Chương 15: Anh không biết

Hạ Nhạc vừa ra, liếc mắt thấy vật hắn đang cầm trong tay thì sắc mặt lập tức trầm xuống, vọt tới đoạt lại, ném vào sọt rác ngay đầu giường.

Bên trong thùng toàn là rác thải kim loại, âm thanh hai vật va chạm vào nhau vang lên chói tai cùng cực.

Trì Lập Đông: “………”

Hạ Nhạc lạnh lùng ném cho hắn một câu: “Đã sớm muốn vứt.”

Ấy thế mà Trì Lập Đông lại khom lưng nhặt khung anh lên, lặng lẽ nói: “Vậy tặng cho anh đi.”

Hạ Nhạc: “Anh……”

Thình lình chuông cửa vang lên, cắt ngang cuộc đối thoại giữa bọn họ, hẳn là pizza đặt hồi nãy đã được giao đến.

Hạ Nhạc liền không nói nữa, mặt lạnh đi xuống lầu.

Trì Lập Đông đem khung ảnh đặt lại trên bàn phía đầu giường một lần nữa, nhìn hai khuôn mặt tràn đầy sức sống, tươi cười rạng rỡ, trong lòng lại dấy lên hương vị chua xót.

Thanh xuân sớm nở chóng tàn, thời gian không chờ đợi ai, quả thực quá vội vàng.

Hắn cũng theo gót Hạ Nhạc xuống lầu, liền nghe thấy Hạ Nhạc đang nói với nhân viên giao hàng: “Làm phiền anh rồi, đi đường cẩn thận” giọng điệu vừa khách khí, vừa hiền lành.

Trì Lập Đông đứng ở bên cầu thang, thật cẩn thận mà chờ cậu.

Hạ Nhạc mang đồ ăn vào, đi thẳng đến trước ghế sô pha ngồi xuống, mở hộp lấy ra một miếng pizza, vừa ăn vừa xem điện thoại di động.

Hoàn toàn xem Trì Lập Đông như không khí.

Hương thơm của pizza thoang thoảng khắp phòng, khiến cho bụng Trì Lập Đông cũng biểu tình liên tục, liền bước đến đối diện Hạ Nhạc, phía bên kia bàn trà ngồi xổm xuống, mặt dày cầm miếng pizza, một ngụm ăn hết nửa miếng bánh.

Lúc này Hạ Nhạc mới liếc nhìn hắn, nhíu mày nói: “Anh không thể ngồi xuống ăn cho tử tế được à?”

Ăn xong miếng bánh hồi nãy, lại với tay lấy thêm một miếng, ngồi xuống ngay tại mặt đất.

“Ghế sô pha còn không chứa nổi anh à?” Trì Lập Đông vội vàng đứng lên, nhấc chân muốn trực tiếp bước qua bàn trà đi qua, lại nghe Hạ Nhạc mỉa mai: “Khoe chân anh dài hả!?” Trì Lập Đông cạn lời, nhanh chóng thu chân lại, vòng qua bàn trà, đi đến sô phà ngồi xuống, không dám cách Hạ Nhạc quá gần.

Hạ Nhạc một lần nữa không để mắt tới hắn, ăn xong rửa tay rồi bước đến bàn làm việc gần cửa sổ, mở laptop ra chuyên tâm xử lý công việc của mình.

Trì Lập Đông nhanh chóng giải quyết xong chỗ pizza còn dư lại, nhận mệnh thu dọn rác rưởi trên bàn vào thùng rác. Xong xuôi liền ngồi ở trên sô pha, tẻ nhạt chờ đợi, chờ Hạ Nhạc để ý đến mình.

Mà cũng không giống với cảm giác cô đơn lúc chờ đợi một mình ở sân bay, khi đó là tình cảm đang sinh sôi nảy nở, hiện tại lại là mông lung không biết làm sao.

Thật ra lúc nãy hắn cố gắng lấy đủ dũng khí, muốn thẳng thắn thừa nhận những sự thật hèn hạ ngày trước, thứ xấu xa đã bị hắn chôn vùi, giấu kín trong lòng, nhưng ông trời chính là thích trêu ngươi người ta như thế, chút dũng khí mà hắn vất vả lắm mới gây dựng được cũng mất hết sau khi bị Hạ Nhạc cắt ngang hai lần. Đến lần thứ ba thì hắn lại không dám thừa nhận nữa rồi.

Hắn thật sự rất thích Hạ Nhạc, siêu cấp thích là đằng khác.

Mặc dù đó chưa phải là yêu, nhưng đó cũng là cấp độ cao nhất của thích rồi.

Hắn vẫn luôn muốn cùng Hạ Nhạc trải qua cuộc sống bên nhau như vậy, chỉ cần Hạ Nhạc nguyện ý, hắn liền có thể bất chấp tất cả mà đi đến cuối đường.

Hắn cảm thấy Hạ Nhạc sẽ đồng ý. Nhưng cũng có khả năng, chỉ là hắn cảm thấy như vậy mà thôi.

Hạ Nhạc xử lý xong công việc, đứng dậy từ phía sau bàn làm việc, liền nhíu mày hỏi: “Anh còn ở đây làm gì?”

Đáy lòng Trì Lập Đông khổ sở, thế này…. là muốn đuổi hắn đi sao? Đang chìm trong tuyệt vọng, lại nghe được câu tiếp theo của Hạ Nhạc: “Em còn việc phải làm, anh không biết đường tự mình đi ngủ à?”

Sự khổ sở hồi nãy tan biết trong nháy mắt, Trì Lập Đông vui vẻ đáp: “Anh chính là muốn chờ em.”

Hắn cảm nhận được, Hạ Nhạc không còn khó chịu như hồi nãy nữa.

Lên lầu ngủ thôi.

Trì Lập Đông vội vàng nên không đem theo hành lý, tất nhiên quần áo để tắm rửa cũng không có, tắm rửa xong chỉ đành quấn tạm cái khăn tắm rồi đi ra ngoài.

Hạ Nhạc nằm một bên giường, đưa lưng về phía hắn, dường như đã ngủ rồi. Trì Lập Đông nhẹ nhàng đi tắt đèn, tháo khăn tắm, chậm rãi nằm lên giường. Lúc trong đầu đang ngổn ngang những suy nghĩ lung tung, chẳng mấy chốc cơn buồn ngủ đã ập tới.

Người bên cạnh khẽ động, hắn lập tức tỉnh táo trở lại.

Hạ Nhạc ngồi dậy, bật đèn đọc sách phía đầu giường, vò loạn mái tóc mềm mượt, tựa hồ có chút nôn nóng khó chịu.

Trì Lập Đông lập tức hỏi: “Sao thế?”

“Ngủ không được, lúc chiều uống cà phê hơi nhiều.” Chiều nay Hạ Nhạc đã ngồi chờ ở sân bay rất lâu.

Trì Lập Đông lại hỏi: “Ngày mai phải đi làm không?”’

Hạ Nhạc liếc hắn: “Tất nhiên là có rồi.”

Trì Lập Đông cũng ngồi dậy, nhìn qua đồng hồ một chút, chỉ mới hơn mười một rưỡi thôi, liền nói: “Nếu không ra ngoài chạy vài vòng? Vận động một lát liền dễ ngủ.”

Hạ Nhạc: “Bên ngoài mưa, anh không nhớ sao?”

Trì Lập Đông: “Vậy làm gì bây giờ?”

Hạ Nhạc rất chi là bực bội, lại vò đầu, hướng Trì Lập Đông nói: “Anh nói chuyện với em một lát.”

Trì Lập Đông liền đáp ứng: “Được.”

Bảo nói chuyện là thế, nhưng cả hai người bọn họ đều không ai mở miệng.

Trì Lập Đông không biết Hạ Nhạc đang nghĩ cái gì, cũng không biết nên nói gì cho phải, cuộc đời hắn chả có gì có ý nghĩa, hắn cũng chẳng phải người thú vị gì cho cam, nói cái gì cũng đều sợ giẫm phải mìn của Hạ Nhạc.

Hồi còn yêu nhau, bình thường cũng chỉ Hạ Nhạc luyên thuyên nói, hắn chỉ ngồi lắng nghe.

“Trì tử.” Thanh âm Hạ Nhạc có chút thấp, “Anh đuổi theo em đến Thượng Hải, là vì nhớ em sao?”

“Ừ.”

Hạ Nhạc vặn lại: “Nhớ em cái gì? Là vì cảm giác không tồi tối qua à?”

Trì Lập Đông vội vàng giải thích: “Không phải! Chính là nhớ em, không phải vì cái kia.”

Hạ Nhạc tiếp tục truy hỏi: “Rốt cuộc là nhớ em cái gì?”

Trì Lập Đông: “Chính là……. em thực tốt.”

Hạ Nhạc giận dữ: “Chính em không biết em tốt sao? Cần anh phải nói à?”

Trì Lập Đông nghẹn họng, chỉ cần gặp Hạ Nhạc, hắn liền đặc biệt trở nên ngu ngốc. Hạ Nhạc trầm mặc trong chốc lát, mới tiếp tục nói: “Chúng ta bây giờ tính là quan hệ gì?”

Trì Lập Đông đương nhiên là muốn nói quan hệ yêu đương, không biết vì cái gì lời sắp ra đến miệng liền đổi lại: “Em muốn quan hệ gì, thì là quan hệ đó.”

Hạ Nhạc lập tức trở tay cầm gối đập hắn, dùng sức đặc biệt lớn. Trì Lập Đông phản xạ có điều kiện giơ tay che đầu.

Hạ Nhạc đập không trúng, liền mắng: “Bỏ tay ra.”

Trì Lập Đông nghe vậy liền buông tay, ngoan ngoãn chờ bị đánh.

Hạ Nhạc tất nhiên không buông tha, cho hắn hưởng thêm vài phát nữa, nện thình thịch vào đầu hắn.

Một bên mặt của Trì Lập Đông bị đập đến đỏ lên, ngược lại không cảm thấy đau, còn có chút cao hứng.

Hạ Nhạc hỏi lại thêm lần nữa: “Quan hệ gì? Hả?”

Trì Lập Đông biết đường, ngoan ngoãn nói: “Là bạn trai, là người yêu của em.”

Lúc này Hạ Nhạc mới hừ lạnh một tiếng dừng trận bạo hành gia đình lại, đặt gối về vị trí cũ.

Trì Lập Đông thuận buồm xuôi gió, nói: “Chờ em xong việc ở đây rồi, chúng ta liền về Bắc Kinh, anh muốn dẫn em ra mắt người nhà,” hắn ngừng lại một chút, thăm dò hỏi: “Em có đi không?”

Hạ Nhạc không trả lời, hỏi lại: “Trong nhà biết anh thích con trai rồi sao?”

Trì Lập Đông đáp: “Mẹ anh biết lâu rồi. Chắc em cũng không biết, ba anh đã qua đời rồi.”

Hạ Nhạc ngẩn ra: “A…. Chuyện xảy ra khi nào?”

“Lúc tốt nghiệp, ung thư gan thời kỳ cuối, ngày 4 tháng 10.”

Hạ Nhạc: “Lúc em vừa đi.”

“Ừ, lúc em vừa đi.”

Hạ Nhạc: “Hôm em đến nhà anh, ông ấy có tặng em một bức thư pháp. Nhưng chuyển nhà nhiều lần, lại lỡ làm mất nó rồi.”

Trì Lập Đông nói: “Không quan hệ gì, ông ấy rất thích em.”

Cha hắn cuối tháng bảy năm đó lúc đi kiểm tra ung thư gan, đã là giai đoạn cuối, ở bệnh viện chống chọi suốt hai tháng, cuối cùng cũng không chịu nổi mà qua đời.

Thế nên vào tháng 8, lúc nghe nhóm bạn cùng lớp thảo luận, bàn chuyện đến thăm giáo sư Hạ đang ở trong bệnh viện, hắn cũng không thể đi.

Đến đầu tháng 9, mới nghe tin giáo sư Hạ đã xuất viện, con trai cũng nghỉ học, cả hai đều chuẩn bị ra nước ngoài định cư với con gái.

“Lúc ở Anh, em cũng từng gửi đồ cho anh.” Hạ Nhạc nói, “Anh không nhận được sao?”

Trì Lập Đông rất mờ mịt: “Không có mà.”

“Em cũng đoán thế. Hồi đó đồ ở nước ngoài gửi về đâu dễ gì nhận được. Chị gái gửi đồ cho em mấy lần, mà chưa nhận được bao giờ.”

Trì Lập Đông: “Em gửi cái gì thế?”

Hạ Nhạc nói: “Không có gì, mấy loại đặc sản nước Anh thôi.”

Trì Lập Đông không muốn tin lắm, nhưng thấy Hạ Nhạc không muốn nói, cũng không tiếp tục truy hỏi.

Hạ Nhạc: “Là vì chuyện đấy mà anh không trở về làm huấn luyện viên à?”

Trì Lập Đông nói: “Đúng vậy, trong nhà chỉ có mình anh là con trai, chỉ có thể trở về giúp đỡ.”

Hạ Nhạc cũng tỏ vẻ đồng tình: “Rất khó đi? Anh cộng trừ hai chữ số còn không rõ ràng lắm.”

Trì Lập Đông ngượng muốn chết, gãi gãi đầu cho bớt xấu hổ: “Cũng còn tốt, có người bạn khá lợi hại giúp đỡ không ít. Thời gian đầu toàn là nhờ cậu ấy chỉ dạy.”

Hạ Nhạc chợt hỏi: “Anh còn có người bạn ưu tú như vậy? Em biết người này không?”

“……..” Trì Lập Đông nghĩ nghĩ, “Em không biết đâu, là đồng đội trước kia cùng anh luyện đánh Tán thủ.”

Hạ Nhạc “a” lên một tiếng thật dài, cảm thán: “Vận động viên vẫn có thể lợi hại như vậy, cũng rất hiếm thấy.”

Trì Lập Đông cứng họng, đổi đề tài: “À….. ba em thì sao?”

Hạ Nhạc nói: “Đang ở New Zealand, không phải đã nói rồi à?”

Trì Lập Đông tiếp tục hỏi: “Còn chị em thì sao? Nếu anh nhớ không lầm thì chị ấy làm cố vấn cái gì bên châu u thì phải?”

Hạ Nhạc: “Là kiểm toán. Chị ấy cũng mất rồi.”

Trì Lập Đông: “…….”

Hạ Nhạc: “Gặp phải một tên cặn bã, nghĩ quẩn, liền tự tử.”

Trì Lập Đông: “……….”

Hạ Nhạc liếc qua hắn một cái, giễu cợt mỉa mai: “Trên đời này cũng lắm kẻ cặn bã thật.”