Chương 5

Trước một ngày đi thị trấn, Vương đại nương đến nhà tôi tìm tôi, bảo tôi ngày mai đi cùng với Tân Nam Dung lên thị trấn, giúp đỡ trông cô ấy, đừng để cô ấy chạy mất.

Tôi hơi ngạc nhiên, [Đại nương, dì và Vương Thiết Sơn thật sự yên tâm để cô ấy lên thị trấn sao, tình hình thôn chúng ta...]

[Làm sao yên tâm cho được, nhưng không phải cô gái kia đã đem trái tim của Thiết Sơn thu phục đến không còn gì sao, dì nói gì cũng không được.]

Vương đại nương vỗ vỗ mu bàn tay tôi, [Vậy làm phiền con ngày mai để ý nó nhiều một chút, mẹ chồng con và Thiên Trụ dì sẽ đi nói chuyện với bọn họ.]

[Thị trấn tai vách mạch rừng, con không thể luôn mắt để ý cô ấy được.]

[Không sao, Thiết Sơn sớm đã nghĩ tới, âm thầm nhờ thêm vài người đi theo, nếu con phát hiện có gì không đúng, lập tức nói cho mấy người bọn họ là được.]

Ngày hôm sau, mới sáng sớm tôi đã đến nhà Vương Thiết Sơn.

Nhà bọn họ vừa vặn đang ăn sáng, Vương đại nương kêu tôi ngồi vào bàn, tôi đã ăn trước rồi, chỉ ngồi một bên đợi.

Vương đại nương chuẩn bị buổi sáng rất phong phú, mới sáng sớm đã làm cá vược hấp.

Tân Nam Dung ngồi bên cạnh Vương Thiết Sơn, nũng nịu nói sợ mắc xương cá, không dám ăn.

Vương Thiết Sơn dùng đũa từ từ gỡ thịt cá ra, sau khi xác nhận nhiều lần trong thịt không còn xương, mới gắp vào bát của Tân Nam Dung.

Tân Nam Dung cười rạng rỡ, ngọt ngào nói, [Cảm ơn anh Thiết Sơn!]

Vương đại nương ở bên cạnh vừa nhìn vừa thở dài, miệng la lớn, [Tạo nghiệp, đúng là tạo nghiệp!]

Đến giờ tôi mới tin lời của Thạch Thiên Trụ, Vương Thiết Sơn thật sự bị Tân Nam Dung mê hoặc rồi.

Tôi và Tân Nam Dung đi đến thị trấn.

Chắc là đã ở trong thôn quá lâu, quỹ đạo hoạt động của tôi chỉ là đi từ nhà ra ruộng, từ nhà này sang nhà khác.

Vì thế nhìn thấy đám đông náo nhiệt và xe cộ đi lại, tôi có chút sợ hãi.

Lúc ngồi trên xe là Tân Nam Dung ôm lấy cánh tay tôi, bây giờ lại là tôi lo lắng nắm chặt tay cô ấy.

Rốt cuộc vẫn vừa bị lừa bán đến đây không lâu, thời gian rời xa thành phố lớn cũng không dài, ở đây cô ấy vẫn rất ung dung tự tại.

Cô ấy phấn khích kéo tôi đi đến một cửa hàng bán quần áo, lựa đi lựa lại cũng không tìm thấy bộ nào ưng ý, cô ấy xụ mặt xuống.

[Chị, quần áo ở đây không đẹp, không giống như trong thành phố chúng ta.]

Quần áo ở cái thị trấn nhỏ này làm sao có thể so sánh với trên thành phố được, những kiểu dáng thịnh hành ở nơi này hẳn là trong thành phố đã bị đào thải mấy năm rồi.

Đối với cô ấy nó rất lạc hậu khó coi, còn đối với tôi thì lại đẹp đến loá mắt.

Ba năm này, mỗi ngày tôi đều mặc lại quần áo cũ của mẹ chồng.

Bà ấy mặc chán mặc rách mặc cũ rồi mới ném cho tôi, hoàn toàn không có cơ hội được mặc bộ nào đàng hoàng, nói gì đến mua quần áo mới.

Tôi mê man ngắm nhìn những bộ quần áo này, không nhịn được chạm vào cái này sờ vào cái kia.

Sau khi Tân Nam Dung nhìn thấy dáng vẻ này của tôi, lập tức cầm những bộ quần áo tôi đã chạm qua đưa cho tôi, bảo tôi thử xem.

Tôi bóp chặt túi áo chỉ còn vỏn vẹn 5 tệ, đây là Vương đại nương trả công cho sự vất vả của tôi, Thạch Thiên Trụ 1 đồng cũng không đưa tôi, cũng không có khả năng đưa cho tôi.

Tôi không có tiền mua quần áo,

[Không thử, chị không thích.]

[Không thích cũng không sao, là em thích, em muốn nhìn chị mặc thử, nếu như chị mặc đẹp thì em mua cho chị, dù sao anh Thiết Sơn cũng cho em không ít tiền nha.]

Cô ấy nói hết lời, ôm cánh tay tôi làm nũng.

Cuối cùng tôi cũng bị cô ấy đẩy vào phòng thử đồ.

Lúc cởi xuống bộ quần áo tồi tàn, tôi nhìn thấy rõ những vết sẹo ngoằn ngoèo đáng sợ trong gương.

Một số hình ảnh lướt qua tâm trí tôi, tôi không nhịn được run rẩy.

Tôi thầm nói trong lòng, không sao, Thạch Thiên Trụ yêu mày, mày cũng yêu anh ấy.

Được thay quần áo mới khiến tôi rất vui, không nhịn được liên tục ngắm nhìn bản thân trong gương.

Vốn dĩ tôi chỉ định thử một bộ, nhưng nhìn thấy những chiếc váy khác được xếp chồng chất bên cạnh, vẫn không nhịn được duỗi tay ra, thay hết bộ này đến bộ khác.

Trước khi ra ngoài, tôi cũng đã nghĩ nên lấy cớ gì cho những bộ quần áo này, bộ này màu sắc quá sáng làm da tôi bị đen, bộ này quá nhỏ tôi mặc không vừa, bộ này thì lại quá ngắn, đàn ông trong nhà nhìn thấy sẽ không vui.

Tóm lại tôi không thể mua được.

Nhưng lúc tôi bước ra khỏi phòng thử đồ, tôi chỉ nhìn thấy nhân viên cửa hàng mỉm cười đến hỏi tôi có vừa không, lại không nhìn thấy Tân Nam Dung.

Tôi trực tiếp đánh rơi bộ quần áo trong tay rồi chạy ra ngoài, trên đường kẻ qua người lại, chỗ nào có bóng dáng của Tân Nam Dung!