Giang Dã chỉ mặc một chiếc áσ ɭóŧ, cho nên khi bị cô ôm, cơ thể của anh lập tức cứng đờ. Anh muốn đẩy cô ra: “Giang Miên, như vậy không được.”
Anh gọi họ tên đầy đủ của cô.
Trong bóng tối, Giang Miên cười thầm – anh chỉ gọi họ tên của cô lúc đang giả vờ hung dữ với cô.
Cô cũng không để ý đến Giang Dã mà chỉ bám chặt lấy anh hơn: “Anh, cuộc thi tháng lần nay em đứng thứ ba.”
Giọng của cô rất nhỏ, như là muốn nói cho anh biết một bí mật chỉ có hai người mới có quyền biết, còn pha lẫn chút nhảy nhót vì vui mừng.
Anh đã biết được thành tích kỳ thi tháng lần này của cô từ trước, chủ nhiệm lớp của cô đã nói tin tức tốt này qua WeChat cho anh. Độ khó của bài thi lần này rất lớn, nhưng cô lại phát huy tốt hơn trước, thành công đứng thứ ba.
Anh cảm thấy tự hào thay cô.
“Miên Miên rất tuyệt.” Anh nói như đang dỗ ngọt trẻ nhỏ.
Nghe vậy, Giang Miên rất thỏa mãn, cô tiến sát lại gần anh hơn nữa.
Áo ngủ của Giang Miên là chiếc áo thun cũ mà Giang Dã không mặc nữa. Quần áo của Giang Dã rất lớn, dài đến đùi của cô. Ban đầu cô còn mặc quần đùi, nhưng sau khi phát hiện chiều dài của quần đùi còn không bằng áo nên cô cũng không mặc nữa.
Giang Miên không mặc nội y khi đang ngủ, chiếc áo thun hơi mỏng kia không thể nào che được bộ ngực đã phát dục hoàn toàn của thiếu nữ, thân dưới của cô chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ, cho nên cô nâng chân lên cũng kéo theo vạt áo lên, chân của cô gác lên cẳng chân của anh có chút lạnh.
Những giác quan khác của con người trong bóng tối trừ thị giác luôn phát huy hiệu quả. Ví dụ như hơi thở của thiếu nữ, cơ thể mềm mại, còn có cái chân thon dài gác lên người anh, giọng nói vừa ngọt ngào vừa dễ nghe.
Anh nhắm mắt lại, cuối cùng vẫn là không kiềm chế được mà giơ tay lên, xoa lưng cô, ôm cô vào lòng.
Cô có sức hấp dẫn trời sinh với anh, từ trước đến nay anh đều không thể chối từ cô.
Cho dù anh từng phỉ nhổ bản thân như vậy vô số lần, nhưng mà anh cũng không còn cách nào cả.
Thôi thì cứ phóng túng một chút vậy, dù sao cũng chẳng ai biết đến.
Giang Miên áp vào ngực anh, khẽ nói: “Anh, tim anh đập nhanh quá!”
Anh khẽ hôn lên mái tóc của cô: “Ngủ đi.”
Cửa sổ vẫn còn mở, rèm cửa màu trắng bị gió thổi tung bay, hoa anh đào rơi rụng đầy đất trong đêm xuân.