Chương 02: Thanh mai trúc mã
Gia Chính mùa hạ năm thứ mười ba, Bạch Thành.
Đường Anh mặc một bộ thân vệ, cau mày ngồi dưới mái hiên trước ấm thuốc sắc thuốc, dùng quạt hương bồ quạt từng cái, trong đầu đều là thương thế của chủ soái Đường Nghiêu.
*Thân vệ: thị vệ bên cạnh tướng quân.
Nàng xuyên không đến đây, Đường Nghiêu là phụ thân đời này của nàng, hơn nữa còn ở goá nhiều năm, chính tay phụ thân chăm sóc nàng đến lớn.
Phía sau nàng truyền đến tiếng bước chân lẹt xẹt, không bao lâu liền bị một thiếu niên mày rậm mắt to vỗ vai một cái: "Nghĩ gì thế?"
Thiếu niên cúi đầu nhìn thấy trên mặt Đường Anh bên trái một vết đen bên phải một vết đen, không khỏi vui vẻ: "Ngươi muốn hóa trang đi hát kịch sao?"
Người đến là Du An - nhi tử của tướng quân Du Vạn Thanh dưới trướng của Đường Nghiêu, từ nhỏ lớn lên với Đường Anh, cũng coi là thanh mai trúc mã.
Đường Anh quét chân qua, Du An nhanh nhẹn nhảy dựng lên: "Ài ài, không phải hát kịch thì thôi, động thủ làm gì?" Đường Anh nhu thuận hiểu chuyện trước mặt đại soái, khi không còn ở trước mặt đại soái nữa, chính là một hỗn thế ma vương, từ nhỏ đã chỉnh đám người này không ít lần.
"Không động thủ."Hai đầu lông mày mảnh khảnh của Đường Anh dường như muốn vặn dính lại với nhau, trên gương mặt tròn trắng hiện đầy vẻ không kiên nhẫn, nàng ném quạt hương bồ đi, dứt khoát đứng lên, bực bội đi hai vòng quanh ấm thuốc: "Đừng để ý tới ta."
Từ nhỏ Du An đã lăn lộn chung với nàng, biết tính xấu này của nàng, nếu thật sự trêu chọc khiến cho nàng bực bội, kết cục tuyệt đối rất thảm, thân là một bại tướng, hắn đã nếm qua vô số lần thua thiệt, hai năm này cũng dần dần ngoan ngoãn hơn nhiều.
Hắn thu lại vẻ mặt cười đùa: "Thế nào? Còn đang buồn bã vì thương thế của đại soái?"
"Ngươi thì hiểu cái gì?" Đường Anh đập không đến đầu của hắn, chỉ có thể lùi lại vỗ trên bả vai hắn một cái, giống như đánh bay được một đống phiền não, miễn cưỡng cười lộ ra một hàm răng trắng bóc: "Gần đây Du thúc thúc bận đánh trận không rảnh quản ngươi, ngươi có thời gian rảnh đi chọc phá khắp nơi rồi?"
Bắc Di vây thành hơn bốn mươi ngày, lương thực trong thành bị thiếu, viện quân triều đình chậm chạp không đến, những trận công phá thành nhiều vô số, thủ quân trong Bạch Thành gần như đều bị thương, tiếp tục đánh nữa sớm muộn cũng không giữ được, huống chi thủ quân trong thành chỉ có hơn hai vạn, mà ngoài thành lại có ba mươi vạn đại quân.
Chẳng lẽ nàng xuyên không đến, chính là vì chết dưới binh khí lạnh lẽo trong lúc chiến tranh ở Biên Thành sao?
So với tâm sự nặng nề của Đường Anh, Du An vẫn là tiểu tử không tim không phổi, huống hồ hắn cũng không biết tình hình chiến sự nhiều như Đường Anh, do đó cảm giác khủng hoảng đối với tình hình hiện tại kém hơn Đường Anh, Lúc này từ phía sau lưng biến ra một chùm hoa dại, đỏ mặt giải thích cho mình: "Ta đâu có nhàn rỗi? Vừa rồi vốn dĩ chuẩn bị đi cố thủ thành, nhìn thấy một chùm hoa dại trong nhà hoang ven đường."
Đường Anh trừng mắt liếc hắn một cái: "Ngươi khẳng định không có lật tường nhà người ta lên? Còn cái gì hoa dại, không chừng là hoa người ta trồng trong vườn người ta đó."
Du An gấp gáp: "Thật không phải! Từ lần trước ngươi nói với ta, không có ngươi ở bên cạnh canh chừng, thì ta không nên tùy tiện phá nhà người ta, thì ta cũng không còn phá phách nhà người khác nữa rồi."
Từ nhỏ hai người đã hợp tác rất ăn ý, đi ra ngoài làm chuyện xấu đều là Đường Anh chỉ huy canh chừng, Du An hành động, thật sự bị người lớn bắt được, Đường Anh liền dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Du An xin giúp đỡ, đầu óc Du An nóng lên, liền đứng ra gánh chịu tất cả trách nhiệm, không ít lần bị Du Vạn Thanh đè ra đánh.
Những lúc như vậy, Đường Anh kiểu gì cũng sẽ ngồi xổm trước mặt Du An đang oa oa gào thét, chân thành căn dặn hắn: "Đã nói ngươi đừng nghịch phá, ngươi không nghe, nhất định phải khiến Du thúc thúc tức giận! Lần sau đừng như vậy nữa có được không?"
Ngeh xong Du Vạn Thanh đánh ác hơn: "Tiểu Anh cũng không ngăn cản ngươi được!"
Du An đối diện với gương mặt vô tội của Đường Anh, kêu vô cùng thảm thiết.
Đáng tiếc hắn không thù dai, ngủ một giấc liền quên hết vô số lịch sử đen tối của Đường Anh, ngày hôm sau rời giường lại cảm thấy Đường Anh là một tiểu thanh mai nhu thuận động lòng người, có ăn ngon uống sướиɠ đều giữ cho nàng một phần.
Đường Anh thích nhất điểm này của hắn, nhưng vẫn là nhịn không được đùa hắn.
"Ai mà tin?"
"Thật không có, tiểu Anh ngươi phải tin tưởng ta!"
Thiếu niên đi theo bên nàng liên tục giải thích, gấp đến muốn khóc, mặt đều đỏ lên: "... Tiểu Anh, lời của ngươi nói ta đều nhớ, ta không có lừa ngươi!"
Hai nhà Đường Du đều quen cảnh tiểu tử ngốc vây quanh Đường Anh, hai bên cũng đã có ý kết thân. Mấy ngày trước Đường Nghiêu cùng Du Vạn Thanh ở trên thành ngăn địch nói đùa: "Chờ trận chiến này đánh xong, chi bằng hứa gả tiểu Anh nhà ta cho tiểu tử ngốc nhà ngươi?"
Du Vạn Thanh vung đao ném bay một mũi tên đang bắn tới, cao giọng cười to: "Nghe được lời này của đại soái, đến lúc đó mạt tướng nhất định mời bà mối tới cửa!"
Lúc Du An nghe được tin tức, xém chút vui đến điên rồi, ôm cánh tay bị thương của Du Vạn Thanh lay một trận: "Cha người nói thật sao? Đại soái thật sự nói như vậy? Thật sao?" Bị cha ruột một chưởng đánh bay.
Qua nhiều ngày như vậy, hắn nhìn thấy Đường Anh vẫn cảm thấy trong lòng nóng lên, ngóng trông trận chiến này mau chóng đánh xong, người Bắc Di mau chóng cút về quê nhà đi.
"Tiểu Anh, ta thật không có lừa ngươi..."
Thiếu niên giải thích lặp đi lặp lại như Đường Tăng niệm phật, Đường Anh mặt không đổi sắc lọc thuốc xong, đặt ở trong khay, cả bó hoa dại cũng đặt lên, cười nói một câu: "Ngươi làm người lớn thật uổng phí." Đầu óc của ngươi đâu?
Nàng đi ra ngoài thật xa, thiếu niên sau lưng mới "ngao" một tiếng, tỉnh ngộ: "Dừng lại! Tiểu Anh ngươi đứng lại đó cho ta! Ý của ngươi là nói ta không có đầu óc? Ngươi ngươi..."
Đường Anh quay đầu cười một tiếng: "Ngươi muốn đánh ta?"
Du An cười ngây ngô —— đánh không lại... hơn nữa không nỡ đánh.
Khóe miệng Đường Anh mang theo ý cười, phấn chấn tinh thần bước vào chính đường thủ vệ rất nhiều, cuối cùng đặt chén thuốc lên án thư của chủ soái: "Đại soái, thuốc đã nấu xong."
Trên thư án to lớn trước mặt Đường Nghiêu vô cùng lộn xộn, vứt rất nhiều thứ, đột nhiên một chén thuốc còn nóng hổi được đặt lên, hắn cau mày một cái: "Lấy ra!"
Đáng tiếc người bưng thuốc vốn dĩ không sợ hắn, nhắc nhở lần nữa: "Đại soái, nên uống thuốc!"
Đường Nghiêu đang đắm chìm trong tình hình chiến sự rốt cục cũng hơi nhìn qua, nhìn thấy khuôn mặt đang cau mày, cả khuôn mặt hiện lên vẻ không vui, thì không cần nàng lặp lại một lần nữa, đã tranh thủ thời gian bưng chén thuốc lên, uống một hơi cạn sạch.
"Ta uống xong rồi." Đường đại soái đứng trước người có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng cực giống vị thê tử đã mất này, thì không còn chút năng lực chống cự nào, thậm chí còn lấy lòng uống không còn một giọt, rồi đưa chén thuốc tới trước mặt nàng, mời nàng kiểm tra.
Trên thực tế, từ mười bảy năm trước hắn mang binh tuần phòng, chờ đến lúc trở về, thê tử khó sinh nên xuất huyết nhiều mà chết, để lại con gái như con mèo nhỏ oa oa khóc đòi ăn, hắn nhìn thấy bóng dáng của thê tử đã mất trên gương mặt nhăn nhúm kia, từ đó chỉ cần nàng khóc thì hắn gần như không có sức chống đỡ đối với tiểu nha đầu trước mắt này.
Cũng may từ nhỏ đến lớn Đường Anh đều không thích khóc, cũng không biết có phải từ nhỏ nàng đã biết nguyên nhân mình mất mẫu thân hay không, từ trước đến nay chưa hề khóc nháo đòi mẫu thân, từ khi bắt đầu tập tễnh học bước đi, liền thích quấn lấy phụ thân, thậm chí lớn thêm chút nữa thì đi theo phụ thân đến sân luyện võ.
Hắn cảm thấy thú vị, nên thử dạy nàng luyện công, không ngờ rằng tiểu nha đầu chưa từng than khổ, cắn răng kiên trì, ngay cả các võ tướng dưới trướng đều phải tán thưởng một câu: "Tưóng môn hổ nữ*!"
*Tướng môn hổ nữ: Bậc cha chú có tài năng, con cháu cũng bất phàm
*****
Nơi gần biên giới của Bạch Thành, chính là phòng tuyến thứ nhất giữa Nam Tề và Bắc Di, cũng là một tòa thành trì có biên giới lớn nhất, các đời của nhà họ Đường đều đóng giữ biên giới phía bắc, đến đời của Đường Nghiêu, tất cả các thúc bá huynh đệ đều chôn thây ở chiến trường trong một trận chiến lớn, chỉ còn lại mấy người nam nữ yếu đuối cũng bị dọa cho bể mật gần chết, nên những quả phụ của Đường gia nhất quyết ở lại lão trạch Tịnh Châu, chết sống không chịu để cho con cái bước vào chiến trường, cuối cùng đóng giữ Bắc Cương chỉ còn có một mình Đường Nghiêu mà thôi.
So với mấy đứa cháu vùi đầu khổ cực đọc sách thánh hiền ở lão trạch Tịnh Châu, thi fĐường Anh hoàn toàn xứng đáng với danh tướng môn hổ nữ.
Tiểu nha đầu nhận chén thuốc rồi đặt xuống, lại đi vòng qua phía sau hắn mở tấm băng gạt trên vai ra: "Con xem vết thương một chút."
Có một nữ nhi cực kỳ tri kỷ hiểu chuyện lại nhu thuận, là cảm giác gì?
Nếu có người bằng lòng thảo luận chuyện này với Đường Nghiêu, thì Đường đại soái nhất định sẽ bỏ thói quen im lặng ít nói ngày thường, thao thao bất tuyệt ba ngày ba đêm, cũng chưa chắc kể hết.