"Hơn 11 giờ đêm qua, một cô gái trẻ ở khu chung cư Minh Dương thành phố Thanh Phong đã mất tích, đây là cô gái thứ tư mất tích ở thành phố Thanh Phong, trước mắt cảnh sát đang tập trung điều tra. Hy vọng người dân nhiệt tình báo cảnh sát khi phát hiện có điều đáng ngờ và càng phải bảo vệ bản thân."
TV đang phát tin tức, Hiểu Uyển chau mày nhìn thoáng qua Chúc Hạ Dương đang ngồi nghỉ ngơi ở bàn số 1.
"Chị Hạ, lại có người mất tích."
Chúc Hạ Dương uống một ngụm cà phê, cũng chau mày: "Hiểu Uyển, mấy ngày nay em cũng đừng tăng ca, có Lạc Minh ở trong tiệm với chị là được rồi."
"Cảm ơn chị Hạ, nhưng mà..."
"Không có việc gì đâu, buổi tối cũng đừng ra khỏi cửa, bảo vệ tốt cho bản thân."
Hiểu Uyển gật đầu, nhưng lông mày vẫn chưa giãn ra.
Chuyện này quả thực quá kỳ lạ, không ngừng có người mất tích, lại đều là những cô gái trẻ tuổi.
Hơn nữa còn không tìm được thi thể!
Họ giống như đã bốc hơi vậy, ngay cả cảnh sát cũng không tìm được bất cứ manh mối nào.
Chúc Hạ Dương không khỏi lo lắng đứng lên.
Chuyện lớn như vậy khiến tất cả người dân trong thành phố đều hoảng sợ.
Mà rõ ràng Dạ Minh nói buổi tối sẽ về nhưng lại không xuất hiện, cũng không thấy bóng dáng Trường Sinh đâu.
Trong lòng Chúc Hạ Dương thầm mắng kẻ lừa đảo Dạ Minh và tên Trường Sinh vô trách nhiệm một trận.
Một người nói buổi tối sẽ ở cùng mình, một người nói tới giúp đỡ mình, kết quả đến cả cọng lông cũng không thấy xuất hiện.
Sáu giờ tối, Hiểu Uyển thu dọn đồ đạc xong, đứng ở cửa bếp nói với Chúc Hạ Dương: "Chị Hạ, em về trước đây."
"Được, đi đường cẩn thận."
"Được, anh Lạc Minh, mọi người vất vả rồi." Hiểu Uyển xoay người nói to với Lạc Minh đang đứng trong quầy.
"Không có gì, em cẩn thận một chút, buổi tối đừng ra ngoài."
"Được."
Hiểu Uyển đi rồi, Lạc Minh đi vào phòng bếp lấy cooki vừa nướng xong ra đóng gói.
Đột nhiên một cơn gió thổi đến, cậu ta ngẩng đầu lên một cái sau đó lại tiếp tục bắt tay vào chuyện đang làm.
Ban đầu Chúc Hạ Dương còn nghĩ đột nhiên thay đổi mùi vị sẽ khiến khách hàng không mua nữa, không ngờ lại bán rất chạy.
Vì vậy Chúc Hạ Dương và Lạc Minh bắt đầu sắp xếp lại, trưng bày ở các tủ khác nhau, như vậy khách hàng có thể lựa chọn theo khẩu vị của mình.
"Lạc Minh này, cậu có muốn về nhà sớm chút không?"
"Sao?" Lạc Minh ngẩng đầu mờ mịt nhìn Chúc Hạ Dương đang đứng ở cửa phòng bếp."Tôi cũng đâu phải con gái, sợ cái gì chứ?"
"Cậu đẹp trai như vậy, lỡ như lại vừa mắt tên bắt cóc kia thì sao?"
"Chúc Hạ Dương, cô tha cho tôi đi!" Lạc Minh tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Chúc Hạ Dương cười cười nói: "Tôi cảm thấy nếu cậu muốn về sớm cũng không sao, dù sao cũng nên đề phòng." Chúc Hạ Dương trở lại phòng bếp.
Vẻ mặt Lạc Minh bình tĩnh trở lại, tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Sau 9 giờ tối, Hiểu Uyển xem TV một lát, đang chuẩn bị đi ngủ, nhưng cô ấy cảm thấy bên dưới có gì đó khác thường.
Có thể là dì cả* đến nên cô ấy lập tức vào nhà vệ sinh.
*Dì cả: Đến tháng, kỳ kinh nguyệt
Nhưng lại phát hiện đã hết băng vệ sinh!
Cô ấy nhớ rõ lần trước vẫn còn mà, vậy nên gần đến ngày cô cũng không đi mua.
Thật sự là xui xẻo mà!
Hiểu Uyển họ Phùng, đến từ vùng nông thôn của một thành phố khác, vì để em trai được đi học nên cha mẹ bảo cô ấy nghỉ học đến thành phố làm việc.
Cô ấy đã đến làm ở cửa tiệm số 47 của Chúc Hạ Dương được ba năm rồi.
Một mình cô sống trong căn nhà nhỏ này, lúc trước rất tốt, nhưng mà sau những tin tức kia, cô ấy luôn cảm thấy sợ hãi khi ở một mình.
Không có cách nào khác, cũng không thể để máu chảy thành sông được!
Hiểu Uyển cắn môi, thay một bộ quần áo kín đáo rồi ra khỏi cửa.
Dưới lầu cách đó không xa có một siêu thị.
Nắm chặt điện thoại di động trong tay, Hiểu Uyển khẽ cắn môi đi xuống lầu.