người khác gặp nhau sơ sơ còn có thể qua mắt, nhưng ở chung lâu ngày thì có thể nhìn ra.
Tiêu sư làm mai bừng tỉnh: "Chả trách Trương Thanh kiên quyết cự tuyệt việc hôn nhân, thì ra hắn vốn không làm chủ được?" Nỗi uất ức trong lòng hắn ta hơi tiêu tán chút.
Mạc tổng tiêu đầu lắc lắc bát rượu trong tay, nghiền ngẫm cười một tiếng: "Một bé gái mồ côi, phụ mẫu đều đã mất, bên người có một tôi tớ đi theo, có trung thành hay không... vẫn là chuyện khác."
Bắt đầu từ ngày đó, thỉnh thoảng có tiêu sư cắm trại bên ngoài kể về cảnh tượng phồn hoa trong kinh thành, kể các tỷ muội ôn nhu đa tình như thế nào, kể về quan lại nhà giàu hưởng thụ như thế nào, còn kể rất nhiều câu chuyện liên quan đến tiểu tử nhà nghèo phát tài như thế nào, ẩn sâu trong con đường phát tài đó cũng không thiếu những thủ đoạn.
Chỉ là tính tình của Trương Thanh chất phác, lúc ngươi nói ta cũng nghe, nhưng nếu là để hắn phát biểu cao kiến, thì hắn liền hóa thân thành sứ giả chính nghĩa, vạch ra dấu vết của những tiểu tử nghèo được phát tài này, càng thêm phê phán: "... Lão trượng đó có ân với hắn, hắn sao có thể lừa gạt tiền quan tài của lão trượng? Không bằng súc sinh!"
Tiêu sự phụ trách kể chuyện: "..." Mệt tim quá!
Đây là tiểu tử ngu xuẩn của nhà giàu nào ở biên thành đào tạo ra vậy?
Tiêu sư: "Cũng không thể nói như vậy, nếu không lấy được bạc của lão trượng kia, một tiểu tử nghèo như hắn cũng không thể kiếm được nhiều tiền. Hơn nữa chờ sau khi hắn phát tài, không phải nên tự mình đến phần mộ của lão trượng kia bồi lễ sao?"
Trương Thanh: "Người đều bị hắn chọc cho tức chết, nhận lỗi còn có tác dụng không?" Nói tóm lại là người của Đường gia thì rất có tinh thần võ tướng: "Như loại lừa đảo này, nên đưa vào nha môn, tránh cho về sau có tiền làm hại một phương!"
Tiêu sư: "..."
Con người của Trương Thanh, ngoan cố như đá, trải qua mấy ngày tẩy não vậy mà cũng không thể gột rửa sạch sẽ cái đống bùn dơ lâu năm trong não hắn, ngược lại nhiều lần khiến tiêu sư kia muốn thổ huyết, hắn còn khuyên tiêu sư kia: "Ngẩng đầu ba thước có thần minh, vẫn là bớt làm việc trái với lương tâm, nếu không lúc sống tâm khó có thể bình an, chết cũng bị Diêm Vương tiểu quỷ ném vào trong chảo dầu." Vị này tuy bị quy củ nghiêm minh của Đường phủ tiêm nhiễm, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ lộ ra một chút vết tích của con cái nhà thợ săn, thể hiện ở điểm những chuyện mà con nít đã nghe từ nhỏ.
Tiêu sư: "..."
Còn sống hưởng lạc không kịp, ai quản sau khi chết.
Như thế lặp đi lặp lại, chính là nửa tháng trôi qua, Mạc tổng tiêu đầu vẫn giữ thái độ hòa ái như cũ, sớm tối hỏi han Đường Anh ân cần, lo việc ăn ngủ rất chu đáo.
Đường Anh ai đến cũng không có cự tuyệt, thái độ đối với hắn xa cách khách khí như cũ, lại làm theo lễ của vãn bối, làm cho Mạc tổng tiêu đầu buồn bực trong lòng.
Huynh muội hai người, thật đúng là cùng một nhà, đều không có một chút dáng vẻ đã thông suốt hiểu chuyện.
Thương đội sớm tối đi đường, thường xuyên bỏ lỡ chỗ trọ, đã ngủ ngoài trời vài ngày, Mạc tổng tiêu đầu sớm phái người phân cho Đường Anh một đỉnh lều nhỏ.
Ban đêm Trương Thanh muốn canh giữ bên ngoài lều vải của nàng, nhưng những hoa tiêu còn lại thì muốn kéo hắn đi nghỉ ngơi: "Chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn không bảo vệ được muội muội ngươi, còn có thể để nàng bị sói tha đi?"
"Muội muội ta nhát gan, ta canh giữ ở bên ngoài, nàng cũng ngủ yên ổn chút."
Mấy tên hoa tiêu do dự, nhất định phải kéo Trương Thanh đi: "Ta nói Trương huynh đệ, ngươi xem chung quanh nơi này một chút, Mạc tổng tiêu đầu có lòng, chọn cho muội muội ngươi cái lều vải đều là chỗ an toàn nhất, trước sau đều có mấy lều vải, ngươi cũng đừng lo lắng."
Cuối cùng vẫn là Đường Anh nói: "Ca ca không cần phải lo lắng muội, cùng bọn hắn đi nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải lên đường." Trương Thanh mới đi theo mấy người này.
Đồng hành mười mấy ngày, tuy có sóng ngầm mãnh liệt, nhưng mỗi ngày Đường Anh đều cùng Trương Thanh tính toán còn cách kinh thành bao xa, đối với cử động của tiêu cục cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt.
Đêm nay lại bỏ lỡ chỗ khách trọ, không thể không ngủ lại ngoài rừng núi.
Đường Anh ngủ lại trong lều nhỏ như cũ, Trương Thanh cũng bị mấy hoa tiêu khác kéo đi, hai người đều tập mãi thành thói quen.
Cách lều vải của nàng không xa chính là lều của Mạc tổng tiêu đầu cùng hai gã tiêu sư khác, và lều của ông chủ Khương, xa hơn nữa mới là chỗ của những người đi cùng, xa hơn nữa là trại của những người phòng thủ, tuần tra ban đêm, chỗ của nàng được xem như chỗ an toàn nhất.
Gần đây mỗi ngày Đường Anh đều tu dưỡng tinh thần, mặc dù vẫn còn trên đường, nhưng so với lúc mới gặp Mạc tổng tiêu đầu, trên mặt lại nhiều hơn hai phần khí sắc.
Ban ngày nàng ngồi trên xe dựa vào hàng hóa ngủ gật, gần đây ngủ quá nhiều, ban đêm không khỏi lại trằn trọc chuyện xưa, ngủ không an tâm lắm, đang lúc mê man, hình như nghe tiếng bước chân bước qua cây cỏ, mặc dù cực kỳ nhỏ, nhưng lại đánh thức nàng trong nháy mắt.
Người luyện võ thì thính lực khác hẳn với người thường, huống hồ tính cảnh giác của nàng cũng không thấp, lắng nghe tiếng bước chân kia, đúng là càng ngày càng gần.
Trong màn đêm, Đường Anh nhắm mắt lại, trong lòng đếm kỹ tiếng bước chân kia, người tới dường như cố ý thả nhẹ bước chân, nếu như nàng ngủ hơi sâu một chút, ước chừng cũng chỉ cảm thấy gió lạnh thổi bên ngoài, khiến cây cỏ vang động, có lẽ cũng không tỉnh lại.
Nàng sờ soạng cây chủy thủ vắt trên chân, đó là lễ vật Đường Nghiêu tặng nàng lúc sinh thần mười hai tuổi, những năm này chưa từng rời khỏi người.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Nàng Không Làm Điêu Dân Đã Nhiều Năm
- Chương 7: Lễ vật sinh thần