Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nắng Gắt Như Lửa

Chương 18

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mặc dù cả một đường Cố Kiêu Dương đều dán lên người Thẩm Thanh mà đi, mặc dù căn phòng này mới là sơ cấp, nhưng kịch bản được thiết kế theo chuyện kinh dị Trung Quốc, nên hiệu ứng cùng với âm thanh đều cực kỳ đáng sợ, làm cho trong đầu Cố Kiêu Dương liên tục hiện lên những câu chuyện cổ đáng sợ, nghĩ có một nữ quỷ váy đỏ hiện lên trong góc tường, có thể nhào ra đoạt mạng bất kỳ lúc nào.

Có thể nhắm mắt lại để không nhìn thấy gì, nhưng âm thanh rùng rợn vẫn vang lên bên tai, Cố Kiêu Dương cực kỳ muốn nhét mình vào ngực Thẩm Thanh, nhưng chỗ nào cũng thấy sợ.

Cố Kiêu Dương nhắm mắt lại đi theo Thẩm Thanh về phía trước, vừa đi tới đường ngoặt cậu lại dừng bước, hắn còn cho rằng Thẩm Thanh nhìn thấy cái gì kinh khủng lắm, đôi mắt càng nhắm chặt lại, lo lắng hỏi: “Thẩm Thanh, làm sao thế? Phía trước có gì sao?”

Thẩm Thanh trấn an sờ đầu hắn, trả lời: “Không có.”

Cố Kiêu Dương yên lòng một chút, nhưng hắn vẫn không biết Thẩm Thanh dừng ở đây muốn làm gì, hắn nghe thấy có âm thanh sột soạt như đang lấy thứ gì trong túi ra.

Tiếp theo, đột nhiên lỗ tai có thứ gì lạnh lạnh dán lên, âm thanh ngọt ngào đột nhiên vang lên bên tai, nháy mắt hiệu ứng âm thanh đáng sợ biến mất.

Bên tai hắn truyền tới hơi thở nóng rực, Thẩm Thanh đang nói chuyện với hắn, “Cố Kiêu Dương, mở mắt ra xem.”

Hắn tin tưởng Thẩm Thanh, trong lòng không có chút do dự nào, Cố Kiêu Dương chậm chạp mở mắt ra.

Nhìn thoáng qua trước mắt là một dãy hành lang dài hẹp, hai bên ở chỗ ngoặt đều có một gian phòng, rất giống cảnh tượng trong phim cổ trang, bối cảnh hơi tối một chút, không có gì đáng sợ cả.

Giống như cái gì hắn cũng sợ vậy.

Cố Kiêu Dương sờ chiếc tai nghe đeo trên tai, là chiếc lúc trước đưa cho Thẩm Thanh, không ngờ Thẩm Thanh lại mang theo nó.

80% sự kinh dị trong phim kinh dị đều đến từ hiệu ứng âm thanh, câu này nói không sai chút nào. Cũng không biết Thẩm Thanh đã phát bài nào cho hắn nghe, trong đó có rất nhiều giai điệu nhẹ nhàng, vui nhộn, thế nên đến khi nhìn thấy diễn viên có hóa trang khủng bố trong phòng mật thất hắn cũng thấy hiền lành hơn không ít.

Sau đó mọi chuyện đều suôn sẻ qua đi, Thẩm Thanh cẩn thận can đảm, căn phòng nào cũng tìm kiếm rất kỹ càng, chẳng mấy chốc đã tìm được các đạo cụ cần thiết để thoát ra ngoài, không cần phải quay lại tìm lại.

Tới khi ra bên ngoài, Cố Kiêu Dương còn chưa đã thèm, nếu không phải hết thời gian, hắn còn muốn quay lại chơi thêm lần nữa.

Thật ra giờ cũng chưa muộn lắm, nhưng Thẩm Thanh nói muốn cho hắn đi đu quay, người sinh nhật mới là chủ trì, Cố Kiêu Dương nhất định muốn làm theo ý cậu.

Không có nhiều người chơi đu quay cho lắm, mặc dù trò này khá nổi tiếng trong khu nhưng nó đã được xây lâu rồi, mọi người chơi nhiều đã thấy chán, khách tham quan cũng không còn nhiều hứng thú với nơi này nữa, chơi mệt thì mới tới đây ngồi nghỉ thôi.

Có một lời đồn ở vòng đu quay này, nếu bạn ước ở thời điểm vòng đu cao nhất thì chắc chắn điều đó sẽ thành hiện thực. Đây cũng là lí do trước đây vòng đu quay này nổi tiếng.

Cố Kiêu Dương nghĩ, chẳng lẽ Thẩm Thanh nghe thấy lời đồn này nên mới tới đây để chơi đu quay sao?

Hắn nghĩ vậy liền hỏi đối phương, từ trước tới giờ Cố Kiêu Dương không có thói quen giữ trong lòng.

Cố Kiêu Dương vừa hỏi, thì đã đến lượt họ, Thẩm Thanh bảo hắn vào trong ngồi trước rồi ngồi phía đối diện, gật đầu trả lời: “Đúng vậy.”

Cố Kiêu Dương nghe thấy câu trả lời có hơi buồn cười, không ngờ con người điềm tĩnh ổn định như Thẩm Thanh lại tin tưởng những lời đồn thất thiệt như vậy. Đây rõ ràng là mánh khóe để kinh doanh, “Ha ha ha ha! Thẩm Thanh, không ngờ cậu cũng tin loại chuyện này.”

Một lát sau Cố Kiêu Dương mới thôi cười, có lẽ không phải Thẩm Thanh tin, mà là vì cậu muốn thực hiện được điều ước kia nên mới vội vàng tìm cách để giải quyết bồn chồn.

Cố Kiêu Dương: “Là một nguyện vọng cực kỳ muốn thực hiện sao?”

Ánh mắt Thẩm Thanh sáng rực nhìn chằm chằm vào Cố Kiêu Dương, trong mắt cậu hiện lên tình cảm vô tận, “Đúng vậy, là một nguyện vọng mà tôi rất muốn thực hiện.”

Cố Kiêu Dương cảm thấy ánh mắt Thẩm Thanh quá nóng, giống như muốn thiêu đốt cả người hắn, nhịn không được nghiêng đầu hỏi: “Vây một lát nữa cậu phải nghiêm túc ước nguyện nha.”

Sau đó, hắn làm bộ như quay ra ngắm cảnh không nhìn cậu nữa.

Thẩm Thanh cong môi cười: “Ừm.”

Trong không gian nhỏ bé chật hẹp, Cố Kiêu Dương cảm thấy nhiệt độ xung quanh đã tăng lên, nhiệt độ trên mặt cũng không thể hạ xuống. Đáng lẽ, hắn ở cùng với Thẩm Thanh lâu như vậy, hai người ở cùng một chỗ như này cũng chẳng có gì phải ngượng ngùng. Nhưng bây giờ không giống thế, bầu không khí quá mức lo lắng này, còn có điều gì đó hắn không thể hiểu nổi, làm cho hắn bồn chồn.

Cũng may phong cạnh bên ngoài rất đẹp, Cố Kiêu Dương thấy khoang mình ngồi càng lúc càng lên cao, tâm tình cũng thả lỏng hơn đôi chút, càng nhìn càng nhập tâm, cảm thấy cả người mình cũng lâng lâng.

Khi sắp lên tới đỉnh cao nhất, Cố Kiêu Dương lập tức nhớ ra, vội vàng giục Thẩm Thanh nhớ ước nguyện.

Hắn quay đầu về phía Thẩm Thanh, thấy tầm mắt đối phương vẫn luôn nhìn mình, không hề rời đi, Cố Kiêu Dương chẳng kịp nghĩ nhiều, vội nói: “Thẩm Thanh, mau ước đi! Sắp tới đỉnh rồi!”

Thẩm Thanh nghe vậy liền đứng dậy đi tới phía cửa khoang, hai tay chắp trước ngực, lập tức nói ra nguyện vọng thứ nhất, trong lòng thầm nói: “Hy vọng Cố Kiêu Dương hạnh phúc cả đời.”

Cậu nghe nói, ngày sinh nhật có thể ước ba điều, nhưng cậu lại muốn tham lam ước thêm điều thứ hai, “Nếu có thể, tôi mong người đem đến hạnh phúc cho Cố Kiêu Dương là mình.”

Hắn không có điều ước thứ ba, có lẽ cậu đã muốn ước một điều, Cố Kiêu Dương sẽ yêu mình. Nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện đã bị cậu bác bỏ, yêu hay không yêu là do Cố Kiêu Dương quyết định, không phải vì nguyện vọng ích kỷ của riêng cậu, điều duy nhất cậu mong muốn là hắn được hạnh phúc mà thôi.

Thẩm Thanh mở mắt ra, đu quay vừa mới lướt qua điểm cao nhất, Cố Kiêu Dương ngồi bên cạnh mở to mắt nhìn cậu chằm chằm, đôi mắt lấp lánh, đầy tò mò.

Thẩm Thanh bật cười: “Cậu muốn biết tôi ước gì không?”

Cố Kiêu Dương cười ngại ngùng, “Tôi rất muốn, nhưng không cần cậu nói cho tôi biết, điều ước nói ra sẽ mất linh!”

“Tôi có một nguyện vọng, có lẽ bây giờ cậu có thể giúp tôi thực hiện được đấy.”

“Ừm? Là gì?”

“Tôi có thể… Tôi có thể gọi cậu là Kiêu Kiêu không?”

Cố Kiêu Dương cứng họng, đây nào có phải điều ước sinh nhật gì chứ, có người nào lại đi ước được gọi một cái xưng hô?

“Đây có phải điều ước đâu, tại cậu cứ xa cách gọi cả họ lẫn tên của tôi đấy chứ.”

Cố Kiêu Dương chắp tay ngang hông, nghiêm túc nói với Thẩm Thanh, “Ừm, cũng không phải là không thể gọi Kiêu Kiêu, nhưng tuyệt đối không được gọi tôi như vậy trước mặt người ngoài! Biết không?”

Thẩm Thanh cười khẽ, “Hiểu rồi, Kiêu Kiêu.”

Cố Kiêu Dương cảm thấy Thẩm Thanh gọi hắn là “Kiêu Kiêu” không giống như những người khác, nhưng hắn chẳng biết là khác ở chỗ nào, chỉ có thể đoán chắc là do lần đầu nghe đối phương gọi mới như vậy.

Xuống khỏi đu quay, trời cũng gần tối, Cố Kiêu Dương biết nhà Thẩm Thanh cách chỗ này khá xa, liền chuẩn bị tặng quà cho cậu, để cậu về nhà sớm một chút, nếu không thì lát nữa trời sẽ tối mất.

Chưa đợi hắn lấy quà ra, Thẩm Thanh đã nói trước, “Kiêu Kiêu, để tôi đưa cậu về nhà, bây giờ đi taxi sẽ bị kẹt đường.”

“Được, nhưng cậu đưa tôi về thế nào? Hai chúng ta cùng đi bộ sao? Thế này lãng phí thời gian của cậu quá đó.”

Thẩm Thanh rất muốn ở cùng với Cố Kiêu Dương thêm một chút, nhưng cậu không nỡ để Cố Kiêu Dương đi bộ về nhà.

“Cậu chờ tôi một chút.” Thẩm Thanh nói xong liền tới chỗ đậu xe của công viên giải trí.

Một lúc sau, Thẩm Thanh cưỡi một chiếc xe đạp mới toanh, chiếc xe cũ của cậu đã bị hỏng. Xe này cậu mới mua trong lúc nghỉ hè, cũng là phương tiện để đi làm.

“Hả? Cậu dùng cái này để chở tôi sao?”

Cố Kiêu Dương giữ thăng bằng rất kém, từ nhỏ cũng không học được, trong trí nhớ, hắn biết mình chưa biết đi xe đạp bao giờ.

Nhưng hắn rất muốn cưỡi nó, đôi khi nhìn thấy người khác đi, thấy cũng được phết.

“Ừm, lên đi.”

Hôm nay chiếc quần Cố Kiêu Dương hơi bó, hắn phải ngồi nghiêng sang một bên, đây còn là lần đầu ngồi xe đạp, Cố Kiêu Dương hơi sợ hãi.

Trong lòng hắn có chút lo lắng, “Thẩm Thanh, cậu đừng làm tôi ngã đấy.”

Thẩm Thanh quay đầu nhìn hắn, dặn: “Ừm, ôm lấy eo tôi.”

Nghe vậy, Cố Kiêu Dương lập tức vươn tay vòng qua eo Thẩm Thanh, hắn hơi nhích về phía trước một chút, toàn thân đều dựa lên người Thẩm Thanh.

Cảm nhận được cơ thể mềm mại của Cố Kiêu Dương áp vào lưng mình, hô hấp Thẩm Thanh rối loạn, trái tim điên cuồng đập loạn, yết hầu trở nên khô khốc.

Muốn lấy mạng tôi đúng không!

Thẩm Thanh hít sâu một hơi, áp chế cảm xúc đang kích động của mình xuống, đạp bàn đạp, phi nhanh về phía trước.
« Chương TrướcChương Tiếp »