Tên tôi là Tân Nam Dung.
Chị gái của tôi mất tích rồi, lúc được tìm thấy, chị ấy đang ở trong một thôn buôn người, đã biến thành một xác chết lạnh lẽo.
Tôi biết về cái chết của chị ấy qua miệng một người phụ nữ.
Chị ấy bị ngược đãi nhưng mọi người chỉ biết khoanh tay đứng nhìn.
Tất cả người dân trong thôn này đều là kẻ sát nhân.
Tôi muốn trả thù.
Dù cho phải trả bất kỳ giá nào tôi cũng không quan tâm.
Tôi kìm nén sự ghê tởm và mối hận trong lòng, đóng vai một cô gái đơn thuần, hoạt bát, một nữ sinh chưa trải sự đời.
Tôi tìm hiểu Vương Thiết Sơn thích gì, cố gắng làm theo, nhận được niềm vui và chiều chuộng của hắn ta.
Cuối cùng cũng có cơ hội đi lên thị trấn.
Mục đích lần này của tôi là liên lạc với cảnh sát thông tin, truyền tin tức cho bọn họ.
Vì làm cho Vương Thiết Sơn yên tâm, tôi cố ý gọi người phụ nữ mà bọn họ cử tới giám sát tôi đi cùng.
Tôi không biết tên cô ta là gì, tôi chỉ biết cô ta là người vợ bị Thạch Thiên Trụ mua về.
Cũng biết cô ta là gián điệp của bọn đàn ông trong thôn.
Cô ta cho rằng cái gì tôi cũng không biết, tôi cũng giả vờ như thế.
Lúc lên thị trấn, tôi cố ý lựa cho cô ta rất nhiều quần áo để cô ta vào phòng thử đồ thay.
Tôi tận dụng khoảng thời gian ngắn ngủi này, mượn điện thoại của ông chủ liên lạc với cảnh sát.
Sau khi thâm nhập vào thôn, anh ấy vẫn luôn ngồi xổm trong thị trấn chờ cơ hội.
Chúng tôi hẹn gặp nhau ở cửa hàng quần áo nam.
Tôi nói cho anh ấy về tình hình trong thôn, đặc biệt là địa hình, anh ấy đưa tôi một chiếc điện thoại để tiện duy trì liên lạc.
Tôi giấu kỹ điện thoại.
Nhưng thời gian tôi ra ngoài hơi lâu, tôi đoán chắc là vợ của Thạch Thiên Trụ đã phát hiện tôi biến mất, hoặc lúc này người dân trong thôn đang đi khắp nơi tìm tôi.
Tôi cũng không định quay về giải thích tại sao tôi lại biến mất lâu như vậy, tôi biết giải thích như thế sẽ không ai tin.
Tôi tương kế tựu kế.
Mua một cái áo ở cửa hàng đồ nam, rồi mua thêm một cái bẫy chuột có răng cưa, đi đến lối ra vào của nhà vệ sinh công cộng giẫm chân lên bẫy.
Răng cưa sắc nhọn cắm chặt vào mắt cá chân tôi, cơn đau dữ dội lan ra khắp cơ thể.
Máu chảy đầm đìa, đau đến muốn co giật.
Tôi nghiến răng chịu đựng.
Quả nhiên bọn họ đã tìm thấy tôi.
Vương Thiết Sơn điên tiết như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
Tôi giả vờ không biết bọn họ muốn bắt tôi trở về, kiên trì nói bản thân ra ngoài là để mua quần áo cho Vương Thiết Sơn.
Tôi yếu ớt nhìn Vương Thiết Sơn, kêu đau, làm nũng với hắn ta, khóc hoa lê đái vũ*.
*Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Tôi biết hắn ta thích bộ dáng này.
Quả nhiên hắn ta liền tin, vả lại còn đổ hết sai lầm lần này lên đầu người phụ nữ kia.
Người phụ nữ đó tái mặt vì sợ hãi, lập tức xin lỗi Vương Thiết Sơn.
Nhưng tôi biết chắc chắn Vương Thiết Sơn sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Quả nhiên, nghe nói đêm đó cô ta bị đánh suýt chết.
Tôi đoán trong lòng cô ta có thể đang oán giận tôi, nhưng tôi vẫn cần cô ta, tôi muốn nỗi oán giận của cô ta đối với tôi phải biến mất.
Tôi chủ động cầm đồ đến tận cửa xin lỗi và bày tỏ thiện chí.
Có vài người cuộc sống quá khổ, chỉ cần cho họ chút ngọt ngào là đủ.
Cô ta rất nhanh đã tha thứ cho tôi, nhưng cô ta cũng rất nhạy bén, cô ta vẫn luôn lặng lẽ quan sát tôi khi tôi muốn moi thông tin về vụ buôn bán từ miệng cô ta.
Tôi đối mặt với cô ta, hỏi ra suy nghĩ trong lòng cô ta.
Còn lại hỏi ngược cô ta, Chị có muốn chạy không?
Tôi nhớ lần đầu tiên hỏi câu này, cô ta nhanh chóng, kiên định trả lời "không muốn", bởi vì cô ta và người đàn ông kia yêu thương lẫn nhau.
Lần thứ hai cô ta chần chừ một lát rồi mới đưa ra câu trả lời.
Tôi cũng cho cô ta câu trả lời mà cô ta mong muốn, tôi nói tôi yêu Vương Thiết Sơn, giống như cô ta yêu Thạch Thiên Trụ.
Cô ta rất hài lòng với câu trả lời này, nghĩ rằng phụ nữ nên như thế.
Tôi biết tôi lại thoát được một lần thăm dò.
Cô ta bắt đầu trả lời mọi câu hỏi, sau khi có thêm thông tin, tôi cũng bắt đầu hành động.
Tôi bắt đầu đi hết nhà này đến nhà khác, tìm hiểu địa hình trong thôn, phân bố tuổi tác dân cư, tình trạng sức khỏe...
Tôi lén lút thu thập tin tức từ những nàng dâu bị lừa bán, yêu cầu bọn họ kể lại quá trình bản thân bị lừa, cùng với quá trình bị ngược đãi sau khi bị bán đến đây, đồng thời thu xếp những tài liệu, bằng chứng này gửi cho cảnh sát.
Nhưng chỉ nhiêu đó vẫn chưa đủ, vẫn cần thời cơ một mẻ tóm gọn bọn chúng.
Tôi nhìn chằm chằm anh Vương ngoài thôn.
Tôi thử xúi giục những người còn độc thân trong thôn đến nhà Vương Thiết Sơn [Đặt hàng], cuối cùng cũng đợi được ngày anh Vương ngoài thôn mang [hàng] tới giao cho thôn.
Ngày đó, người trẻ tuổi trong thôn đều tìm Vương Thiết Sơn uống rượu.
Anh Vương ngoài thôn cũng mang theo rất nhiều đàn em to khoẻ để phê duyệt [hàng].
Tối đó, tôi nói cảnh sát có thể thu lưới.
Tôi ăn mặc thật đẹp và gợi cảm, trên bàn ăn, tất cả ánh mắt của đàn ông đều đổ dồn vào tôi.
Thẳng thắn, trần trụi, tôi biết bọn họ muốn làm gì với tôi.
Tôi nắm chặt nắm đấm, tự nhủ với bản thân phải chịu đựng.
Tôi tiếp tục mỉm cười, nhiều lần cố ý nhìn vào mắt của anh Vương ngoài thôn, cụng ly với hắn ta, lúc cụng ly, tay của hắn chạm vào tôi mấy lần.
Tôi nhìn bọn họ đã uống say hòm hòm, đến lúc không còn lý trí chỉ biết nói to tùm bậy tùm bạ.
Vì thế, tôi nói với Vương Thiết Sơn tôi mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi.
Lúc rời đi, tôi nhìn anh Vương ngoài thôn một cái, liếc mắt đưa tình, đôi mắt quyến rũ như tơ tằm.
Sợ hắn say không biết, tôi lẳng lặng đá chân hắn dưới bàn.
Hắn quả nhiên đi theo.
Tôi không về phòng, cố ý đi ngang cửa nhà bếp, đi ra khu đất phía sau nhà bếp, tôi biết người phụ nữ kia đang ở trong bếp.
Tôi cần cô ta thổi gió truyền tin.
Anh Vương ngoài thôn t.inh tr.ùng lên não, vừa đến khu đất đã không chờ nổi đè tôi xuống đống rơm.
Tôi không ngừng giãy giụa, kêu gào phát ra âm thanh lớn.
Người phụ nữ kia cuối cùng cũng nhìn thấy tôi.
Tôi cầu cứu cô ta.
Cuối cùng Vương Thiết Sơn cũng đến.
Rất nhiều người cũng đến, bọn chúng lao vào đánh nhau, có sử dụng cả dao.
Bọn chúng đã uống rượu, mất hết lý trí, liều mạng đánh đánh chém chém.
Máu bắn khắp nơi.
Tôi tìm thấy Vương Thiết Sơn đang bị thương.
Tôi muốn trả thù.
Nhưng người đàn bà kia lại ngăn cản tôi.
Cô ta nói gϊếŧ người thì phải đền mạng.
Tôi không quan tâm.
Đột nhiên cô ta lao vào tôi.
Tôi thấy lưng cô ta bị Vương Thiết Sơn dùng dao rạch một đường dài, sau đầu gần như bị đập nát.
Tôi biết cô ta sống không nổi nữa rồi.
Nhưng tôi không biết, vì sao cô ta lại cứu tôi?
Cảnh sát đã đến, một mẻ tóm gọn bọn chúng.
Lừa bán cộng thêm cố ý đánh nhau gây chết người, bọn chúng sẽ bị kết trọng tội.
—
Sau đó, tôi trở lại cuộc sống của mình, ban ngày đi làm tan ca bình thường, nhưng ban đêm tôi vẫn luôn mơ thấy ác mộng.
Mỗi lần tỉnh dậy, tôi đều đi tắm.
Liên tục chà rửa, cơ thể bị chà đỏ, làn da bong tróc.
Ba mẹ tôi lo đến mức hai bên tóc mai bạc trắng, cơ thể tiều tuỵ, nhưng ban ngày bọn họ vẫn vui vẻ, mỉm cười nói chuyện với tôi, cùng tôi ăn cơm, đi dạo.
Có một lần, tôi cảm thấy tôi tắm chưa sạch, tôi liều mạng ngâm mình trong bồn tắm rất lâu.
[Dung Dung!] Mẹ tôi chạy vào, vội vàng ôm tôi lên.
Bà ấy khóc lóc nói với tôi, [Dung Dung, Dung Dung, chúng ta đi gặp bác sĩ tâm lý nhé?]
Đó là lần đầu tiên sau khi trở về tôi nhìn thấy bà ấy khóc.
Tôi lau nước mắt cho bà, [Mẹ, đừng khóc.]