Tôi cũng là một phụ nữ bị lừa bán đến đây, năm nay đã là năm thứ 3.
Trong nhà Vương Thiết Sơn mấy ngày trước vừa mua được một nàng dâu, xinh đẹp lại trắng trẻo.
Vương Đại Nương nhờ tôi nói chuyện với cô ấy, khuyên bảo cho cô ấy hiểu, để cô ấy yên tâm ở lại đây, sinh cho con trai bà ấy một bé trai trắng trẻo mập mạp.
Khuyên bảo thành công tất nhiên là chuyện tốt, cũng có một số người đầu óc không thông suốt, sống chết không chịu nghe lời khuyên, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện bỏ trốn.
Nàng dâu mới của Vương Thiết Sơn chính là người như vậy, khuyên gì cũng không chịu nghe.
Tôi ở với cô ấy cả ngày lẫn đêm, cuối cùng cũng đã dành được sự tín nhiệm của cô ấy, tranh thủ cố gắng dẫn dắt cô ấy, nói cho cô ấy Vương Thiết Sơn người này có bao nhiêu tốt, nói với cô ấy chỉ cần đẻ con xong thì không sao nữa rồi.
Nhưng cô ấy cũng không chịu nghe.
Ngược lại cô ấy còn nói với tôi, cô ấy đang giấu một cái móc sắt, trước đây đã thử qua rất nhiều lần, có thể mở dây xích trên người cô ấy ra.
Cô ấy còn nói, muốn chạy trốn vào tối mai, hỏi tôi có muốn đi cùng với cô ấy không.
Tôi nhìn cô ấy cười, nói rằng tôi sẽ không đi.
Tôi đã sinh cho Thạch Thiên Trụ một đứa con, mặc dù là con gái, nhưng Thạch Thiên Trụ rất yêu tôi, sao tôi lại muốn đi chứ.
Cô ấy nhìn những vết sẹo sâu có nông có, ngoằn ngoèo đáng sợ trên da tôi, dường như không tin tưởng lắm.
Tôi lại nói, [Đây đều là tự chị phạm phải sai lầm nên mới bị đánh, không phải lỗi của Thạch Thiên Trụ.]
Thạch Thiên Trụ là người đã mua tôi.
Sự kinh ngạc trong mắt của cô ấy lại nhiều thêm một chút.
[Chị ơi, anh ta đã tổn thương chị như vậy, sao chị vẫn vì anh ta mà bào chữa, người đàn ông đã đánh chị thì sao có thể yêu chị!]
Tôi rất tức giận, sao Thạch Thiên Trụ không yêu tôi cho được, không một ai được nói như vậy!
Sau khi đóng cửa phòng tối lại rồi rời đi, tôi đem kế hoạch và thời gian bỏ trốn của cô ấy một năm một mười nói cho Vương Thiết Sơn và Vương đại nương.
Vương đại nương xắn tay áo, nhặt thanh gỗ lên muốn xông vào phòng tối, trong miệng nhao nhao muốn đánh chết con đàn bà này.
Vương Thiết Sơn ngăn bà ta lại, [Đợi đến khi con đàn bà này dám cả gan chạy trốn thì đưa cô ta đến nhà Hà Hạt Tử làm gái đ.i.ế.m, kiếm lại chút tiền mua người khác.]
Nửa đêm, tiếng chó sủa trong thôn liên miên không dứt.
Nghe nói nàng dâu mới mà Vương Thiết Sơn vừa mua đã chạy rồi, người trong thôn đều được huy động đi tìm cô ta.
Tôi cũng thình lình bị Thạch Thiên Trụ kéo từ trên giường xuống, nói đi giúp đỡ mọi người tìm kiếm.
Lúc tôi đến nhà Vương Thiết Sơn, cô gái đó đã bị bắt trở về.
Ở nơi công cộng, cô ấy bị lột sạch quần áo.
Tên lưu manh của Hà gia ở đầu thôn nằm trên người cô ấy thở hổn hển, không ngừng nhấp nhô.
Hà lưu manh xong việc, Đường què lại lên thay phiên.
Đàn ông trong thôn hết người này đến người khác, có người vẫn chưa mua được vợ, có người vợ lại ở trong đám đông xem kịch.
Thạch Thiên Trụ cũng đưa cho Vương Thiết Sơn 5 tệ, ở trước mặt tôi cởϊ qυầи xuống, nằm sấp trên cơ thể của cô gái kia.
Cô gái đó giống như một người đã chết, không la không hét nằm bất động, ánh mắt đờ đẫn nhìn trời.
Bọn đàn ông cực kỳ phấn chấn, vỗ tay sung sướиɠ.
Còn phụ nữ thì vội chạy về nhà, tôi cũng như vậy.
Trong thôn huyên náo cả một đêm, mãi đến trước bình minh mới yên tĩnh được chút.
Sáng sớm, tôi thức dậy đi làm đồng, cố ý đi vòng qua trước nhà Vương Thiết Sơn, nhìn thấy Vương Thiết Sơn và Vương đại nương vác một túi phân urê đi ra sau núi.
Vương đại nương chào tôi, [Nàng dâu của Thiên Trụ, đi làm sớm như vậy.]
Tôi gật đầu, nhìn vào túi phân urê, [Chết rồi?]
[Thứ đồ chơi này không nghe lời, chết cũng đáng đời, làm ầm ĩ với dì cả tối!]
Vương đại nương khạc nhổ, [Xúi quẩy, chúng ta đi ra sau núi chôn cái này trước, lát nữa lại đến nhà con!]
Tôi làm đồng xong thì trở về nhà, vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm ngát của thịt.
Mẹ chồng hiếm khi vui vẻ tươi cười với tôi, dặn tôi đặt dụng cụ trong tay xuống.
[Mẹ Thiết Sơn tặng cho nhà ta nửa con gà, nói cảm ơn con đã nhắc nhở.] Bà ấy cười không ngậm được mồm, nhét thịt gà vào miệng, [Ngon, ngon quá!]
Thạch Thiên Trụ cũng cười hì hì ôm vai tôi ngồi xuống, gắp một miếng thịt gà đặt vào bát tôi,
[Ăn nhiều một chút, lần sau tiếp tục, bắt được phụ nữ bỏ trốn thì lại có thịt ăn.]
Tôi vui vẻ gật đầu, đã rất lâu rồi anh ấy không gắp thức ăn cho tôi, cũng rất lâu rồi không có ôm vai tôi như vậy.
Tôi càng phải cố gắng tố giác những người phụ nữ muốn bỏ trốn này.