Bùa diệt ma một dấu đậm trên trán của ác linh.
Cơ thể ác linh trở nên trong suốt.
Mà thanh kiếm gỗ đào cắm trên ngực gã lại rực đỏ lần nữa.
Chúc Hạ Dương do dự một lúc mới đưa tay đẩy thanh kiếm gỗ vào sâu trong cơ thể gã.
Cho đến khi không thể cắm vào nữa.
Trong nháy mắt đó, cơ thể ác linh bị nổ tung như pháo hoa trên trời, những đốm sáng nhỏ màu xanh tràn ngập trong hang động xương.
"Có thể ở đây đã là được ban ơn, vậy mà còn không biết tốt xấu."
Giọng nói của những đốm ma trơi vang lên lần nữa, Chúc Hạ Dương mới phản ứng lại, lùi về phía sau nhìn nó đầy cảnh giác.
"Đừng sợ, tôi sẽ không làm hại cô."
"Nhưng..."
"Ha ha ha."
Ma trơi đó không nói nữa, cảnh trước mặt lập tức thay đổi, Chúc Hạ Dương trở về đến sân lớn của Bắc Minh Nghiễn.
Những người làm đi đi lại lại trong sân hình như đều là người giấy.
"Sư phụ, con..."
"Biểu hiện lần này của con không hề tốt, chưa đủ bình tĩnh, kiến thức trong sách cũng chưa hoàn toàn nắm chắc. Nếu không phải thầy bảo Trường Sinh đi theo con, e rằng con đã không đối phó được với đám ác linh đó."
Bắc Minh Nghiễn chắp tay sau lưng, đi đến trước mặt Chúc Hạ Dương nói: "Tư chất của con thông minh, là người có tài, nên đừng dùng chiêu trò."
"Vâng, sư phụ!"
Chúc Hạ Dương thất vọng cúi đầu.
Bản thân cô cũng không hài lòng với biểu hiện ban nãy của mình.
"Sư phụ..."
"Có gì thì nói đi!"
Chúc Hạ Dương nắm chặt vạt áo, cô không biết hỏi sư phụ điều này thì liệu sư phụ có tức giận hay không.
Nhưng cô cũng muốn thỏa mãn trí tò mò của mình.
"Sư phụ là người sao?"
Bắc Minh Nghiễn nhìn đồ đệ ngốc của mình với vẻ mặt bình tĩnh.
Rõ ràng như thế mà còn phải hỏi à?
Mà Chúc Hạ Dương cảm giác có lẽ mình có thể đã phạm vào đại kị rồi, vội vàng nhận lỗi.
"Không phải."
"Nhưng lần đó gặp sư phụ, sư phụ có bóng mà!"
Chúc Hạ Dương nghĩ mãi cũng không hiểu vấn đề này.
"Chuyện này kể ra rất dài dòng, lần sau nói cho con biết."
Sư phụ không tức giận, trong lòng Chúc Hạ Dương thêm phần vui vẻ, lại hỏi: "Lời nói của đám ma quỷ trong sơn động đều rất khó hiểu, bọn họ có quan hệ gì với con sao?"
"Ha ha ha!"
Bắc Minh Nghiễn bật cười, sau đó nói: "Con thấy vẻ ngoài của bọn họ thì biết, bọn họ không cùng thời đại với con, sao có liên quan đến con được chứ. Mau về đi, lỡ mất bao thời gian rồi."
Lúc này Chúc Hạ Dương mới nhớ tới, có lẽ bên đó lúc này đã phải thức dậy rồi.
Tiễn Chúc Hạ Dương, Trường Sinh xuất hiện sau lưng Bắc Minh Nghiễn.
"Gia*, tại sao không trực tiếp đánh thức tiểu chủ tử?"
*Gia: ở đây chỉ cách xưng hô tôn kính với thần linh
"Chuyện đâu có đơn giản như vậy"
Bắc Minh Nghiễn nói, sau đó xoay người rời đi.
Sau một ngày bận rộn, Chúc Hạ Dương trở về nơi ở của mình, vừa mở cửa phòng bước vào, cô còn chưa kịp bật đèn đã nhìn thấy trong phòng vệ sinh có ánh sáng xanh chớp lóe.
Chúc Hạ Dương nuốt một ngụm nước miếng, thấp thỏm đi vào phòng vệ sinh.
Nếu như bật đèn sẽ dọa nó chạy, không biết bao giờ mới lại xuất hiện.
Còn không thì gϊếŧ nó ngay bây giờ!
Chúc Hạ Dương cầm cây kiếm gỗ đào treo trên tường, từng bước tiến đến gần phòng vệ sinh.
Cửa phòng tắm mở, nhưng khe hở không lớn.
Chúc Hạ Dương do dự một lúc lâu mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Trong phòng tắm lơ lửng một đốm lửa màu xanh, lắc lư lên xuống.
Đây... là ma trơi đêm qua?
Sao lại ở đây?
Đúng vào lúc Chúc Hạ Dương ngây người, một đôi mắt to trồi lên khỏi đốm lửa nhìn chằm chằm Chúc Hạ Dương.
"Má ơi!"
Chúc Hạ Dương giật mình, sau đó vung kiếm gỗ đào lung tung khắp nơi.
"Đừng đừng đừng, tiểu chủ tử tha cho Trường Sinh..."
Là Trường Sinh mà tối qua sư phụ nói!
"Mi là Trường Sinh?"
Chúc Hạ Dương vẫn hơi không tin, sao Trường Sinh có thể đến chỗ mình?
"Tiểu chủ tử đừng sợ, gia nhà tôi bảo tôi chuyển lời cho cô."