Chương 56


Edit: Hà

Dưới tàng cây hòe già nhưng vẫn còn đang tươi tốt, Lục Định ngáp một cái mở to mắt ra, thờ ơ nhìn về phía đường lớn.

Vừa nhìn liền thấy một chiếc xe ngựa màu đen.

Từ cô nương trở về chắc chắn sẽ không ngồi xe ngựa.

Mặt trời đã lặn xuống phía tây, sau cùng Lục Định liếc mắt một cái nhìn về phía sau xe ngựa, xác định trên đường không có một chiếc xe la hay xe lừa nào nữa mới đứng dậy chuẩn bị về nhà.

Hướng về con đường nhỏ của thôn Liễu Khê đi tới, vừa đi chưa được vài bước thì chợt nghe tiếng vó ngựa ngừng lại. Lục Định lơ đễnh nhìn sang liền thấy một cô nương mặc bộ quần áo màu xanh nhạt cùng giày vải đang mang bao đồ bước xuống xe ngựa, nàng cùng phu xe nói gì đó, sau đó liền bước nhanh đến ven đường, dáng dấp yểu điệu mảnh mai, như trong bụi cỏ dại hé ra một đóa hoa nhỏ, duyên dáng yêu kiều. Chờ xe ngựa quay đầu đi về hướng ngược lại, nàng vẫn tiếp tục nhìn theo một lúc giống như đang hoài niệm một chút gì đó, sau đó mới xoay người về hướng đông bước lên con đường nhỏ.

Cách khá xa nên Lục Định không thấy rõ khuôn mặt cô nương kia, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy đó chính là Từ gia cô nương mà đại ca vẫn luôn tâm niệm ở trong lòng!

Vậy hắn nên trốn đi hay là bước ra gặp nàng đây?

Nhưng chỉ trong nháy mắt Lục Định đã có quyết định.

Hắn bước nhanh về phía con đường.

Đường nam là ruộng, đường bắc bởi vì địa thế không được bằng phẳng cho nên gần cửa ngã ba đoạn đường này rất hoang vắng, chỉ có mấy cây hòe già độ lớn không đồng đều mọc san sát nhau, cũng không biết là ai trồng. Ngưng Hương đang ngẩng cao đầu tiến lên về phía trước, rất nhanh liền thấy một thiếu niên đang chạy tới bên đường này, nàng có nhìn mấy lần nhưng không để tâm.

Cho đến khi đối phương dừng ở phía trước, quay đầu lại nhìn về phía nàng.

Lúc này hai người cách nhau ước chừng khoảng một trăm bước, đầu tiên Ngưng Hương chú ý tới đối phương có đôi mắt hoa đào quá giống Lục Thành. Nàng nghi hoặc quay đầu lại, xác định sau lưng không có người nào khác, Ngưng Hương lại nhìn về phía trước bước từng bước thật chậm, càng nhìn càng cảm thấy vóc người thiếu niên này có phần giống với Lục Định rạng sáng ngày đó tới cửa nhà nàng đón nàng.

"Là Lục Định phải không?" Ngưng Hương thử dò hỏi.

Lục Định không nghe thấy.

Nhìn nữ tử mặc váy xanh càng lúc càng tới gần, nhìn khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của nàng, đặc biệt là cặp mắt hạnh xinh đẹp trong suốt, đột nhiên hắn cảm thấy mình như một nông phu thô bỉ gặp được tiên nữ, cả người đều sững sờ, không thể tin được ngay sát thôn mình lại có cô nương xinh đẹp như vậy, lại càng không thể tin được đối phương có thể sẽ trở thành chị dâu của hắn.

Nhưng nếu như nàng không tốt như vậy thì làm sao đại ca sẽ cố chấp tới như vậy?

Trước đây hắn không thể hiểu nổi, nhưng sau khi nhìn thấy người thật thì đột nhiên Lục Định lại hiểu rõ huynh trưởng rồi.

Thấy thiếu niên trước mặt chỉ chăm chăm nhìn thẳng vào nàng, không có ác ý mà chỉ là đơn thuần kinh diễm, Ngưng Hương có hơi đỏ mặt, lại bởi vì không xác định rõ hắn có phải là Lục Định hay không nên Ngưng Hương đành im lặng, chậm chạp đi lên phía trước.

"Tỷ, tỷ đã chuộc thân chưa?" Lục Định rất nhanh liền hoàn hồn, không cần hỏi cũng biết nàng chính là Từ cô nương, thận trọng gọi một tiếng.

Thật sự là Lục Định.

Ngưng Hương thở phào nhẹ nhõm, nếu không phải lại đột nhiên nhảy ra một nam tử cao hơn so với nàng, cố ý đợi nàng tới gần thì thực sự có hơi dọa người.

Sau khi xác định thân phận của hắn, Ngưng Hương cười nhìn về phía Lục Định, vừa mò tay vào bọc quần áo vừa cười nói: "Đúng vậy, sao đệ lại tới đây?"

Sau khi chuộc thân đã không còn là nô tịch nữa, rốt cuộc cũng không cần phải xa nhà nữa rồi, khắp người Ngưng Hương cảm thấy thoải mái, cười rộ lên cũng đặc biệt đẹp mắt hơn.

Lục Định không có ý nhìn nhiều, đây là cô nương mà đại ca thích, là tẩu tử tương lai, hắn cần phải giữ đúng quy củ.

"Đại ca kêu đệ tới đây để trông coi, hôm nay đã là ngày thứ năm." Bộ dáng Lục Định hết sức bình thường nói.

Vì sao phải giấu? Để Từ cô nương biết rõ đại ca đã nhiều ngày ngóng trông nàng chuộc thân thì nàng mới có thể hiểu rõ tâm ý của đại ca đối với nàng.

Ngưng Hương không ngờ Lục Định có thể nói thẳng ra như vậy, càng không nghĩ tới Lục Thành lại phái đệ đệ đến canh chừng nàng lúc nào thì chuộc thân, sau phút giây ngơ ngẩn thì khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vụt đỏ lên. Biết rõ càng yên lặng càng lúng túng, Ngưng Hương vừa đi lên phía trước vừa nhỏ giọng hỏi hắn, "Đệ đến đây từ lúc nào?"

Lục Định cố ý đi cách xa ở phía sau một bước, giọng nói thật thà: "Buổi trưa trước khi ăn cơm đã tới rồi, vừa muốn về nhà thì tỷ cũng vừa về."

"Vậy đệ ăn cơm trưa chưa?" Ngưng Hương nhíu mày, hơi giận Lục Thành hồ đồ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Lục Định nghĩ tới tối hôm qua bị đại ca đánh hai cái, do dự một lúc rồi cuối cùng vẫn nói lời thật, "Nhị ca đã nấu cơm từ sớm, đệ ăn xong rồi mới đến đây."

Cuối cùng Ngưng Hương cũng cảm thấy thư thái chút ít, tuy Lục Định đến chờ không phải là ý của nàng nhưng nàng cũng cảm thấy áy náy.

Nhưng mà nghĩ đến lần trước Lục Định cũng bị Lục Thành sai bảo, một nắng hai sương tới đón nàng, sau đó lại bị Lục Thành đuổi trở về, ngủ cũng không yên giấc, Ngưng Hương nhịn không được bất bình thay Lục Định, nhỏ giọng nói: "Hắn không có ở nhà, vì sao đệ lại thành thật nghe lời hắn như thế, về sau lại có chuyện như vậy thì đệ cứ làm bộ đáp ứng hắn, nhưng đừng đến đây đợi, trời nóng như vậy ở trong phòng đợi là được rồi."

Giọng nói dịu dàng, Lục Định nghe mà toàn thân cũng cảm thấy thoải mái, chỗ bị đại ca đánh cũng không còn đau nữa.

Vẫn là chị dâu tốt.

Mà chị dâu tốt như vậy nhất định phải giúp đại ca cưới về nhà.

Nhìn chằm chằm dưới đất, rốt cuộc Lục Định cũng phải thay huynh trưởng nói chuyện, "Đại ca quan tâm tới tỷ, huynh ấy phải tới vườn trái cây làm việc nên không có thời gian rảnh, đệ vốn cũng không có việc gì làm nên giúp huynh ấy, tỷ đừng trách đại ca ta, bình thường huynh ấy đối với bọn đệ đều rất tốt."

Từ trước đến nay lão tam nhà họ Lục là người kiệm lời nói nhất, hoặc là không nói lời nào, còn nếu đã muốn nói thì cách ăn nói của hắn không hề thua kém hai huynh trưởng.

Ngưng Hương bị lời nói này làm cho đỏ mặt, không biết đối đáp tiếp theo như thế nào, Ngưng Hương ngó trước ngó sau, đem túi tiền vừa mới lấy ra đưa tới, thấp giọng nói: "Phu nhân thiện tâm không thu tiền chuộc thân của ta, đây là hai mươi lượng lúc trước ta mượn đại ca của đệ, đệ giúp ta trả lại cho hắn đi, cũng thay ta cám ơn hắn."

Đỗ thị quả thực tốt vô cùng, không những không lấy của nàng mà còn phái ma ma quản sự bên cạnh dẫn nàng đi nha môn hủy nô tịch, lại lo nàng không đợi được xe về nhà liền phân phó phu xe tiễn nàng về nhà. Ân tình như vậy Ngưng Hương không có gì để báo đáp, chỉ có thể ở ngày lễ, ngày tết thắp hương bái Phật thật nhiều cầu phúc thay Đỗ thị.

Bây giờ Lục Định mới biết đại ca cầm bạc cho nàng mượn giải quyết việc của nàng, hắn nhìn túi tiền rồi quay người bước nhanh: "Tỷ, đệ là người vứt tiền bừa bãi, tiền này trước tiên tỷ cứ cầm lấy đi, ta về nhà nói cho đại ca, kêu huynh ấy có rảnh thì qua chỗ tỷ lấy. Nhị ca đang chờ đệ trở về, đệ đi trước nhé!"

"Đệ, đệ chờ một chút!" Ngưng Hương vội vã đuổi theo hắn, nàng sợ nhìn thấy Lục Thành, sợ nhìn thấy ánh mắt mong đợi của hắn, cho nên gặp được Lục Định liền đem trả tiền để tránh phải đối mặt với Lục Thành, may mắn như vậy sao có thể để Lục Định chạy được?

Hai người một chạy một đuổi theo, rất nhanh Lục Định đã bỏ xa Ngưng Hương rồi.

Trời nóng lại còn chạy xa như vậy, Ngưng Hương đổ mồ hôi cả người, thở hồng hộc nhìn thiếu niên phía trước, nàng dừng lại hắn cũng dừng lại, rõ ràng là cố ý không muốn cầm bạc thay huynh trưởng, Ngưng Hương khóc không ra nước mắt. Còn tưởng rằng Lục Định là người thành thật, không nghĩ tới cũng giảo hoạt y như huynh trưởng của hắn!

"Lục Định, đệ mà không đứng lại, ta liền đem, đem đồ ném!" Chạy không kịp hắn, Ngưng Hương đành cất giọng uy hϊếp.

Lục Định hoàn toàn không tin, quay đầu lại nói: "Tỷ muốn ném thì cứ ném đi, đại ca đệ nói nếu không trả tiền nổi thì cứ đưa người bồi thường là được!"

Lời nói xấu xa như vậy, Ngưng Hương tức giận vô cùng, hối hận vừa rồi còn quan tâm tới Lục Định.

Lục Định bên kia thấy phía trước chính là thôn Liễu Khê , đoán chừng tiếp theo chị dâu sẽ không gặp chuyện gì nữa mới yên tâm tiếp tục chạy về nhà.

Một đường chạy trở về thôn Đông Lâm.

Lão nhị Lục Ngôn đang ngồi trong sân giặt đồ cho cả nhà, còn A Nam đẩy chiếc xe gỗ nhỏ đuổi theo tướng quân chạy quanh sân, bị mặt trời phơi nắng bé cũng không cảm thấy nóng. Vừa đuổi tới cửa lớn liền chạm mặt Tam thúc, A Nam lập tức buông xe gỗ ra, lắc la lắc lư chầm chậm đi về phía Tam thúc, "Ôm!"

Lục Định một tay ôm cháu trai bế lên.

"Hôm nay hình như là trở về sớm hơn hôm trước một chút thì phải." Lục Ngôn vừa tắm xong chỉ mặc một cái quần, vừa phơi nắng vừa chế nhạo.

Lục Định nhớ kỹ chuyện tối hôm qua hắn tố giác mình, hờn dỗi không thèm để ý tới hắn, ôm A Nam ngồi vào dựa vào lưng tường trong nhà, cúi đầu hỏi: "A Nam đoán xem hôm nay tam thúc nhìn thấy ai nào."

A Nam không hiểu, mờ mịt nhìn chằm chằm tam thúc, kẽ chân hơi xòe cố ý đạp lên bàn chân to của tam thúc đùa giỡn.

Lỗ tai Lục Ngôn dựng lên, kinh ngạc nói: "Chị dâu đã chuộc thân trở về rồi sao?"

Lục Thành vừa về tới cửa lớn vừa vặn nghe câu này vào tai, đôi mắt hoa đào thẳng tắp nhìn về phía tam đệ.

Bên trong hai lớn một nhỏ đều nhìn tới hắn , Lục Định có chuyện muốn nói cùng huynh trưởng, ôm A Nam đi qua, hai huynh đệ ở trong sân hội họp.

"Đại ca, chị dâu đã về rồi, còn nói phu nhân Hầu phủ không cầm bạc chuộc thân của nàng." Lục Định nghiêng mắt nhìn nhị ca, thấp giọng nói.

"Ngươi đừng nói là chị dâu đã đem bạc đưa cho ngươi nhá?" Lục Ngôn nhíu mày hỏi, bỗng chốc nghĩ đến vấn đề mấu chốt.

Lục Định lập tức nói: "Đệ không cầm."

Lục Ngôn lập tức thở phào nhẹ nhõm, lập tức hai huynh đệ cùng nhau nhìn về phía huynh trưởng.

Lục Thành mặt không chút thay đổi tiếp nhận nhi tử trong tay tam đệ, đi thẳng về phía trước.

"Phụ thân." A Nam nhìn thấy khóe miệng phụ thân nhếch lên cao, vừa cười vừa sờ mặt bé.

Lục Thành nhịn không được nữa dùng sức hôn nhi tử một cái, "A Nam ngoan nào, ngày mai phụ thân dẫn con đi gặp nương."

A Nam đã một tháng không gặp được nương, nhưng bé vẫn còn nhớ mình có một nương đối tốt với bé rất tốt, vừa nghe phụ thân nói như vậy tiểu tử lập tức nở nụ cười, cao hứng đạp đạp hai cặp chân ngắn, trong vắt gọi nương.

~Trong lúc này Từ gia cũng là một bầu không khí sung sướиɠ.

"Phu nhân vậy mà không thu bạc của cháu sao?" Thân là người vợ người quản gia trong nhà, Lý thị coi trọng nhất chính là bạc, lại vui vẻ nhất chính là cháu gái bỗng chốc có thêm nhiều tiền, vui mừng rạo rực ôm A Mộc cười nói: "Tốt tốt, A Mộc chúng ta sau này có tiền cưới vợ rồi."

A Mộc không muốn cưới vợ, hắn nhìn qua tỷ tỷ cười, "Cháu muốn ở cùng với tỷ tỷ, không cần vợ!"

Từ Thu Nhi cười nhéo khuôn mặt của đường đệ, hừ nói: "Bây giờ nói dễ nghe lắm, chờ ngươi trưởng thành làm được mới nói, đừng có mà lúc đó có vợ liền quên tỷ tỷ!" Nói xong lại nghĩ đến chuyện gì, có thâm ý khác quét mắt qua ca ca ruột, "Người nào đó cũng đừng cưới vợ liền quên muội muội."

Từ Hòe dở khóc dở cười, đưa tay ấn một cái lên trán muội muội.

Từ Thủ Lương khuyên bảo nữ nhi một câu, "Thu Nhi cũng không nhỏ, về sau ở cạnh tỷ tỷ học một nhiều một chút, đừng có lại cả ngày nói hươu nói vượn."

"Dạ dạ dạ, dù sao tỷ tỷ ta cái gì cũng tốt." Từ Thu Nhi giả bộ ăn dấm nói.

Ngưng Hương nhìn một nhà bên cạnh, nghe bọn họ nói những chuyện bình thường lại cảm thấy so với khúc hát đều dễ nghe hơn.

Về nhà, thật tốt.

"Đúng rồi, Hương nhi ở Tây viện hay là ở ngủ một phòng với Thu Nhi?" Lý thị đột nhiên nghĩ đến vấn đề nghỉ ngơi.

Ngưng Hương nhìn về phía nhà mình, trong mắt hiện lên vẻ quyến luyến, "Về Tây viện đi, đại ca ở tây phòng, cháu cùng A Mộc ngủ ở đông phòng."

Đó mới là nhà của nàng, hiện tại nàng đã trở về, trong nhà cũng nên náo nhiệt lần nữa.

Sáng sớm thu thập phòng quét dọn sân vườn, ban ngày ra ruộng làm việc, giặt quần áo nấu cơm, ban đêm đóng cửa đi ngủ, bình lặng sống qua ngày.