Còn hai tháng nữa là đến kỳ thi đại học, nhưng ở thời điểm mấu chốt này, Giang Miêng lại bị mời phụ huynh.
Cô cảm thấy chán chết đi được, chắc chắn học sinh nam cấp III có thể được xem là sinh vật ngu ngốc nhất hành tinh này!
Nguyên nhân cô bị mời phụ huynh là mấy hôm trước có nam sinh đưa trà sữa cho cô, nhưng cô không nhận. Nghe nói nam sinh kia rất được phái nữ thích, có lẽ cậu ta không cam lòng khi bị cô từ chối như vậy, cho nên cậu ta liền nói với Giang Miên: “Đồ không ba không mẹ như cậu ở đây kiêu ngạo cho ai xem?”
Giọng nói của cậu ta khá lớn vì giận dữ. Người trong phòng học và trên hành lang đều nhìn về phía này.
Trong mắt bọn họ có ngạc nhiên, có tìm tòi nghiên cứu, cũng có người chỉ muốn thấy cô mất mặt.
Mọi người đều muốn biết, một người có thành tích tốt, xinh xắn như Giang Miên đỏ mặt sẽ ra làm sao.
Giang Miên đã quen với những ánh mắt đó từ lâu, tuy bọn họ có ác ý nhưng cũng đều không phải là không có ý tốt, đa số đều chỉ ôm tâm lý xem kịch.
Năm lớp chín cô còn trải qua một chuyện đau khổ hơn thế này nhiều.
Mà cô càng không để bọn họ xem những thứ bọn họ muốn nhìn.
Nam sinh cao hơn cô không ít, Giang Miên phải ngước lên để nhìn cậu ta. Nhưng cô chỉ nhàn nhạt nhìn cậu ta như vậy, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.
Cô lẳng lặng nhìn cậu ta vài giây rồi hừ lạnh một tiếng: “Cậu có ba có mẹ mà sao đầu óc chưa phát triển hoàn toàn vậy?”
Mặt của nam sinh đỏ lên rõ rệt, Giang Miên cảm thấy nếu như ở đây không có nhiều người như vậy thì cậu ta sẽ đánh cô.
Giang Miên không nhìn cậu ta thêm lần nào nữa mà xoay người đi vào lớp học.
Chỉ là cô không biết, rằng đêm đó trường học xảy ra đánh nhau vì chuyện này.
Ngày hôm sau, khi chuyện này truyền đến tai Giang Miên, cô chỉ cảm thấy có một đàn quạ đen bay qua đỉnh đầu mình.
Nam sinh trả thù cho Giang Miên tê là Văn Chước, khá mờ nhạt trong lớp, trông rất nho nhã yếu đuối, hai người cũng không nói chuyện với nhau được bao nhiêu, cho nên cô không ngờ cậu ta sẽ đánh nhau vì mình.
Giờ phút này, Giang Miên đứng trong văn phòng, mặc đồng phục học sinh xanh đậm và đen xen với màu trắng, khóa kéo bị cô kéo lên cao nhất, nửa khuôn mặt của cô chôn vào cổ áo, hai tay đặt sau lưng, đôi mắt nhìn chằm chằm mặt đất. Trông như cô đang chăm chú suy nghĩ, nhưng thật ra cô chỉ đang ngẩn người.