Nàng và Lục Nghi Thanh có vẻ như thật sự không còn khả năng.
Ra khỏi nhà hàng, Kỳ Thư Tiên đứng ở ngoài cửa đón gió.
Nàng suy nghĩ lời Trương Mộ Dao nói.
Từng lời Trương Mộ Dao vừa nói đều không cần để ý tới, nhưng một câu trong đó có một câu khiến Kỳ Thư Tiên không thể không suy nghĩ.
Nàng có loại cảm giác này đối với phụ nữ sao?
Nàng không có, điều này Kỳ Thư Tiên biết.
Nhưng trong đầu Kỳ Thư Tiên hiện lên một hình ảnh.
Đôi mắt tinh xảo ngấn lệ lập loè, đuôi mắt đỏ lên, thanh lãnh cùng xa cách.
Đó là Lục Nghi Thanh 26 tuổi.
Nàng đối Lục Nghi Thanh có du͙© vọиɠ, thậm chí muốn nàng không xuống giường nổi.
Điều này Kỳ Thư Tiên cũng biết.
Kỳ Thư Tiên trở về nhà, nàng cần nói chuyện nghiêm túc với Lục Nghi Thanh.
Lúc nàng về đến nhà, Lục Nghi Thanh đang chấm bài, an an tĩnh tĩnh còn mang theo chút cảm giác cấm dục.
Mấy ngày nay Kỳ Thư Tiên đã khôi phục lại khung thời gian làm việc như bình thường, buổi tối về tương đối trễ, thời điểm nàng về đến nhà Lục Nghi Thanh thường đã ngủ rồi, chỉ để lại cho nàng một ánh đèn nhỏ, lộ ra chút ánh sáng vàng ấm áp.
Nghe thấy tiếng động trong phòng, Lục Nghi Thanh mở to mắt, nàng xoay đầu lại nhìn, thấy là Kỳ Thư Tiên, mặt mày liền thả lỏng.
Lục Nghi Thanh nói: "Hôm nay cậu về sớm vậy?"
Thanh âm thanh lãnh chứa chút từ tính làm tim Kỳ Thư Tiên run rẩy.
Ánh mắt Kỳ Thư Tiên tựa hồ chứa chan ngàn vạn cảm xúc, nàng đi đến, nhìn nhìn, hỏi: "Còn nhiều bài cần chấm lắm sao?"
"Cũng không phải." Lục Nghi Thanh đóng nắp bút, tựa hồ nhìn ra cảm xúc của Kỳ Thư Tiên không đúng lắm: "Sao vậy, có chuyện gì à?"
Kỳ Thư Tiên gật gật đầu, nàng nói: "Nghi Thanh, hôm nay mình gặp Trương Mộ Dao."
Nghe được cái tên đã nhiều năm đã không nghe lại, hàng mi Lục Nghi Thanh run rẩy, trong lòng lại không gợn sóng.
Tựa như cái tên này không có ý nghĩa gì khác biệt so với những người cùng học đại học, chỉ là có chút quen thuộc hơn mà thôi.
Lục Nghi Thanh xoay người lại, thần sắc bình đạm: "Sao lại gặp chị ta vậy?"
Nàng nhìn thoáng qua Kỳ Thư Tiên đang nhíu mày nói: "Chị ta chọc cậu tức giận?"
Thần sắc Lục Nghi Thanh quá mức bình đạm, Kỳ Thư Tiên không biết nàng đang che giấu hay đang thật sự không hề quan tâm.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy hơi vui vẻ, ít nhất trong tình huống thế này người Lục Nghi Thanh giữ gìn là mình, cho dù có đang lừa nàng cũng được.
Nàng cam tâm tình nguyện.
Điều duy nhất nàng hy vọng chính là Lục Nghi Thanh có thể lừa nàng lâu một chút, càng lâu càng tốt.
Kỳ Thư Tiên lên tiếng: "Có lẽ nàng nhìn thấy giấy đăng ký kết hôn của chúng ta trên trang cá nhân, nên cố ý tìm đến mình."
Nàng sờ sờ cái mũi, nghĩ nghĩ rồi vẫn đúng sự thật nói: "Nàng nói nàng đã chia tay người phụ nữ kia rồi."
Kỳ Thư Tiên nhìn nhìn thần sắc của Lục Nghi Thanh, tiếp tục nói: "Còn nói muốn theo đuổi cậu."
A......
Thần sắc Lục Nghi Thanh trở nên lạnh băng, nhưng không phải đối với Kỳ Thư Tiên, nàng giơ tay muốn gọi cho Trương Mộ Dao: "Số điện thoại của nàng thay đổi chưa? Cậu cho mình mượn di động một chút."
Kỳ Thư Tiên ngơ ngẩn, nàng mở khóa di động đưa cho Lục Nghi Thanh, không biết nàng muốn làm gì.
Lục Nghi Thanh tìm được số điện thoại của Trương Mộ Dao, cũng đọc được mấy tin nhắn kia.
Nàng hiểu Trương Mộ Dao,
Nhưng nàng càng hiểu Kỳ Thư Tiên hơn.
Kỳ Thư Tiên trở về với dáng vẻ này, nhìn liền biết nàng bị Trương Mộ Dao chọc giận.
Lục Nghi Thanh nhấn nút gọi, đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, tựa hồ còn mang một chút men say, chỉ nghe nàng hừ một tiếng rồi nói: "Kỳ Thư Tiên, nhanh như vậy đã nhận ra chính mình không phù hợp với Lục Nghi Thanh rồi à."
Lông mày Lục Nghi Thanh nhíu chặt lại, thanh âm cũng lãnh đạm hơn rất nhiều so ngày thường: "Dù có phù hợp hay không phù hợp thì đã đến lượt chị quyết định chưa?"
"Nghi, Nghi Thanh?" Trương Mộ Dao hiển nhiên không ngờ tới người gọi sẽ là Lục Nghi Thanh, cũng không ngờ tới Kỳ Thư Tiên sẽ trực tiếp đem chuyện này nói cho Lục Nghi Thanh.
Thật lâu sau, nàng mới tìm lại được giọng nói của mình: "Nghi Thanh, em nghe chị giải thích, Kỳ Thư Tiên không có thích con gái, em......" Em sẽ không hạnh phúc.
Lục Nghi Thanh hừ nhẹ, thanh âm vừa xa cách vừa buồn bực không kìm chế: "Vậy thì sao?"
Con người sâu thẳm của nàng chứa vài phần nghiêm túc, nói: "Tôi thích là được."
Tôi thích là được......
Từ góc độ của Kỳ Thư Tiên nhìn tới, Lục Nghi Thanh nói xong câu nói kia mặt liền đỏ lên.
Mặt nàng đỏ theo kiểu từng chút từng chút một ửng hồng, cho đến khi toàn bộ sườn mặt đều nhiễm đỏ, vành tai nhỏ tinh xảo, phấn phấn, thoạt nhìn toát ra vẻ đáng yêu cùng tâm động khác thường.
Không biết vì sao, Kỳ Thư Tiên liên tưởng tới cảnh tượng từng gặp, có mấy đứa trẻ con bị trêu chọc xong liền đi về mách mẹ mình, mong sẽ được dỗ dành.
Nếu tính tình người mẹ không tốt còn sẽ trực tiếp đi đòi lại công bằng ngay cho bạn nhỏ nhà mình.
Nàng chính là bạn nhỏ bị bắt nạt trong câu chuyện trên.
Lục Nghi Thanh chính là người mẹ tính tình nóng nảy.
Mặt Kỳ Thư Tiên phút chốc đỏ lên, nàng đã ngần tuổi này, còn đi so sánh chính mình với đứa trẻ, thật quá kỳ quái.
Nhưng nàng cảm thấy rất vui vẻ a, Lục Nghi Thanh đang sủng chính mình.
Dáng nàng ngồi liền thẳng thớm, eo lưng cứng đờ, giống như một bạn nhỏ đi học mẫu giáo.
Giọng Trương Mộ Dao trầm thấp, nàng nói: "Thực xin lỗi. Nghi Thanh, năm đó chị đã làm sai rồi."
Nàng đang xin lỗi việc nɠɵạı ŧìиɧ năm đó.
Nhưng Lục Nghi Thanh nửa điểm cũng không thèm để ý, thanh âm nhàn nhạt: "Không cần."
Thanh âm lãnh đạm của Lục Nghi Thanh như một con dao hung hăng đâm vào lòng Trương Mộ Dao, từng chút từng chút, nàng hít sâu thật mạnh, mang theo vài phần cầu xin: "Nghi Thanh, chúng ta có thể gặp mặt một lần không?"
Lục Nghi Thanh nhíu mày: "Không cần thiết."
Nàng nhắc lại một lần nữa: "Không tiện, cũng không cần thiết."
Trương Mộ Dao há miệng thở dốc, còn muốn nói thêm cái gì: "Chị......"
Lục Nghi Thanh quyết đoán cúp điện thoại.
Lục Nghi Thanh đi tới vài bước rồi đưa điện thoại di động cho Kỳ Thư Tiên, nàng xin lỗi Kỳ Thư Tiên: "Xin lỗi, đã khiến cậu tức giận."
Toàn bộ đầu óc Kỳ Thư Tiên vựng vựng hồ hồ, nàng đáp lại mà chưa kịp suy nghĩ gì nhiều, kỳ quái hỏi: "Sao đột nhiên cậu lại xin lỗi mình?"
"Chị ta vì mình mà chọc cậu bực bội, mình biết." Biểu cảm Lục Nghi Thanh đứng đắn, tỏ vẻ đây là lẽ thường tình phải làm.
Kỳ Thư Tiên nghĩ nghĩ giả sử nếu hai người họ không có lãnh chứng, Lục Nghi Thanh có cố ý xin lỗi chính mình như vậy không?
Sẽ không......
Nàng nghĩ nghĩ, nếu thật sự ở trong tình huống như thế, nói không chừng mình sẽ còn tới khuyên bảo Lục Nghi Thanh, khuyên nàng hãy hoàn toàn quên cái tên tra nữ kia đi.
Bỗng nhiên, trong đầu Kỳ Thư Tiên bắn ra một làn đạn,
Mình đang ghen.
Nhưng nàng không đành lòng để Lục Nghi Thanh xin lỗi, càng không nỡ để Lục Nghi Thanh buồn.
Điều này ở khoảng thời gian hai người làm bạn bè, Kỳ Thư Tiên đã khắc sâu rồi.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn Lục Nghi Thanh đang mang vẻ mặt xin lỗi, ôn nhu nói: "Từ nay về sau, cậu không cần nói xin lỗi với mình."
Nàng chỉ chỉ gương mặt mình: "Nhưng nếu cậu cảm thấy cậu đã làm mình tức giận, thì lại đây hôn hôn mình nè."
Kỳ Thư Tiên bổ sung: "Tức giận thì hôn mình, vui vẻ cũng hôn mình, được không?"
Như một đứa trẻ.
Lấy thân phận vợ vợ ở chung Kỳ Thư Tiên càng lâu, nàng càng có thể cảm nhận được trong thâm tâm Kỳ Thư Tiên chính là một đứa bé mềm mềm ấm ấm.
Hơn thế nữa, nàng cũng có thể nhận thấy Kỳ Thư Tiên dần để đứa bé ở phía sau cánh cửa dày nặng kia đi ra, triển lãm bản chất nguyên thủy nhất của chính mình cho nàng xem.
Con ngươi Lục Nghi Thanh lộ ra vài phần ý cười, không biết sự cảm động nhiều hơn hay sự vô ngữ nhiều hơn.
Kỳ Thư Tiên tựa hồ cũng phát hiện ra sự ấu trĩ của chính mình, tay nàng mất tự nhiên gãi gãi khăn trải giường, hình như nàng càng ngày càng quen thuộc việc làm nũng, ấu trĩ khi ở trước mặt Lục Nghi Thanh.
Cũng không biết Nghi Thanh cậu ấy có cảm thấy bản thân mình quá ngây thơ hay không.
Mặt nàng đỏ lên vừa định nói điều gì đó.
Lục Nghi Thanh đã tiến đến trước mặt, nàng nhìn sườn mặt tinh xảo của Kỳ Thư Tiên, khẽ nói: "Vậy được." Nàng hôn lên.
Cả người Kỳ Thư Tiên lại bắt đầu ngu si đi, nàng nghĩ, Lục Nghi Thanh nàng thật là quen thuộc với nghề giáo viên, có thể chiều trẻ con đến vậy.
Ai da, nàng rất thích.
Lục Nghi Thanh thấy biểu tình nàng phát sáng, nhịn không được, nói với nàng sang việc khác: "Căn nhà kia, mình sắp bán đi, nếu cậu không thấy có gì không ổn, thì chúng ta cùng đi gặp gia đình mua nói chuyện?"
"Được a."
Kỳ Thư Tiên nhớ tới việc Trương Mộ Dao mỗi tháng đều đến quét tước căn nhà kia, nàng dù không biết mật khẩu căn nhà đó, nhưng thế thì sao nào?
Lục Nghi Thanh chẳng phải sắp bán nó đi sao?!
Hơn nữa tiền bán được sẽ dành để mua hôn phòng cho mình!
Trong lòng Kỳ Thư Tiên mềm mại: "Lục Nghi...... Thanh, chúng mình đi thử váy cưới đi, được không?"
Lục Nghi Thanh nở nụ cười: "Được nha. Đợi cậu rảnh rỗi chúng mình liền đi."
Kỳ Thư Tiên lập tức nằm ngã lên giường, ngẩng đầu nhìn trần nhà màu trắng: "Thử váy cưới, cùng cậu cùng nhau đi thử váy cưới, lúc nào mình cũng sẽ rảnh."
Buổi tối khi nghỉ ngơi, Lục Nghi Thanh nhịn không được nghiêng đầu ngắm Kỳ Thư Tiên, nàng ngủ ngon lành, hô hấp vững vàng, tạo cho nàng một loại cảm giác an toàn không tên.
Bình thường khi Kỳ Thư Tiên xử lý việc của nàng, cơ hồ rất ít khi sẽ tực giận với nàng, nơi chốn đều nghĩ cho nàng, nàng có biết.
Lục Nghi Thanh còn nhớ rõ lúc trước, thời điểm nhìn thấy Trương Mộ Dao nɠɵạı ŧìиɧ, Trương Mộ Dao nói ra lời chia tay với nàng.
"Lục Nghi Thanh, em có dám nói em không có gì sai sao? Tết Âm Lịch năm nay tôi vượt tỉnh tới tìm em, ở thành phố Thượng Hàng trừ bỏ em, tôi có quen biết ai? Trời xa đất lạ, kết quả em thế nhưng đi cửa hàng mỹ nghệ cả nửa tháng để làm quà sinh nhật cho Kỳ Thư Tiên, gặp mặt tôi được mấy lần, để tôi một mình ở khách sạn cả nửa tháng? Em có từng quan tâm tôi sao?"
Biểu tình Lục Nghi Thanh đen tối, xách trong tay chính là món quà thủ công đã làm muốn tặng cho Trương Mộ Dao, nhưng nàng...... không cần thiết tặng nữa.
"Còn nữa, Lục Nghi Thanh, ngày thường cô không nói lời nào đã đành, thời điểm tôi hôn cô, cô cũng chỉ lạnh mặt, nửa câu nửa lời đều không nói, tôi lại không phải đang ép buộc cô. Tôi nghi ngờ về sau khi ở trên giường, cô con mẹ nó một chữ cũng kêu không được."
Lục Nghi Thanh cắn cắn môi dưới, giống như muốn cắn chảy máu, con ngươi thanh lãnh của nàng nhiễm vài phần ưu thương, nhưng...... Trương Mộ Dao nhìn không có tới.
Lục Nghi Thanh phục hồi tinh thần lại, nàng tiến đến chỗ mềm mại trên đầu tóc Kỳ Thư Tiên, thật cẩn thận hôn một cái.
Lần đầu tiên Kỳ Thư Tiên hôn nàng, hưng phấn như đứa nhỏ, cũng không có...... ghét bỏ nàng.
Ngày Kỳ Thư Tiên được nghỉ, hai người cùng đến căn nhà của Lục Nghi Thanh, người mua hình như đang bị kẹt trên đường, sẽ đến muộn trong chốc lát.
Lục Nghi Thanh trước tiên dẫn Kỳ Thư Tiên đi tới cửa, tới rồi, Lục Nghi Thanh dặn dò: "Mấy ngày trước mình đã tìm mấy cô để dọn dẹp quét tước một chút, nhưng khả năng là vẫn sẽ hơi bẩn."
Kỳ Thư Tiên gật đầu nghe lời.
Lục Nghi Thanh khom khom lưng, đối diện bàn phím số ấn mật mã.
Phòng ở này khác với căn Lục Nghi Thanh hiện tại đang sinh sống, lúc nàng ấn mật mã, con số sẽ có ánh đèn màu vàng sáng lên.
Lục Nghi Thanh không hề có ý che đậy.
Kỳ Thư Tiên nhịn không được nhìn về phía Lục Nghi Thanh.
Nàng rất là tò mò mật mã của Lục Nghi Thanh.
Chỉ thấy Lục Nghi Thanh từng nút từng nút ấn số.
06022......0.
Là mặt mã thẻ ngân hàng của mình.
Hô hấp Kỳ Thư Tiên cứng lại, tựa hồ không dám tin tưởng điều vừa thấy, nàng ngập ngừng: "Cậu mới đổi mật mã?"
Lục Nghi Thanh đẩy cửa đi vào, nghe được câu hỏi của Kỳ Thư Tiên, nàng đúng sự thật nói: "Ừm. Lần trước tới mình đã sửa lại mật mã."
"Ừm." Kỳ Thư Tiên "Ừm" một tiếng, làm bộ tùy ý hỏi: "Vậy mật mã ban đầu của cậu là gì?"
Lục Nghi Thanh cũng không có nghĩ nhiều: "Sinh nhật mình."
Kỳ Thư Tiên chớp chớp đôi mắt sáng lấp lánh.
Hóa ra là như thế a.
Lục Nghi Thanh chỉ là lười sửa mật mã mà thôi.
"Thế vì sao bây giờ lại đổi sang sinh nhật của mình nha?" Kỳ Thư Tiên tiếp tục trêu nàng.
Tầm mắt Lục Nghi Thanh đảo quanh không gian trong nhà, không trả lời câu hỏi của nàng.
Nàng lại bắt đầu ngượng ngùng.
Kỳ Thư Tiên sờ sờ vách tường, không có bụi bẩn như trong tưởng tượng, các cô đã làm vệ sinh rất sạch sẽ.
Mặt mày Kỳ Thư Tiên tràn đầy ý cười, một phen kéo lại tay Lục Nghi Thanh, đối diện ánh mắt kinh ngạc của nàng, Kỳ Thư Tiên hơi dùng lực đẩy nàng lên trên tường.
Động tác như vậy, góc độ như vậy, cơ hồ trong nháy mắt Lục Nghi Thanh liền minh bạch tính toán của Kỳ Thư Tiên, thần sắc nàng có chút không được tự nhiên, hơi hơi nghiêng đầu, không đối diện nàng.
Nhưng cũng không cự tuyệt.
Kỳ Thư Tiên ôn hòa cười cười, nàng kéo tay nàng vòng đến chỗ eo nhỏ của mình.
"Mỹ nữ, bám chắc, mình muốn hôn cậu."
_____________________________________
Tác giả có chuyện nói:
1:
Lục Nghi Thanh bị hôn xong vẻ mặt đứng đắn.
Kỳ Thư Tiên: Cậu đang giả vờ, cậu đang kìm chế nha, ây da thật là biệt nữu đáng yêu. Còn muốn hôn tiếp.
2:
Lục Nghi Thanh: "Xin lỗi, đã để mọi người vì bạn gái cũ mà bực mình."
Bạn đọc nhỏ: "Không có việc gì a, cũng hôn hôn bọn tôi được khôm?"
Kỳ Thư Tiên: "Có shit á!!" (câu này tui bừa í, nhưng chắc là không sai đâu nhỉ:))))
P/s:
Đồ thủ công Lục lão sư làm là dành cho họ Trương,
—— Quà của Tiểu Kỳ là thứ khác nha ——