Chương 51


Edit: Hà

Trong lúc bên hoa viên truyền đến một trận ồn ào thì Ngưng Hương đang đứng hầu hạ ở sau lưng Bùi Cảnh Hàn.

Trong lễ chúc thọ của lão phu nhân có rất nhiều người đến tặng lễ vật, ngoại trừ một bức chữ thêu chúc mừng trăm tuổi thì Tɧẩʍ ɖυ Du còn chuẩn bị thêm một bài hát do chính nàng phổ nhạc. Tiểu nha hoàn dâng tranh trình lên, Tɧẩʍ ɖυ Du một thân váy dài hồng nhạt mà nàng rất ít mặc, mềm mại lượn lờ đi tới, dáng vẻ uyển chuyển hướng về mọi người hành lễ, đôi mắt đẹp trong nháy mắt dừng lại ở trên người Bùi Cảnh Hàn nhiều hơn, sau đó liền ngồi xuống.

Khẽ dừng lại một lát, âm thanh réo rắt như nước chảy vang lên, cùng ánh trăng hòa quyện vào nhau.

Ngưng Hương nghe thấy liền ngây dại.

Kiếp trước vào đêm nay ở bên cạnh Bùi Cảnh Hàn chính là Tố Nguyệt, Lãnh Mai Các lại cách khá xa Vinh An đường, cho nên nàng chỉ nghe được tiếng động loáng thoáng, bây giờ lại cách Tɧẩʍ ɖυ Du gần như vậy, nàng nhìn thấy khuôn mặt nàng ta say mê vào trong tiếng đàn, nhìn gió đêm lay động bộ hồng sa trên người nàng, một đôi tay trắng muốt chạm vào dây đàn lưu loát sinh động như nước chảy mây bay, nghe âm thanh kia không khó hình dung tới âm thanh của tự nhiên, Ngưng Hương nhịn không được nhìn nam nhân đang ngồi phía trước.

Không trách được Bùi Cảnh Hàn lại thích Tɧẩʍ ɖυ Du như vậy, một cô nương vừa có dung mạo lại có tài, nếu nàng là nam nhân nàng cũng thích.

Nhưng vì sao Bùi Cảnh Hàn còn không biết thỏa mãn, còn muốn nạp thϊếp thông phòng?

Ngưng Hương lại lặng lẽ nhìn về phía phu thê Bùi Chính ngồi ở hai bên lão phu nhân.

Trấn Viễn hầu Bùi Chính tuấn lãng nho nhã, phu nhân Đỗ thị thanh nhã như cúc, nhìn thế nào cũng đều là ông trời tác hợp cho họ.

Nhưng mà đôi vợ chồng này lại trải qua cuộc sống cùng nhau bằng mặt nhưng không bằng lòng.

Ngưng Hương không rõ lắm tình cảm của Bùi Chính với Liễu di nương, nàng chỉ biết Đỗ thị là người tốt, Bùi Chính tuy không thích bà nhưng cũng không nên đánh bà ấy.

Bùi Cảnh Hàn không để lời nhắc nhở của nàng ở trong lòng thì thôi, nhưng ngay cả Đỗ thị cũng không nghe sao?

Trong lúc trong lòng Ngưng Hương lo lắng trùng trùng thì có đột nhiên có một tiểu nha hoàn chạy tới, ngay khi sắp chạy gần tới bên cạnh lão phu nhân thì đột nhiên lảo đảo ngã xuống, bổ nhào trên mặt đất.

Tɧẩʍ ɖυ Du nhận ra đó là nha hoàn bên Vinh An đường, nàng ta bèn ngừng lại.

Khúc nhạc bị cắt ngang khiến lão phu nhân mất hứng, bà quay sang khiển trách tiểu nha hoàn: "Cái chuyện gì mà vội vàng hấp tấp như vậy?"

Tiểu nha hoàn quỳ trên mặt đất, hốt hoảng nhìn thoáng qua Bùi Chính đang ngồi bên kia, run rẩy mở miệng nói: "Bẩm lão phu nhân, nô tỳ vừa mới đi theo Trần ma ma kiểm tra trong hoa viên có lơ là thiếu sót gì không, đột nhiên lại nghe thấy tiếng động ở phía sau hòn non bộ, rốt cuộc đúng là có người đang ở chỗ đó tư tình, Trần ma ma thấy vậy tiến lên quát bọn họ ngưng lại, sau đó lại phát hiện nàng kia giống như, giống như..."

Không muốn đắc tội Hầu gia, nhưng nhớ lại lời uy hϊếp của thế tử, tiểu nha hoàn khẽ cắn răng, cúi đầu nói, "Giống như là Liễu di nương..."

"Bùm" một tiếng có người vỗ bàn, khuôn mặt lộ ra vẻ như muốn gϊếŧ người bước nhanh rời đi.

Chính là Bùi Chính.

Lão phu nhân theo bản năng nhìn về phía con dâu.

Mặt mày Đỗ thị cũng tràn đầy khϊếp sợ nhìn sang mẹ chồng.

Sự khϊếp sợ trong mắt nàng không có sự giả tạo, lại nhớ đến vợ của nhi tử bình thường cũng chưa từng đem chuyện của Liễu di nương để ở trong lòng, lão phu nhân nhất thời nổi giận trong lòng. Tiện tỳ bỉ ổi kia được nhi tử như thế sủng ái thế nhưng lại dám cùng người khác lăng loàn phá hủy danh tiếng của nhi tử sao?

Đã xảy ra chuyện như vậy thì thọ yến đâu còn có thể tiếp tục, lão phu nhân trầm mặt quyết định để tiểu bối mỗi người ai về viện của người ấy, chỉ để lại con dâu ở lại cùng bà, chờ xíu nữa thì đi sang đó giúp con trai bà thu thập cục diện rối rắm.

Bùi Cảnh Hàn dẫn Ngưng Hương đứng lên cáo từ.

Lão phu nhân tâm phiền ý loạn lấy lệ hai tiếng, Đỗ thị lại thâm sâu nhìn nhi tử một cái. Người khác không biết nhưng bà lại biết rõ nhất, nhất định là nhi tử tin giấc mộng của Ngưng Hương nên cố ý hãm hại Liễu di nương, sớm thay người mẹ này trút giận. Mắt thấy sự việc đã xảy ra, Đỗ thị muốn dặn dò nhi tử vài câu, kêu hắn không thể lại náo loạn với phụ thân, nhưng mà trước mắt người người hỗn tạp, bà chỉ còn cách biểu hiện điềm nhiên như không.

Mẫu thân gặp nguy không loạn, Bùi Cảnh Hàn yên tâm rời đi.

Trở về Lãnh Mai Các, hắn vẫn để Ngưng Hương hầu hạ như cũ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngưng Hương trắng bệch nhợt nhạt.

Nàng còn tưởng rằng Bùi Cảnh Hàn không tin lời của nàng, không ngờ hắn chẳng những tin tưởng mà còn làm ra thủ đoạn tàn nhẫn như vậy để hãm hại Liễu di nương. Đời trước sau khi Liễu di nương sẩy thai, Hầu gia thương tiếc bà ta chịu nhiều ủy khuất nên càng sủng ái bà ấy, nhưng bây giờ Liễu di nương lại thất thân với người khác, cho dù sau đó bà ta có hô to oan uổng như thế nào thì Hầu gia vẫn sẽ không chê bà bị một tên hạ nhân chạm vào sao?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Liễu di nương tâm kế xấu xa tự làm tự chịu, Ngưng Hương cũng không đồng tình với bà ấy, nhưng thông qua chuyện này mà nàng càng sợ Bùi Cảnh Hàn hơn.

Bùi Cảnh Hàn đối với người khác tàn nhẫn như vậy, vậy thì một khi nàng không làm vừa lòng hắn thì hắn cũng có thể làm chuyện đồng dạng như vậy đối với nàng.

Bùi Cảnh Hàn cố ý đem sự sợ hãi của Ngưng Hương lý giải thành ý tứ khác, hắn nằm xuống nhưng lại không để cho Ngưng Hương đi, lười biếng dựa vào đầu giường nói chuyện với nàng, "Sợ ta trị tội em bịa chuyện lừa gạt ta sao? Không cần sợ, mặc dù sự việc xảy ra không giống với chuyện trong mộng của em, nhưng nữ nhân kia làm chuyện xấu bị phát hiện khiến tâm trạng ta rất tốt, hơn nữa giấc mộng của em về việc này không đúng cũng đã nói lên việc em ở cùng với ta cũng sẽ không dẫn tới tai hoạ, có thể an tâm rồi chứ?"

Trong lòng Ngưng Hương trầm xuống, khó có thể tin nhìn về phía hắn, "Thế tử..."

Mắt phượng của Bùi Cảnh Hàn híp lại, lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ em nghĩ ta tin lời nói hoang đường đó rồi sau đó thiết kế chuyện hãm hại Liễu di nương? Làm càn, Ngưng Hương ta cảnh cáo em, nếu như bởi vì lời nói xằng nói bậy của em khiến phụ thân hoài nghi ta cố ý để ông ta đội nón xanh thì không cần chờ đến chuyện sang năm mà em nói bừa, ta sẽ bán em ngay bây giờ!"

"Nô tỳ không dám." Ngưng Hương hoảng sợ quỳ xuống, cố nén nước mắt.

Nàng thật sự là si tâm vọng tưởng rồi, cho dù Bùi Cảnh Hàn tin lời của nàng thì thế nào, hắn chỉ muốn thỏa mãn ham muốn của bản thân, sẽ quan tâm nàng gặp tai hoạ hay không sao?

"Lại xưng nô tỳ, tháng này trừ mười đồng lương tháng."

Nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của tiểu nha hoàn, Bùi Cảnh Hàn cố ý hòa hoãn giọng nói trêu ghẹo nàng, nói xong vẫn thấy bộ dạng ủ rũ của Ngưng Hương như cũ, Bùi Cảnh Hàn nhíu mày, xoay chiếc nhẫn trên ngón cái nói: "Sau này không thể lại nói tới cho dù nửa câu về giấc mộng hoang đường kia cho bất kỳ ai nữa, về phần em, ta vẫn giữ nguyên câu nói kia, ta đã xác định là em, nhưng sẽ không ép buộc em, càng sẽ không để em chịu bất kì ủy khuất nào, ta thông cảm cho em thiện lương lại nhát gan nên sẽ cho thêm một tháng để em suy nghĩ cẩn thận, đi xuống đi."

Ngưng Hương đờ đẫn đứng lên, xoay người rời đi.

Bùi Cảnh Hàn nhìn bóng lưng yếu ớt mỏng manh của nàng, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác áy náy.

Xem ra giấc mộng của nàng quả thực có thể xảy ra, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà hắn có thể nhẫn tâm bán nàng cùng Tố Nguyệt đây?

Bởi vì Tɧẩʍ ɖυ Du sinh non?

Nếu lòng dạ của Tɧẩʍ ɖυ Du giống như nàng nói không khoan dung như vậy, vậy chỉ còn cách đợi sau khi nàng ta có thai, hắn tạm thời lạnh nhạt với Ngưng Hương và Tố Nguyệt một thời gian là được, sau khi nàng ta sinh xong hài tử lại khôi phục sự sủng ái đối với hai nàng ấy. tài năng làm thơ của Tɧẩʍ ɖυ Du là giả , những khả năng khác lại là thật, vừa viết chữ tốt lại vừa vẽ đẹp, có tài có mạo, còn đặc biệt thường xuyên nghĩ ra những ý ngĩ cổ quái thú vị, lại còn là biểu muội, Bùi Cảnh Hàn thực sự muốn kết hôn nàng.

Nhưng hắn tuyệt đối cũng sẽ không buông tha cho hai người ưu tú là Tố Nguyệt và Ngưng Hương.

Chỉ cần hắn nắm chắc chừng mực, thê thϊếp của hắn nhất định có thể chung sống hòa thuận.

Sáng sớm hôm sau Bùi Cảnh Hàn đi thỉnh an mẫu thân, nhưng vừa mới tiến vào cửa sân liền thấy bọn nha hoàn đều đang đứng ở bên ngoài, người người câm như hến.

Khuôn mặt Bùi Cảnh Hàn trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, ý bảo đại nha hoàn của mẫu thân câm miệng, hắn bước nhẹ bước chân đi vào.

Ở bên trong phòng, Bùi Chính đang lạnh giọng chất vẫn Đỗ thị, "Vốn tưởng rằng ngươi thực sự là người khoan dung, thì ra lại là người có tâm địa độc như bò cạp, nuốt giận nhiều năm như vậy, lần này nghe nói nàng có thai, cuối cùng cũng nhịn không được nữa phải hay không?"

Sự việc xảy ra tối hôm qua khiến đầu óc ông hồ đồ, nhưng sau khi nghe Liễu di nương khóc lóc kể lể thì cũng phát hiện ra có điều không đúng. Liễu di nương theo ông ăn ngon mặc sướиɠ, có lý do gì đi gặp riêng một gã sai vặt đây? Luận về khí độ tướng mạo thì gã sai vặt kia cho dù xách giày cho ông cũng không xứng, Liễu di nương mắt mù mới coi trọng hắn! Nhất định là do Đỗ thị thiết kế hãm hại!

"Nàng ta có bầu?" Đỗ thị kinh ngạc nói, thần sắc bình tĩnh như thường.

Bình thường Bùi Chính đã không thích vẻ mặt thờ ơ này Đỗ thị, giống như nàng gả cho ông là chuyện bất đắc dĩ, ngược lại ông không đến mới khiến cho nàng tự tại, hôm nay thấy nàng làm chuyện ác độc thế kia nhưng vẫn còn cố tỏ ra đoan trang, lửa giận trong lòng bốc lên cao, sự bực tức đều trút hết lên người Đỗ thị, một tay nắm lấy tà áo Đỗ thị, tay còn lại giương cao muốn tát nàng.

Bàn tay vừa giơ lên đã bị người khác nắm lấy.

Ông quay người lại, đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của trưởng tử.

"Nếu chuyện này là do mẫu thân gây nên, nhi tử nguyện thay mẫu thân chịu phạt, nhưng nếu như phụ thân chỉ vì vài ba câu của Liễu di nương mà muốn đánh mẫu thân, vậy thì đừng trách nhi tử bất hiếu." Bùi Cảnh Hàn mạnh mẽ đẩy phụ thân vóc người to lớn ra, ngăn cản trước người Đỗ thị, mắt phượng bình tĩnh nhìn chằm chằm Bùi Chính, "Phụ thân chỉ trích mẫu thân, có chứng cớ gì?"

"Nếu nàng đã có chủ tâm hại người thì sẽ lưu lại chứng cớ sao?" Đường đường là Hầu gia lại động thủ đánh nữ nhân, cuối cùng chỉ khiến người khác khinh thường, sau một hồi xúc động qua đi, đối mặt với trưởng tử đã trưởng thành, nét mặt già nua của Bùi Chính có chút không chịu đựng nổi, thẹn quá hoá giận quát, "Không khiến ngươi bao che cho nàng, trong lòng các ngươi tự hỏi xem có lý do gì mà Liễu di nương lại thông đồng với người khác?"

Bùi Cảnh Hàn vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh lùng, "Nhi tử không biết, chỉ tin mẫu thân không phải loại người như vậy."

Bùi Chính giận dữ, vừa muốn giáo huấn nhi tử thì lão phu nhân đã vội vã chạy đến, vừa vào nhà thì thấy cha con hai người đang giằng co, còn con dâu thì núp ở một bên buồn bã rơi lệ, bà cầm cây trượng vung mạnh đánh về phía Bùi Chính, "Nghiệt tử, ngươi sủng ái cái thứ tỳ nữ bỉ ổi kia ta lười quản ngươi, bây giờ nàng ta đã làm ra chuyện xấu như vậy mà ngươi vẫn còn bảo vệ nàng, còn dám đánh cháu trai đánh con dâu ta, sao ngươi không đánh chết ta luôn đi!"

"Nương, người, người cẩn thận nghĩ lại đi, Uyển Nương có lý do gì mà đi làm chuyện có lỗi với con, không phải là do người khác hãm hại thì là cái gì?" Bùi Chính không dám động thủ với mẫu thân, vừa trốn tránh cây trượng vừa vội vàng giải thích.

Trong lòng Lão phu nhân đã sớm có quyết định, đừng nói chuyện này không phải là con dâu gây nên, cho dù là nàng thì bà cũng sẽ đứng bên cạnh đứa con dâu hiền lành hiếu thuận này. Bất luận là như thế nào, Bùi Cảnh Hàn và Bùi Cảnh Nhuận đều là những đứa cháu trai ruột của bà,Liễu di nương đã bị hiềm nghi hồng hạnh với người khác, tạp chủng trong bụng của nàng ta cũng không phải là loại sạch sẽ gì!

Cho dù sạch sẽ thì bà cũng không thiếu cháu, ít đi một đứa cũng không sao!

"Ngươi sủng ái nàng ta đã vài chục năm nhưng nàng ta vẫn không có thai, vậy ngươi nói xem nàng ta vì sao phải làm như vậy!" Cuối cùng bà còn đánh nhi tử chỉ tiếc rèn sắt không thành thép này một cái, đánh xong liên tục thở hổn hển mấy hơi, giống như không đành lòng làm bị thương nhi tử, nhưng vẫn vô cùng đau đớn đem “Suy đoán" của bà nói ra, quyết tâm một câu tiêu diệt Liễu di nương chuyên gieo họa kia.

Lời này vừa nói ra, trong mắt Bùi Cảnh Hàn nhanh chóng lóe qua một tia vui mừng.

Tổ mẫu thật là cao siêu!

Nhi tử âm thầm mừng thầm, còn Bùi Chính lại giống như bị sét đánh trúng, thân thể cứng ngắc đứng yên tại chỗ.

Đúng vậy, ông đã sủng ái Liễu di nương đã vài chục năm, chỉ có điều không như ý là không có con nối dòng, nàng còn từng cảm khái với ông sợ nhan sắc tàn phai hoa tàn ít bướm. Sợ nàng già rồi thì hắn chán ghét mà vứt bỏ nàng. Cho nên, nàng muốn mang thai để giữ được sủng ái sao? Nàng cho là Bùi Chính ông không được cho nên phải lén lút cấu kết với người khác để mang thai, sau kh bị phát hiện còn vu khống Đỗ thị hại nàng sao?

Ý niệm trong đầu chợt lóe, lại nhìn mẫu thân và con trai trước mắt, trên mặt Bùi Chính lúc đỏ lúc trắng, giật giật khóe miệng, cuối cùng giận dữ rời đi.

Xế chiều hôm đó, Ngưng Hương và Tố Nguyệt nghe nói Liễu di nương bị ép uống thuốc sảy thai rồi bị mang đi bán.

Lúc này Ngưng Hương đã thoát ra từ trong đả kích của Bùi Cảnh Hàn, không phải là nàng kiên cường, mà là đã trải qua hai đời cho nên đã thành thói quen.

Nghĩ đến kết cục của Liễu di nương về sau, Ngưng Hương nhỏ giọng cảm khái với Tố Nguyệt, "Lại được sủng ái thì như thế nào, phu nhân khoan dung được nhưng thế tử sẽ không tha, tùy ý xuất ra thủ đoạn một chút thì vẫn khiến cho bà ta thân bại danh liệt, Hầu gia cũng sẽ không thể nào tin tưởng được nữa. Tố Nguyệt, tỷ đừng nản chí, mặc dù chuộc thân không dễ nhưng chỉ cần chúng ta tiếp tục kiên trì, sang năm khi biểu cô nương vào cửa thì chúng ta có thể ra khỏi phủ rồi."

Nàng sợ Tố Nguyệt lung lay.

Tố Nguyệt rũ mắt, hàm răng nhẹ nhàng cắn vỏ hạt dưa.

Tɧẩʍ ɖυ Du không phải là Đỗ thị, nàng cũng không phải là Liễu di nương, Liễu di nương bắt nạt Đỗ thị là do lòng tham, nhưng nàng với Tɧẩʍ ɖυ Du là huyết hải thâm cừu.

Ăn một miếng hạt dưa, Tố Nguyệt gật đầu, "Ta hiểu, đúng rồi, lương tháng này đã phát xuống rồi, ta được mười hai đồng, còn của muội đâu?"

Ngưng Hương tính toán một chút, kinh ngạc nhìn Tố Nguyệt không dùng đến tiền, hâm mộ nói: "Ta còn là thiếu tỷ một lượng, xem ra tỷ thật giỏi."

Tố Nguyệt đắc ý cười.

Mười một cộng thêm một là mười hai, đủ rồi.