Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nàng Đến Cùng Ánh Trăng

Chương 52: Thẩm Gia, Diệt...

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thẩm Minh hoảng hốt, hắn đã ngụy trang kỹ như vậy, thế mà những kẻ này lại có thể nghĩ đến...

Đoàn Lan Khuê nhìn Thẩm Minh cười như không cười...

"Thẩm Minh đại tướng quân... À! Phải gọi là Lưu Thanh đạo trưởng chứ nhỉ? Đạo pháp cao thâm quá, có thể khởi tử hồi sinh, đầu lìa khỏi cổ rồi còn có thể gắn lên bình thường như vậy? "

Hoàng hậu ngồi trên cao sắc mặt tái nhợt, hai tay siết chặt, ánh mắt có chút hoảng loạn nhìn Đoàn Lan Khuê.

Thẩm Minh biết hôm nay có chạy cũng không thể thoát, hắn dứt khoát giả ngu luôn.

"Tiểu cô nương, ngươi nói cái gì vậy, bần đạo là Lưu Thanh, ai là Thẩm Minh bần đạo hoàn toàn không biết... Đầu của bần đạo cũng chưa lìa khỏi cổ bao giờ thì làm sao phải gắn..."

Đoàn Lan Khuê nhún vai.

"À! Là rơi đầu xong, sau đó nối đầu khởi tử hồi sinh nên là bị mất trí nhớ ư! Ta hiểu! Không sao, ta sẽ giúp ông nhớ lại..."

Lê Trường Quân lúc này mới ra mặt, nói.

"Mấy ngày trước ta điều tra việc làm ăn phi pháp, buôn bán á phiện của Thẩm gia, cùng đó là việc nhà bọn chúng lợi dụng quyền lực đàn áp dân chúng, gây ra án oan nhiều nơi...

Thẩm Minh và những người trong Thẩm gia bị ta bắt giam đều đã khai hết sự tình.

Thẩm Minh, ta khuyên ngươi đừng nên cứng đầu..."

"Haha... Cửu Vương Gia, ngài nghĩ ta là trẻ lên ba hay sao mà lại lừa như vậy chứ. Ta là Lưu Thanh đại sư, Thẩm Minh là người nào, ta nói lại, ta không biết."

Lê Trường Quân bình tĩnh lạnh lùng nhìn hắn.

"Ừm.... Không biết cũng tốt? Chỉ cần chúng ta biết và bày mưu tóm gọn nhẹ nhàng cũng ổn rồi..."

Ngay sau đó Lê Trường Quân cho người áp giải Thẩm Mão và người Thẩm gia lên đài.

Khi bọn họ nhìn thấy Thẩm Minh ở đó thì hai mắt đều muốn trợn ngược.

"Lão đại... Ngươi vì sao muốn diệt nhà chúng ta chứ...Ngươi thật tàn ác..."

Một tiếng hét vô tri này của Thẩm Mão đã hoàn toàn lật tẩy Thẩm Minh.

Thẩm Minh nghiến răng, trong lòng điên cuồng mắng chửi đồng đội ngu như heo...

Đoàn Lan Khuê nghe Thẩm Mão hô như vậy, xém chút nữa là cười sảng. Thẩm Minh tưởng có một mình hắn biết thôi miên sao, ây ây nàng cũng biết nhé, chơi cũng rất vui...

Để cho Thẩm Mão trong vô thức, tự mình vạch tội Thẩm Minh, cái này đáng tin hơn những chứng cứ nhiều.

Thẩm Mão gào lên, quỳ xuống dưới đài chỉ tay vào Thẩm Minh, phẫn hận mà chỉ tay vào Thẩm Minh.

"Bệ hạ... Chính hắn, chính hắn đã bán tin mật cho Mã Quốc. Chính hắn đã giả chết để đẩy Đoàn Uy vào chỗ chết, sau đó hắn dùng mưu đưa Trương gia vào tròng, hắn vì mối thù đoạt vợ chính năm xưa mà không cam lòng."

Đoàn Lan Khuê nghe xong câu nói này của Thẩm Mão cũng có chút trấn động, vì mẫu thân nàng hay sao?

Thẩm Mão cười nói.

"Bệ hạ, năm xưa Thẩm Minh hắn ái mộ đại tiểu thư của Trương gia, Trương Quân Ninh, vốn nhà ta đã nhờ bà mối đến hỏi nàng cho hắn, nhưng đúng khi đó Đoàn Uy lập công lớn, Trương gia nhìn chúng hắn, Tiên đế đã hạ chỉ tứ hôn cho hai nhà Trương, Đoàn, kết thông gia, vậy là Thẩm Minh ôm hận trong lòng.



Về sau hắn cũng vào quân doanh, nhưng vẫn luôn bị Đoàn Uy đè ở bên trên, càng sinh thêm oán hận.

Tiên đế đối với hắn cũng là không nhìn thấy, chỉ coi trọng Đoàn Uy...

Năm đó Minh Quốc và Mã Quốc nổ ra chiến sự biên giới Tây Nam, Mã Quốc cho hắn cơ hội diệt Đoàn Uy, hắn liền nắm bắt.

Sau đó hắn giả chết, trở về với thân phận khác chính là Lưu Thanh đạo trưởng..."

Thẩm Minh chết lặng mà nhìn Thẩm Mão.

"Trời diệt Thẩm gia rồi!"

Thẩm Mão nhìn hắn, nghiến răng mà nói.

"Trời không diệt Thẩm gia, mà là ngươi diệt. Năm xưa ta đã nói, đừng làm cái trò đó hại Trương gia, nó mất đức lắm nhưng ngươi có nghe đâu.

Phụ thân vì chuyện hàng trăm bá tánh mất mạng oan năm đó, đã trục xuất ngươi ra khỏi môn hộ Thẩm gia.

Nhưng sau khi phụ thân mất, mẫu thân đau lòng ngươi là thịt trên người bà rớt xuống, nên đã ngầm nhận lại ngươi.

Ta vì sai lầm nên cũng theo ngươi, để bây giờ mới đem Thẩm gia chôn cùng như thế này đây.

Phụ thân nói quả không sai, ngươi chính là thiên sát của Thẩm gia mà..."

Thẩm Mão gào lên một câu cuối cùng kia, hộc máu mà ngất đi.

Thẩm Minh tuyệt vọng nhìn một nhà Thẩm gia từ già đến trẻ.

Nhìn đến mẫu thân mình tóc hoa râm, hai mắt nhoè lệ, hắn nghiến răng mà nói.

"Ăn nói hàm hồ... Ăn nói hàm hồ... Bệ hạ... Đây chắc chắn là Cửu Vương Gia muốn hại bần đạo, nên bày ra âm mưu này..."

Đoàn Lan Khuê nhìn hắn. Trong lòng không khỏi cảm thấy thật sự khâm phục, đến nước này rồi hắn còn cứng cổ như vậy.

Hắn biết hoàng đế bất mãn với Lê Trường Quân, nên trực tiếp chọc vào đó. Ôi chao! Tính toán thật hay, cần phải khen ngợi.

Hoàng đế nhíu mày như đang cân nhắc, có nên tin lời của Thẩm Minh này hay là không đây.

Đoàn Lan Khuê ngẩng đầu nhìn hoàng hậu.

Hoàng hậu bị nàng nhìn, cả người không khỏi run lên một cái, sắc mặt tái nhợt.

Bà ta cố gắng phớt lờ qua ánh mắt nhắc nhở của Đoàn Lan Khuê.

Đoàn Lan Khuê khẽ cười nhẹ một tiếng.

"Bệ hạ, tiểu nữ còn một thứ chưa dâng cho người..."

Nói rồi nàng đưa lên một hộp gấm.

Hộp gấm vừa mở, hoàng đế nhìn thấy đồ bên trong, xem qua một chút khoé môi lập tức xuất hiện một vết máu...



Hai vị thái hậu cũng kinh ngạc đến há mồm không biết nên nói cái gì.

Cuối cùng người không nhịn được mà hét lên lại là Huệ phi đang mang thai.

"Cái này! Cái này sao có thể chứ..."

Hoàng đế bị tiếng hét của nàng ta làm cho thanh tỉnh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hoàng hậu và Thẩm Minh.

Hoàng hậu tê liệt, biết mình thực sự xong rồi ngã người xuống. Trong lòng điên cuồng hối hận vì đã chọn tin tưởng Thẩm Minh kia.

Thẩm Minh biết chuyện không ổn, hắn nhìn sang Đoàn Lan Khuê bên cạnh.

Hắn ngàn phòng, vạn phòng, sắp xếp mọi âm mưu, nhưng vẫn luôn bỏ qua tiểu nữ nhi nhỏ tuổi, nàng ta tuổi nhỏ, tài năng không có, vẫn luôn bị ức hϊếp, ba năm chịu tang chưa từng bước chân ra bên ngoài, vì sao lại có thể...

Hắn thua trong tay của nàng... Nữ nhi của Đoàn Uy... Hắn không cam lòng...

"Thẩm Minh... Ngươi giỏi, giỏi lắm... Người đâu, bắt hắn lại cho trẫm..."

Hoàng đế hạ lệnh, mấy quan binh tiến lên.

Thẩm Minh lúc này bình tĩnh mà nhìn hoàng đế.

"Bệ hạ, người còn quên một chuyện, người không thể nào trừng phạt ta được, nếu ta chết đi, bệ hạ cũng chẳng thể sống thêm được mấy ngày đâu..."

Hắn đắc ý ngửa đầu lên mà cười lớn.

" Hahaha... Bệ hạ... Ngươi nghĩ vì sao ta lại trăm phương ngàn kế tiếp cận ngươi như vậy chứ. Chính là vì muốn buộc mạng của ngươi với của ta đấy... Hahaha..."

Hoàng đế ôm lấy ngực ho lên một hồi.

Lê Trường Quân tung người lên cao, điểm vào mấy huyệt trên người hoàng đế, sau đó cho hắn uống một viên thuốc.

Hoàng đế sau khi uống thuốc liền ổn định.

Lê Trường Quân nhìn Thẩm Minh, cười lạnh.

"Thẩm Minh, ngươi lại quên rồi, chúng ta vẫn còn có một Mộng Điệp Y Tử, y thuật cao siêu..."

Thẩm Minh nghe hắn nói thì cười càng lớn.

"Hahahaha... Nàng ta sao có thể làm được..."

Lê Trường Quân bình tĩnh nhìn hắn.

"Chứ ngươi nghĩ, khi nãy tà thuật khống chế của ngươi sao lại đứt cho được..."

Thẩm Minh trợn mắt ngã ra sau.

"Không, không thể nào..."

Hoàng đế tức giận đã lên đến đỉnh điểm, hạ lệnh.

"Bắt hắn lại... Lập tức xử trạm tại chỗ này, treo lên trống oan, để máu của hắn thấm đẫm trống oan trả lại món nợ cho những bá tánh đã bỏ mạng năm xưa, Đoàn Uy đại tướng quân và Trương gia..."
« Chương TrướcChương Tiếp »