- Mẹ nghe con nói đã. – Tiếng của Hải nhỏ nhẹ vang lên, nghe qua thì có thể thấy anh đang bối rối và rất nhún nhường.
- Nghe cái gì? Sự thật nó rành rành ra đấy con còn bênh được à? – Bà Hằng vẫn quát lên. – Ngay từ đầu mẹ đã nói với con rồi, tầng lớp thấp như vậy, chắc chắn là người không ra gì. Nó chỉ muốn tiền của con thôi!
Bà Hằng gắt lên. Hải không nhịn được nữa, rõ ràng là mẹ anh không thích Dung cho nên mới luôn có suy nghĩ tiêu cực về cô như vậy. Bà cứ luôn can thiệp vào cuộc sống riêng tư của anh khiến anh cảm thấy ngộp thở. Anh không thể để bà Hằng cứ như vậy mãi.
Hiện giờ là ở công ty anh, trước mặt anh, bà Hằng nói vậy thì anh còn có thể chịu đựng, nhưng giả như Dung nghe được thì phải làm sao? Dù cô luôn tỏ ra là mình mạnh mẽ và không sao cả, nhưng chắc chắn cô sẽ bị ảnh hưởng. Ai cũng vậy thôi. Chẳng có ai lại không buồn bực khi mà bị người khác mắng như thế.
- Mẹ! Nếu mẹ còn nói như thế về cô ấy nữa thì con không muốn nghe đâu. Mẹ về đi. – Hải lạnh giọng nói, quay lưng lại với bà Hằng và ngồi xuống bàn, tiếp tục xem tài liệu của mình.
- Con dám nói thế với mẹ sao? – Bà Hằng gào lên trước sự thờ ơ của con trai. Bà lao đến bàn làm việc của Hải, giật lấy tập tài liệu và quăng xuống đất, buộc Hải phải chú ý đến mình.
Tiếng rầm rầm phát ra trong phòng. Dung đang ghé tai vào cửa, sốt ruột không thôi nên đành đẩy cửa và bước vào trong. Bà Hằng đang cầm một tập tài liệu trên tay, trông như là sắp đánh Hải đến nơi. Dung vội vàng chạy đến túm lấy tay bà Hằng.
- Mẹ, làm mất nhất là lỗi tại con. Mẹ đừng mắng anh ấy. – Dung run lên, rối rít nói. Bà Hằng nhếch môi, cười khẩy và đẩy cô ra.
- Cô vẫn còn mặt mũi mà đến đây cơ à? Tôi tưởng cô phải cuốn gói đi chứ.
Dung mím môi, ngước nhìn bà Hằng rồi lại nhìn ra phía cửa. Lucy đang tựa vai vào thành cửa, nhướng mày nhìn cô cứ như là đang khıêυ khí©h cô, thách thức cô hãy nói hết sự thật ra, để rồi xem bà Hằng sẽ tin tưởng ai.
Dung hít sâu một hơi. Trông cô ta mới nhởn nhơ làm sao! Cô không thể để cho cô ta tác oai tác quái như vậy. Bà Hằng sao lại tin lời của Lucy đến mức mù quáng như thế chứ! Cô phải bóc mẽ cô ta, phải nói sự thật cho bà ấy biết.
- Thật ra … - Dung ngẩng lên nhìn bà Hằng. Ánh mắt cô chạm vào ánh mắt sắc lẻm của bà, khiến cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi và không thể tiếp tục nói nữa.
Lucy rất thân với bà Hằng, có lẽ là người quen đã lâu, cũng có thể là nàng dâu trong mộng mà bà Hằng luôn ao ước đến. Bà Hằng thương cô ta như vậy, cũng ghét cô tương tự, vậy thì có lý nào bà ấy sẽ nghe theo lời cô mà tin rằng Lucy là kẻ dối trá chứ?
- Làm sao? Cô còn điều gì để nói nữa đây? Cô khinh thường gia đình tôi còn chưa đủ hay sao?
Hải nắm chặt bàn tay lại, nghe thấy vợ bị mẹ sỉ vả, lòng anh nhói lên và cảm thấy xót xa. Anh thật sự không thể hiểu được vì sao mẹ lại ghét Dung đến thế.
- Thật ra … - Dung lặp lại lời của mình một lần nữa, vì không thể nói tiếp được gì.
Lucy cười khẩy, buông tay xuống và rời đi. Cô ta hoàn toàn tự tin vào tình cảm mà bà Hằng dành cho mình, chẳng thèm quan tâm rằng chuyện tiếp theo sẽ xảy ra là gì nữa. Ván đầu đầu tiên này, Dung sẽ thua đứt.
- Thật ra chiếc nhẫn là do con làm mất.
Hải lên tiếng, đứng bật dậy.
- Sao cơ? – Bà Hằng giật mình hỏi lại. Lucy đang định bước đi cũng đứng sững cả người. Hải lại bao che cho Dung hay sao?
Ngay cả Dung cũng ngạc nhiên trước câu trả lời của Hải.
- Đêm cuối cùng ở khách sạn, con đã không cẩn thận làm rơi nhẫn của cô ấy. Cũng chỉ là một chiếc nhẫn mà thôi, con có thể mua lại mà.
Hải nhún vai, càng bịa càng hăng say. Bà Hằng bất ngờ trước điều này, vẫn nghi ngờ rằng đây có phải sự thật hay không. Con trai bà mới là người làm mất đồ ư? Vậy là bà đã nghi oan con dâu rồi hay sao?
Dung cúi đầu, không biết nói gì hơn. Cô đã cố gắng hết sức, nhún nhường hết sức, cuối cùng vẫn phải để Hải cứu giúp. Đột nhiên Dung cảm thấy mình thật là vô dụng. Chính cô làm mất nhẫn, và rồi giờ lại để chồng mình gánh hết tội.
Hai mắt Dung nóng lên.
- Có thật không Dung? – Bà Hằng gặng hỏi.
Dung lúng túng. Nếu cô nói không, Hải còn mắc thêm tội nói dối, hai vợ chồng cô sẽ như cá mắc cạn, và mẹ chồng sẽ càng ghét cô. Nhưng nếu cô hùa theo Hải, đến một ngày cái kim trong bọc lòi ra, bà Hằng sẽ còn ghét cô hơn nữa.
- Mẹ đừng hỏi nữa! Con đã nói hết rồi. Đừng khiến vợ con thêm khổ sở. Cô ấy đang mang thai cháu của mẹ đó.
Hải nói rồi cầm tay Dung và kéo cô rời khỏi phòng làm việc của mình. Lúc đi ngang qua Lucy, Dung khẽ hé mắt lên nhìn cô ta một cái. Lucy làm ra vẻ như vừa mới xuất hiện và tình cờ nghe được câu chuyện, đứng né sang một bên với vẻ mặt ngạc nhiên.
Bà Hằng ngoái đầu nhìn theo con trai mình, rầu rĩ và bối rối, tâm trạng đầy mâu thuẫn.
***
Hải kéo Dung lên sân thượng của công ty anh. Trên sân thượng được trang trí vài bộ bàn ghế gỗ để ngồi uống trà, và có thảm cỏ xanh ngắt, lối đi rải đá cuội, trông như một quán cafe xanh mát. Dung ngay lập tức cảm thấy dịu lại. Hải dúi cô xuống ghế và tự mình pha cho cô một cốc trà ở máy nước nóng gần đó.
Anh đặt cốc trà đào lên bàn.
- Uống đi. Đừng xị mặt ra nữa. Anh không vui khi em không vui.
Dung ôm lấy cốc trà, sưởi ấm bàn tay mình. Tay cô lúc nào cũng lạnh vì thiếu máu.
- Xin lỗi, em toàn gây phiền phức cho anh.
Dung cố gắng để mình không khóc. Hải ôm lấy mặt cô, buộc cô phải nhìn vào mắt anh.
- Nào, nào, đừng có như thế. Anh là ai chứ hả?
- Chồng em.
Hải sung sướиɠ gật đầu khi Dung trả lời vừa ý anh.
- Đúng rồi. Là chồng em, nên có trách nhiệm yêu thương em, bảo vệ em đến cùng, nhớ chưa.
Dung gật đầu. Đột nhiên cô có cảm giác, tất cả chỉ là mơ. Tình yêu này của Hải dành cho cô cũng chỉ là một phần hư ảo trong giấc mơ đó. Rồi một ngày cô cũng sẽ phải bừng tỉnh và nhận ra tất cả chỉ là cô tưởng tượng. Hải không yêu cô nữa, và cô sẽ trở nên cô đơn.
Suy nghĩ đó khiến cô khϊếp sợ. Dung khẽ rùng mình.
- Sao vậy? Em lạnh hả? Sao lại lạnh chứ, ốm rồi hay sao?
Hải vội vàng lo lắng và hỏi han. Anh áp tay lên trán và má cô, kiểm tra nhiệt độ, nhưng không thấy gì bất thường. Hải thở phào. Sự quan tâm này của Hải khiến Dung tiếp tục tự trách mình, rằng cô đã quá nghi ngờ.
- Không nhắc đến những chuyện đó nữa. Chúng ta nói cái khác đi.
- Được, em muốn nói gì?
Dung để tấm giấy mời lên bàn, đẩy nó về phía Hải.
- Phỏng vấn. – Dung nhoẻn miệng cười. - Em được một giám đốc công ty thời trang đề cử đến đảm nhiệm bộ phận Marketing. Theo anh thì em nên làm ở vị trí nào đây?
Hải cũng buồn cười trước thái độ này của cô. Anh lắc đầu, ra vẻ nghiêm trọng.
- Không được rồi, bộ phận này không còn chỗ trống nữa.
- Vậy thì em phải làm sao đây? Thất nghiệp ư? Em nghỉ việc ở chỗ cũ rồi.
Dung bĩu môi, buồn bực, giả bộ ỉ ôi với Hải. Anh ghé vào tai cô thì thào.
- Vẫn còn chỗ cho em. Bên cạnh anh này.
Dung đánh vào vai Hải, đẩy anh ra.
- Cợt nhả nứa vừa thôi. Em không thích mọi người biết em là vợ anh đâu.
***
Sau khi kì kèo với Hải, hứa lên hứa xuống, cuối cùng Hải cũng đồng ý để Dung làm việc ở bộ phận Marketing. Theo như mong muốn của Dung, anh sẽ để cô làm một nhân viên bình thường, không gây sự chú ý, sẽ không ai biết cô là ai. Tuy nhiên thái độ ngập ngừng của Hải khi đồng ý cho cô tới đó làm khiến cô không yên tâm.
Cho đến khi đặt chân vào phòng Marketing, Dung mới biết vấn đề nằm ở đâu.
Lucy ngồi chễm chệ ở một bàn làm việc, với tấm biển Giám đốc sáng tạo được đặt làm một cách tỉ mỉ ở trên bàn.
Lucy ngẩng lên, nhìn thấy Dung thì cười tươi rói. Ngược lại, Dung sững người, không tin được vào mắt mình. Vận số của cô đen đủi đến mức nào mà đi đâu cũng thấy người phụ nữ này vậy chứ?
- Xin chào, tôi là Lucy, giám đốc sáng tạo. Rất vui được hợp tác với cô. – Lucy rời khỏi bàn làm việc của mình, chìa tay ra trước mặt Dung với vẻ thân thiện và đợi chờ. Dung chần chừ.
Tất cả nhân viên đều đang chờ cô.
Dung nắm lấy tay Lucy, bắt tay với cô ta. Lucy siết chặt bàn tay khiến Dung đau nhức, nhăn mặt nhưng lại không thể rút ra được. Cô ta thể hiện uy lực của mình thông qua cái bắt tay ấy. Dung biết rằng cuộc sống của mình về sau cũng chẳng mấy dễ dàng. Nhưng cô không được bỏ cuộc.
- Hi vọng chúng ta hợp tác thuận lợi. – Dung trả lời, đáp lại Lucy với vẻ tự tin, nhưng trong lòng thì như lửa đốt.
Cửa phòng giám đốc Marketìng bật mở, một tiếng gọi trầm ấm vang lên.
- Nhân viên mới, vào đây một chút đi.
Giọng của người quen thuộc đến mức Dung đờ cả người. Sao người đó lại ở đây?
Lucy bắt được vẻ mặt sững sờ của Dung, nhận thức được có chuyện không ổn. Cô ta híp mắt nhìn về phía phòng giám đốc Marketing.