*Chú thích: Là từ phổ biến trên mạng mà phái nữ dùng để diss phái nam, ý chỉ đàn ông không tốt, thay lòng đổi dạ, nói chuyện mập mờ hoặc là chàng trai quá thật thà không hiểu phong tình.
"Tiểu Hạ Dương, cậu lên đây lúc nào?"
Mạc Thần ngồi dậy, thấy ma nữ trước mặt thì hoảng sợ la lớn.
"Đậu má, đây là ma đó, nhưng dáng người rất được!"
Cũng thật thoải mái, ban nãy có ai đó đã suýt khó giữ được mình!
Chúc Hạ Dương liếc Mạc Thần một cái, đưa máu chó mực cho anh ta.
"Lát nữa tạt vào ma nữ!"
Nói xong, Chúc Hạ Dương nuốt nước miếng lao về phía ma nữ.
Cứ tránh né cũng không phải cách, chỉ có thể thử đánh nhanh thắng nhanh!
Trong đầu Chúc Hạ Dương bỗng hiện lên nội dung đọc được trong sách bìa vàng.
Trong tay cầm một nắm chu sa, ngón tay bên tay trái bị cắn vẫn đang chảy máu dính vào chu sa.
Ma nữ cười khanh khách, đột nhiên lao tới.
Chúc Hạ Dương lập tức vung kiếm chém một cái, bụng của ma nữ rách toạc ra, trong bụng có gì đó "rào rào" rơi xuống.
Cố nén cơn cuộn trào trong dạ dày, mẹ nó đây là con ma ghê tởm nhất mà cô từng thấy.
Mà Mạc Thần bên cạnh đã nôn "ọe".
"Đáng ghét, tôi bắt cô trả cái giá đắt!"
Con ma đó nổi giận, lại tấn công về phía Chúc Hạ Dương.
Chúc Hạ Dương đang định vung kiếm chém, bóng người trước mặt lại biến mất, sau lưng truyền tới tiếng nhắc nhở của Mạc Thần.
"Á!"
Khoảnh khắc Chúc Hạ Dương quay đầu, tiếng gào thét của ma nữ vang lên, mà mình cũng bị vẩy máu chó đen đầy người.
"Ấy, xin lỗi, sơ xuất sơ xuất!"
Vẫn chưa có thời gian so đo mấy chuyện này, Chúc Hạ Dương nhanh chóng đến bên cạnh ma nữ.
Dùng chu sa dính máu chấm lên trán ma nữ, dựa theo cách làm trong sách vẽ một tam giác trên đầu ma nữ, miệng cũng mấp máy theo.
Chỉ thấy ma nữ đó lập tức đau đến nỗi lăn lộn trên đất.
"Tiên cô tha mạng, tiên cô tha mạng! Tôi ở đây cũng chưa từng hại người, tôi chết rất thảm... Tôi không cam lòng."
"Vì sao cô phải làm loạn ở đây!"
Ma nữ không cảm thấy đau đớn nữa, lúc này mới dần biến về dáng vẻ lúc trước.
Trên người mặc sườn xám, tóc chải rất gọn gàng, khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện trước mặt hai người.
Ma nữ cầm khăn tay lau nước mắt.
Chậm rãi nói: "Đàn ông không có ai tốt, bọn họ hành hạ tôi đến chết, dùng dao nhỏ rạch từng đường lên mặt tôi, hức hức..."
"Đậu má, biếи ŧɦái vậy sao!"
Mạc Thần nói xong thì đến bên cạnh Chúc Hạ Dương, bắt đầu cẩn thận quan sát ma nữ xinh đẹp trước mặt.
Dáng vẻ ghê tởm vừa nãy chắc là dáng vẻ lúc cô ta chết.
Cẩn thận nhìn lại, ngoại hình của ma nữ này rất được, đẹp hơn bạn học nữ trong lớp mình nhiều.
"Tiên cô, tha cho tôi đi, tôi hứa sẽ không hại người, tôi cũng chưa từng hại người."
Chúc Hạ Dương thấy ma nữ không giống đang nói dối, sau khi nó lập lời thề thì dẫn Mạc Thần chuẩn bị rời đi.
Nhưng không ngờ vừa mới xoay người nhấc chân, trên vai truyền tới cơn đau đớn.
Quay đầu lại thì thấy ma nữ đó nhe hàm răng sắc bén nhào về phía cô.
"Ha ha ha, lấy được cơ thể này thì tôi có thể rời khỏi cái nơi rách nát này rồi!"
"Tiểu Hạ Dương!"
Đột nhiên, trước mắt Chúc Hạ Dương thoáng hiện một luồng ánh sáng xanh, trực tiếp xuyên qua ngực ma nữ, biến thành một người!
Chúc Hạ Dương và Mạc Thần đứng ngơ ngác tại chỗ, bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ.
Mà ma nữ kêu lên tiếng hét chói tai, hóa thành tinh thể màu xanh lá, nhẹ nhàng tan ra trong không trung.
Mạc Thần thấy vậy, vội vàng đứng chắn trước người Chúc Hạ Dương, cảnh giác nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông xoay người, không hề nhìn Mạc Thần.
Anh đi thẳng tới bên cạnh Chúc Hạ Dương, đưa tay lên bất ngờ xé áo trên vai cô!
"Này, anh muốn làm gì!"
Mạc Thần hét to nắm áo của người đàn ông như muốn kéo ra, giây tiếp theo cả người lại không thể động đậy.
Thậm chí nhẹ nhàng bay ra ngoài phòng đàn.
"Này, đồ lưu manh, buông móng heo của anh ra! Nếu anh dám làm gì cô ấy, tôi làm ma cũng sẽ không tha cho anh!"
Mạc Thần ở ngoài phòng rống to, Chúc Hạ Dương ngẩng đầu nhìn xem.
Đây không phải là người đàn ông đó sao?
Tại sao anh ta lại đi ra từ mặt dây chuyền của mình ra?