Kỳ Thư Tiên vội vàng vẫy vẫy tay, giảng hòa nói: "Chị dâu, em cùng Nghi Thanh không phải cùng một loại hình, phương diện nhan giá trị này không thể so được."
Thẩm Đan dùng cánh tay nhẹ nhàng chạm chạm vào Kỳ Thư Tiên, giáo huấn nói: "Đó là vợ của con, con phải nói dĩ nhiên là vợ con xinh đẹp hơn con có biết không?"
Kỳ Thư Tiên và cơm hai cái, lên tiếng: "Ba mẹ, lúc nãy mọi người cùng dì Lục bọn họ nói chuyện thế nào?"
Kỳ Lâm nói: "Ông thông gia, bà thông gia đều rất dễ nói chuyện, chúng ta đã cùng nhau bàn việc đăng ký kết hôn và cả phòng tân hôn của các con, con có suy tính gì rồi?"
Thẩm Đan cũng phụ họa: "Căn chung cư nhỏ xíu kia của em không có phù hợp cho hai người ở đâu, mà hiện tại Nghi Thanh đang ở căn nhà trọ gần trường học kia đúng không?"
"Những việc này em đều đã có nghĩ tới rồi, đợi Nghi Thanh có thời gian bĩnh tĩnh, em sẽ chậm rãi bàn bạc với nàng."
Kỳ Thư Tiên bày tỏ một chút ý nghĩ của chính mình: "Nếu mà muốn nhanh gọn, liền tranh thủ năm nay làm hôn lễ luôn."
Kỳ Triển Vân sặc cơm, khϊếp sợ nói: "Thư Tiên, sao em lại gấp gáp đến vậy a? Cách Tết cũng không còn mấy tháng, em lại vừa muốn mua nhà, vừa đăng ký kết hôn, riêng việc đặt hội trường cũng đã tốn rất nhiều thời gian a."
Lúc này Lưu Mộc Hàm thật ra lại tán đồng ý kiến của chồng: "Đúng vậy, em xem xem chỉ làm nguyên lễ cầu hôn thôi mà tính tính thời gian đã tốn non nửa năm, mà lễ kết hôn khẳng định là cần kế hoạch còn phức tạp hơn nhiều, bạn bè thân thích, họ hàng hàng xóm láng giềng đều phải mời, thật người ta mệt mỏi mà."
Kỳ Thư Tiên ăn một miếng rau: "Cầu hôn tốn khoảng thời gian dài như vậy là bởi vì em còn phải làm công tác tư tưởng a, nếu chỉ tằng tằng thực hiện kế hoạch không thôi thì thực tế mà nói, hẳn sẽ xong rất nhanh, trong nửa năm này số lần em nghĩ đến việc có thể cùng Nghi Thanh ở một chỗ hai người chắc hẳn cũng biết đến. Bây giờ khi song phương đều đã đồng ý, tiến độ hẳn sẽ không phải là chậm."
Nàng nhìn về phía vợ chồng Kỳ Triển Vân: "Anh chị lúc trước không phải cũng là trong mấy tháng liền vừa đính hôn vừa kết hôn sao?"
Kỳ Triển Vân cùng Lưu Mộc Hàm nhìn nhau không còn lời gì để nói.
Kết thúc việc dùng bữa, trong hội trường giờ chỉ còn lại hai bên gia đình, Kỳ Thư Tiên đưa cha mẹ hội hợp với bàn nhà Lục Nghi Thanh.
Đối với trường hợp này Thẩm Đan coi như là quen cửa quen nẻo, nàng nói: "Lão Sở, lão Lục, chuyện của bọn nhỏ cứ như trước mà quyết định, tiếp theo là hôn lễ a, chúng ta lại cùng nhau thương lượng."
Lục Phân vội vàng đồng ý: "Thẩm tỷ tỷ nói rất đúng, sau này cần chọn cho bọn nhỏ cái ngày lành, còn bây giờ chúng ta đi về nhà trước đã."
Tiễn nhà Lục Phân về xong, Thẩm Đan cùng Kỳ Lâm lên xe Kỳ Triển Vân, Thẩm Đan chỉ đạo: "Hai đứa nhanh nhanh về đi, đã trễ rồi, có chuyện gì ngày mai lại nói."
Kỳ Thư Tiên phất phất tay: "Con biết rồi."
Mọi người đều đã đi, bên cạnh Kỳ Thư Tiên chỉ còn lại Lục Nghi Thanh, đôi mắt rõ ràng đã mệt rã rời, trong lòng thấy thả lỏng đến không thể diễn tả: "Nghi Thanh, cậu chờ một chút."
Lục Nghi Thanh: "Làm sao vậy?"
Kỳ Thư Tiên nhìn đồng hồ: "Còn ít đồ muốn tặng cho cậu." Lục Nghi Thanh nghi hoặc nhìn về phía nàng, nhưng Kỳ Thư Tiên người này từ trước đến nay luôn thích tạo bất ngờ, không chờ đến phút cuối là sẽ không nói ra.
Kỳ Thư Tiên lấy tay chống đất tiến lại gần Lục Nghi Thanh, ghé sát nàng, ngửi được mùi rượu trên người Lục Nghi Thanh: "Cậu thế mà trộm uống rượu trái cây, chính là muốn khi dễ mình bắt mình lái xe nên không thể uống rượu đúng không."
Lục Nghi Thanh ha hả cười rộ lên: "Đúng vậy nha."
Kỳ Thư Tiên làm bộ thống khổ: "Số mình thật đúng là khổ a, mới vừa hướng người ta cầu hôn xong đã bị người ta khi dễ rồi."
Nàng như là một cô vợ nhỏ đàng hoàng bị khi dễ: "Bắt nạt người ta liền phải chịu trách nhiệm với người ta nha."
Lục Nghi Thanh bị nàng trêu chọc đến bật cười, khuôn mặt luôn luôn giữ bình tĩnh khi ở trước mặt Kỳ Thư Tiên lại luôn bị phá tan tành.
Kỳ Thư Tiên tiến đến nắm lấy tay Lục Nghi Thanh, bàn tay Lục Nghi Thanh mềm mại, lạnh băng, nắm ở trong tay thực thoải mái, nghĩ nghĩ nàng lại đem mười ngón tay đan vào nhau, thấy Lục Nghi Thanh không có phản đối, trong lòng nàng thực hào hứng, Kỳ Thư Tiên than than thở nói: "Hoá ra cảm giác cùng cậu đan tay mười ngón tay vào nhau là như thế này."
Lục Nghi Thanh theo bước chân của nàng đi về phía chiếc xe, nàng nghĩ nghĩ, nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau, vẫn hỏi: "Cậu có hay không cảm thấy có chút kỳ quái?"
"Kỳ quái? Không có a, mình đang cảm thấy rất vui vẻ." Để chứng minh tâm tình chính mình thực vui sướиɠ, Kỳ Thư Tiên dùng một tay vụng về lấy chìa khóa xe từ túi ra, đến lúc bắt đầu mở khoá xe, nàng hoảng hốt nghe được Lục Nghi Thanh nhỏ giọng nói: "Từ lúc cậu ở đại học biết mình là đồng tính luyến ái, sau đó cậu liền không để mình chạm qua lần nào."
Thời đại học, quan hệ giữa Lục Nghi Thanh và Kỳ Thư Tiên đã thực hảo, ngẫu nhiên sẽ như các bạn nữ bình thường khoác tay đi xem phim, nhưng vì Lục Nghi Thanh biết chính mình có chút không giống những bạn nữ bình thường, nên đối những hành vi quá mức thân mật của Kỳ Thư Tiên vẫn rất là cự tuyệt.
Nhưng Kỳ Thư Tiên tựa hồ thực thích phương thức biểu đạt tình cảm như vậy, cơ hồ mỗi lần cao hứng đều phải ôm Lục Nghi Thanh nói chuyện, đến lúc nhận ra sẽ ngượng ngùng xin lỗi Lục Nghi Thanh: "Thực xin lỗi, Nghi Thanh, mình lần sau nhất định sẽ chú ý."
Trải qua vài lần như vậy, Kỳ Thư Tiên đúng là đã sửa lại thói quen, nhưng quan hệ với Lục Nghi Thanh vẫn tốt như trước.
Năm ba đại học lúc ấy Lục Nghi Thanh bắt đầu hẹn hò, Lục Nghi Thanh giúp Kỳ Thư Tiên bóc một hộp sữa chua, Kỳ Thư Tiên ngơ ngẩn nhìn hộp sữa chua, cũng không có nhận, ngược lại chính mình tự mình mở một hộp khác: "Để mình tự làm là được rồi."
Lục Nghi Thanh phát hiện Kỳ Thư Tiên tựa hồ lạnh nhạt với mình rất nhiều, Kỳ Thư Tiên là người bạn tốt nhất của nàng, nàng nghĩ nghĩ đại khái bắt đầu từ khi Kỳ Thư Tiên biết mình đồng tính luyến ái mới xa cách chính mình.
Lục Nghi Thanh đau như thế bị kim chích, nàng hoàn toàn có thể lý giải cách làm của Kỳ Thư Tiên, từ đó về sau quan hệ giữa hai người thoạt nhìn qua vẫn tốt nhưng không có khăng khít như trước nữa.
Cuối năm ba, Kỳ Thư Tiên cũng bắt đầu có người yêu, đại khái bởi vì hai người đều hẹn hò, tình trạng mối quan hệ của hai người đột nhiên quay trở về như thời điểm năm 1, năm 2. Trừ bỏ việc ít tiếp xúc thân thể, các nàng vẫn là bạn bè tốt nhất của nhau.
"Cái gì?" Kỳ Thư Tiên đưa Lục Nghi Thanh ngồi vào trong xe, Lục Nghi Thanh đem nỗi lo của chính mình nói ra: "Mình biết khi đó cậu không quá lý giải đồng tính luyến ái, sẽ tự động sinh ra cơ chế phòng ngự, nhưng nhắc đến một ít tiếp xúc vật lý vẫn không thể tránh khỏi."
Lục Nghi Thanh nhìn Kỳ Thư Tiên, khẽ cau mày: "Cậu có phải có chỗ không thấy thoải mái?"
Kỳ Thư Tiên nhíu mày nghĩ nghĩ, nàng không quá nhớ rõ sự việc uống sữa chua, nhưng việc xa cách Lục Nghi Thanh nàng vẫn nhớ rõ.
Khi đó biết được Lục Nghi Thanh sẽ bạn nữ yêu đương, trong lòng nàng thực không thoải mái, nhưng nàng chưa rõ điều đó có phải xuất phát từ tính chiếm hữu phát sinh từ tình bạn hay không, bởi vậy đối tình yêu của hai người, Kỳ Thư Tiên ủng hộ.
Nhưng Trương Mộ Dao khi đó vừa mới cùng Lục Nghi Thanh bắt đầu yêu đương, tướng mạo Kỳ Thư Tiên tuy rằng ở trong giới không quá nổi tiếng nhưng cũng tuyệt đối được coi là mỹ nữ, nàng khó tránh khỏi đối với Kỳ Thư Tiên cảm thấy có chút không yên tâm, sau thấy Lục Nghi Thanh đi cùng Kỳ Thư Tiên liền bắt đầu ghen: "Nghi Thanh, em có thể cách Kỳ Thư Tiên xa một chút? Chị biết các em là bạn bè, nhưng chị cảm thấy các em thật quá tốt."
Lục Nghi Thanh thực tức giận, thấp giọng trách mắng "Trương Mộ Dao, em với Thư Tiên là bạn bè, sẽ không xuất hiện tình huống mà chị nói."
Lúc Trương Mộ Dao nói chuyện với Lục Nghi Thanh, Kỳ Thư Tiên vừa lúc nghe được, Lục Nghi Thanh thanh âm thấp, Kỳ Thư Tiên vẫn nghe ra nàng đang thật tức giận.
Nàng nghĩ nghĩ tới những hành động của chính mình cùng Lục Nghi Thanh, đứng ở góc nhìn mối quan hệ giữa các bạn nữ mà nói thì đây đó đều thực có chừng mực, nhưng từ góc độ Trương Mộ Dao nói, mình thật sự có điểm quá giới hạn?
Kỳ Thư Tiên không quá rõ ràng, nhưng nếu có ảnh hưởng đến cảm tình của Lục Nghi Thanh, nàng tự nhiên phải có sự thay đổi, nàng liền hẹn Trương Mộ Dao ra nói chuyện.
"Trương học tỷ, thực xin lỗi vì đã mang đến rắc rối cho chị cùng Nghi Thanh mang. Chị yên tâm, em về sau nhất định sẽ chú ý cùng Lục Nghi Thanh tiếp xúc có chừng mực."
Trương Mộ Dao sửng sốt, nàng theo đó ngượng ngùng: "Thư Tiên, Nghi Thanh nói cho chị việc em thích nam rồi, cũng là chị quá mức võ đoán, rốt cuộc trên người em không có cảm giác của đồng đạo."
Tuy rằng Trương Mộ Dao nói rằng Kỳ Thư Tiên không cần quá để ý, nhưng Kỳ Thư Tiên đã biết chính mình có thể mang đến cho người khác phiền toái.
Rõ ràng biết đối phương có bạn gái còn cùng đối phương thân thiết, đó chẳng phải là hành vi của trà xanh sao?
Trà xanh...
Sắc mặt Kỳ Thư Tiên trắng đi vài phần, nàng gục đầu xuống đầu không tiếp tục nghe, từ đó về sau nàng rất chú ý chừng mực khi cùng Kỳ Thư Tiên kết giao.
Tới khi cuối năm ba lúc nàng bắt đầu yêu đương, nàng tựa hồ có thể hiểu hành vi Trương Mộ Dao một chút, tính chiếm hữu dục đối với người mình yêu, không có vài người có thể vượt qua nó.
Nhưng nàng vẫn không thoải mái, rõ ràng là mình quen Lục Nghi Thanh trước, cuối cùng đến tay nàng cũng không thể chạm vào!!
Kỳ Thư Tiên thở nhẹ một hơi, nàng đem góc nhìn của mình nói cho Lục Nghi Thanh nghe.
Nguyên lai là như vậy...
Ánh mắt Lục Nghi Thanh trong sâu thẳm như có chút quang mang lập loè, thanh âm mang theo vài phần xin lỗi cùng không tán đồng: "Nàng còn tìm cậu nói những việc này?"
Kỳ Thư Tiên gật gật đầu, nàng nắm chặt tay lái giải thích với Lục Nghi Thanh: "Mình chưa từng bởi vì cậu là đồng tính luyến ái mà đối với cậu có bất cứ cái nhìn khác biệt nào."
Đôi mắt nàng chớp hai cái mang theo vài phần vô thố: "Lúc đầu khi biết đến mình xác thật là có chút giật mình, nhưng mình tuyệt đối luôn tôn trọng lựa chọn của cậu, trước kia là như vậy, tương lai..."
Kỳ Thư Tiên cười khẽ vài tiếng: "Tương lai cậu không có chê mình trên người không có tí cơ nào là mình liền cảm thiên tạ địa."
"Cậu đang nói cái gì a." Lục Nghi Thanh hướng nàng hờn dỗi, khuôn mặt thanh tịnh mang theo vài phần ngượng ngùng, nàng nhìn nhìn tay mình, nói ra một câu làm Kỳ Thư Tiên thấy dị thường tâm động: "Về sau mình sẽ nắm tay cậu bù."
Kỳ Thư Tiên ho nhẹ vài tiếng, vành tai nàng tựa hồ sau câu nói của Lục Nghi Thanh biến từ có chút đỏ thành có chút phát ngứa, nàng nhướng mày, cật lực ngăn chặn thanh âm muốn khóc nức nở của mình nói: " n."
Hai người ở trên xe đợi trong chốc lát, Kỳ Thư Tiên nghe một cái điện thoại, nàng hướng Lục Nghi Thanh đang chuẩn bị mở cửa xe lắc lắc đầu, nàng tự mình xuống xe đi.
Lục Nghi Thanh qua cửa kính xe nhìn thấy Kỳ Thư Tiên lập tức đi tới phía một anh shipper, nói cái gì đó, anh shipper liền đưa đồ gì đó cho Kỳ Thư Tiên.
Kỳ Thư Tiên trở lại, nàng chui vào trong xe, đem đồ vật trên tay đưa cho Lục Nghi Thanh: "Lục Nghi Thanh, sinh nhật 33 tuổi vui sướиɠ."
Lục Nghi Thanh trong đầu "ting" một tiếng, một dòng mật ngọt ngào tế tế ấm áp chui vào thân thể.
"Lục Nghi Thanh sinh nhật mười chín tuổi vui sướиɠ."
"Lục Nghi Thanh sinh nhật hai mươi tuổi vui sướиɠ."
......
"Lục Nghi Thanh, sinh nhật 33 tuổi vui sướиɠ."
Đây là năm thứ mươi lăm nàng quen biết Kỳ Thư Tiên, cũng là năm thứ chín Thư Tiên bồi nàng ăn sinh nhật.
Không biết vì sao, khi Lục Nghi Thanh nhận lấy set thức ăn sinh nhật cho trẻ em của KFC, nàng có điểm muốn khóc, nước mắt ở hốc mắt đảo quanh, thanh âm nàng nghẹn ngào nói: "Cảm ơn."
———————————-
Tác giả có chuyện nói:
Từ nay về sau Kỳ Thư Tiên liền có thể quang minh chính đại dắt tay lão bà.????