Chương 49


Edit+Beta: Hà

Sau giờ ngọ giữa trưa hè, thời tiết nóng bức chiều xuống sân nhà chỗ các nha hoàn và bọn sai vặt khiến họ lười nhác đều muốn ở trong phòng không thích ra khỏi cửa.

Nếu như nhìn từ bên ngoài thì phủ Trấn Viễn Hầu to như vậy nhưng không khí lại rất trầm lặng.

Ngưng Hương từ cửa bên trở về tới Lãnh Mai Các, bà tử giữ cửa nhìn thấy tâm phúc bên cạnh thế tử bèn cười nhắc nhở nàng, "Ngưng Hương cô nương đã về, hôm nay buổi sáng thế tử bồi biểu cô nương đi chơi hồ, Tố Nguyệt cô nương cũng đi theo, nói là đêm nay ở tửu lâu bên ngoài dùng cơm, kêu ta thông báo ngươi một tiếng."

Ngưng Hương nghe xong có chút thất thần, ngẩn ra một lát rồi gật đầu nói cảm ơn.

Nàng không nhớ rõ đời trước có việc như vậy xảy ra hay không.

Nhưng mà tối nay có thể không cần gặp Bùi Cảnh Hàn thì cho dù chỉ là một hai canh giờ là Ngưng Hương cũng đã cảm thấy may mắn.

Bên trong Đông phòng rộng rãi sáng sủa, Ngưng Hương đi thẳng một đường về đây cho nên đã khát nước, nàng để bao đồ lên giường rồi trước tiên rót trà uống. Trà Bùi Cảnh Hàn phân cho các nàng là loại trà Long Tĩnh thượng hạng,mùi thơm của vị cam nhẹ nhàng, nàng chỉ mới uống hai ngụm nhỏ thì bất ngờ nhìn thấy có vỏ hạt dưa nằm rải rác dưới chân bàn. Bèn đoán ra Tố Nguyệt trước khi rời phủ khẳng định là ngồi đây cắn hạt dưa, Ngưng Hương lắc đầu cười cười, lấy cây chổi quét phòng một lượt thuận tiện lau luôn cái bàn.

Sau khi dọn dẹp xong, Ngưng Hương đi sắp xếp lại bao đồ.

Sau khi tháo bọc đồ thì đầu tiên nàng nhìn thấy hai viên đá lớn nhỏ mập mạp khác nhau như hai trái trứng ngỗng.

Ngưng Hương không kìm nổi bật cười, cầm một viên đá trong lòng bàn tay nhìn cẩn thận.

Đây là do tiểu tử A Nam nhặt, bé phát hiện ra viên đá này liền hưng phấn ồn ào kêu nàng trứng trứng trứng, sau đó lại kéo nàng xuống nước tìm “trứng” khác, cuối cùng bé cũng tìm được thêm một quả trứng đá khác. Sau khi hết thời gian nghỉ ngơi nàng thu thập lại bao đồ, A Nam muốn nàng cất hai quả "trứng" này bèn đưa cho nàng.

Ngưng Hương từ chối một lần, về sau lại nghĩ đến có khả năng sẽ không còn gặp lại tiểu tử này nữa, đành nhận lấy phần lễ vật ngây thơ chất phác.

Đặt viên đá sang một bên để buổi tối đưa cho Tố Nguyệt nhìn một chút, sau đó nói là A Mộc đưa , Ngưng Hương mới vừa muốn sắp xếp quần áo lại chợt phát hiện phía bên dưới váy giống như là có thêm một cái túi gì đó.

Nhìn chằm chằm chỗ lồi ra trong bọc đồ một lát thì Ngưng Hương đột nhiên nhớ ra, lúc mới vừa xách giỏ xuống xe thì nàng đã cảm thấy bao đồ giống như là nặng hơn, nhưng lúc ấy trong lòng rầu rĩ cáo biệt với Lục Thành như thế nào, với lại biết trong bao quần áo có thêm hai cục đá nhỏ, lúc đó nàng vô ý nghĩ sức nặng như vậy là do hai cục đá.

"Vậy thì sớm chuộc thân một chút, chuộc thân rồi thì mới tự do được."

Câu nói sau cùng của Lục Thành trước khi chia tay lại vang lên bên tai nàng, trong lòng Ngưng Hương đột nhiên nổi lên suy đoán khó tin, nàng vội vã lấy ra đặt lên bọc đồ, liền thấy... cái yếm thêu hoa của mình. Ở giữa nhô ra một khối nhỏ.

Ngưng Hương nhìn chằm chằm chỗ kia, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nhanh chóng đỏ rực lên.

Ấp ủ một tia hi vọng cuối cùng, hy vọng vật lạ này là do A Đào nhét vào, Ngưng Hương từ từ mở chiếc yếm ra.

Trên chiếc yếm sạch sẽ thêu hoa của cô nương có thêm một cái túi tiền mang theo bụi bẩn.

Giống như là bàn tay to thô ráp màu lúa mạch của nam nhân đặt ở trước bộ ngực trắng như tuyết của cô nương.

Khuôn mặt Ngưng Hương càng ngày càng đỏ, phảng phất giống như anh đào nở rộ, trong nháy mắt bị gió thổi qua càng thêm đỏ rực kiều diễm.

Rốt cuộc là hắn bỏ vào khi nào?

Cho dù là hắn nhất định muốn đưa tiền giúp nàng chuộc thân, nhưng để ở chỗ khác không được sao?

Hàm răng ngọc suýt nữa đã bị cắn nát, nhưng cuối cùng lại không thể chửi ra.

Bởi vì Ngưng Hương biết Lục Thành tuy vô lại. Nhưng tấm lòng của hắn muốn giúp nàng chuộc thân là thật. Đã vậy hắn lại trông mong nàng chuộc thân rồi gả cho hắn, muốn cưới nàng làm vợ, hắn một mạch liền đem toàn bộ bạc không biết tích góp bao lâu cho nàng, làm cho nàng cũng thấy rõ chân thành của hắn.

Ngưng Hương phân biệt được tốt xấu.

Đáng tiếc, nàng nhất định đành phải phụ lòng nỗi khổ tâm của Lục Thành.

Sau khi cất kỹ y phục, Ngưng Hương đem túi tiền bỏ vào ống tay áo rồi lại mặc quần áo nhà nông đi ra Hầu phủ.

Nàng biết nhà Hứa gia ở đâu nhưng Ngưng Hương lại không đi tới đó, mà đi về phía phủ thành Trung náo nhiệt. Chỗ đó là phủ thành duy nhất là xã đánh cờ, trước kia lúc Ngưng Hương đi theo Bùi Cảnh Hàn ra phủ đã có chú ý qua, về sau nghe thấy Đại bá mẫu nói Tam thúc của Lục Thành ở rể Hứa gia, Ngưng Hương liền đoán được là nhà này.

Cầm kỳ thư họa đều là chuyện nho nhã, xã đánh cờ ở Nhàn Vân có ba gian cửa hàng, bên trong có vài khách nhân đang ngồi, có người đánh cờ, có người lại đứng ở bên cạnh xem đánh cờ, hết sức là thanh tĩnh.

Một tên tiểu nhị nhìn thấy Ngưng Hương, sau khi kinh diễm thì bước tới nhẹ giọng hỏi thăm: "Cô nương tới tìm người sao?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Hắn là tiểu nhị đã ba năm ở xã đánh cờ này nhưng chưa từng thấy qua nữ tử đến đánh cờ.

Ngưng Hương gật đầu, quét bên trong một cái nhỏ giọng hỏi: "Ta là đồng hương của Lục chưởng quỹ các ngươi, người nhà bác nhờ ta tới truyền lời cho bác ấy."

Chưởng quỹ nhà mình xác thực là xuất thân từ nông thôn, tiểu nhị nhìn lại Ngưng Hương một chút, thấy tiểu cô nương xinh đẹp sạch sẽ dịu dàng, không giống như hồ ly tinh chuyên đi câu dẫn nam nhân, lúc này mới mời Ngưng Hương theo hắn đi, vừa bước lên lầu hai thì ngừng lại ở trước một cánh cửa, cất cao giọng nói: "Chưởng quỹ, có một vị cô nương tới tìm ngài, nói là đồng hương của ngài, mang theo lời nhắn cho ngài."

Lục Quý An đang ngồi ở trước bàn xem sách dạy đánh cờ, nghe vậy liền nhíu mày kinh ngạc, để sách dạy đánh cờ xuống nhìn về phía cửa, "Vào đi."

Giọng nói kia trong trẻo dễ nghe, như âm thanh tiếng đàn vang lên trong hang cốc.

Ngưng Hương đột nhiên nghĩ tới dung mạo huynh đệ Lục gia, đều là người một nhà thì khẳng định Tam thúc của Lục Thành cũng không kém bao nhiêu rồi?

Tiểu nhị đẩy cửa ra, ra hiệu cho nàng có thể vào.

Ngưng Hương không hiểu sao có chút khẩn trương, rủ mắt đi vào hai bước, mới ngẩng đầu lên nhìn.

Liền thấy một nam nhân tuấn mỹ chừng ba mươi tuổi mặc một thân quần áo thêu mây màu xám nhạt đang ngồi trước bàn đọc sách, mi thanh mục tú, một đôi mắt hoa đaò giống với Lục Thành biểu lộ thân phận của ngài. Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của nam nhân, Ngưng Hương e dè cười, nhìn mặt đất lúng túng giải thích: "Lục chưởng quỹ, kỳ thật cháu, cháu cùng với cháu trai Lục Thành của ngài có duyên gặp nhau vài lần, hắn biết cháu đang cần bạc nên đã cho cháu vay hai mươi lượng, nhưng cháu lại xấu hổ, cho nên xin ngài giúp cháu trả lại cho hắn."

Nói xong lại giống như sợ nam nhân trước mặt cự tuyệt, Ngưng Hương nhanh tay đem túi tiền của Lục Thành để ở trên bàn, chưa kịp nghe rõ bác ấy nói gì liền vội vã rời đi.

Quan hệ của Lục Thành cùng với nhà Tam thúc của hắn tốt như vậy, con vẹt hai mươi lượng tiện tay cũng đưa cho A Nam, nàng tin Tam thúc hắn sẽ không tham khoản bạc này.

Tiểu cô nương như cơn gió đến đây lại theo gió rời đi , Lục Quý An cầm túi tiền trên bàn lên, trong mắt hiện lên vui vẻ.

Cái đứa cháu trai kia cực kỳ bướng bỉnh, trước kia cho dù nghèo nàn cũng không chịu cầm tiền của bọn họ, bây giờ lại đỡ hơn một chút thì đã hào phóng đưa tiền cho cô nương này.

Đoán được cháu trai có lẽ đã vào thành, Lục Quý An cất kỹ túi tiền rồi phái người chuẩn bị xe ngựa.

Hai khắc đồng hồ sau thì xe ngựa đã dừng ở trước cửa nhà.

Lục Thành dự định tối nay sẽ ở Tam thúc một đêm sáng mai mới trở về, đang dụ dỗ nhi tử tỉnh lại không nhìn thấy Ngưng Hương mà cáu giận, hắn đã nghe nói Tam thúc trở lại liền cười ha hả ôm A Nam đi gặp tam gia gia của bé.

A Nam cũng không chịu thua, thấy tam gia gia cũng không thèm nể mặt, kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn úc núc thịt của mình.

"Ai lại bắt nạt A Nam của chúng ta vậy?" Lục Quý An tiếp nhận cháu trai ôm vào trong ngực, thân mật trêu chọc.

A Nam ôm lấy cái cổ của tam gia gia, ủy khuất gọi nương.

Lục Quý An liền đoán được tiểu cô nương vừa mới nãy chính là nương mà cháu trai của mình tìm cho bé .

Có phần xấu hổ với cháu trai, Lục Quý An đemA Nam giao cho thê tử Hứa thị, gọi Lục Thành đi ra bên ngoài nói chuyện, ông cũng không nói vòng mà trực tiếp đem túi tiền ra.

Lục Thành vừa thấy thì khuôn mặt lập tức trầm xuống.

Hắn khôn ngoan lén lút nhét bạc cho nàng, không nghĩ tới nàng lại ác hơn, biết hắn sẽ không nhận lại nên trực tiếp tìm chỗ Tam thúc ở.

"Cô nương nhà ai vậy? Vì sao cần nhiều bạc như vậy?" Lục Quý An vỗ vai của cháu trai, thấp giọng hỏi.

Môi mỏng Lục Thành nhếch lên, một chữ cũng không muốn nói, cho nàng ăn cứng hay mềm cũng đều không muốn thừa nhận tấm lòng của hắn, cho dù hắn nói nhiều cũng không có tác dụng gì.

Cáo lỗi với trưởng bối một tiếng, Lục Thành sải bước trở về phòng khách.

Lục Quý An đưa mắt nhìn bóng lưng lạnh lùng của cháu trai bật cười.

Năm trước cháu trai đột nhiên nói muốn kết hôn với Phùng cô nương, lý do chính là thích Phùng cô nương, nhưng ông lại nhìn không ra tình cảm của cháu trai đối với Phùng cô nương, nhưng hôm nay nhìn thấy cháu trai chỉ là thay đổi sắc mặt thì ông liền hiểu, lần này cháu trai mới là thật thông suốt .

~Lãnh Mai Các.

Ngưng Hương sau khi tự mình ăn cơm tối xong thì ngồi xuất thần ở trong phòng nhà chính, không biết ngồi bao lâu thì bên ngoài đã tối, mới nghe thấy động tĩnh bên trong viện liền biết Bùi Cảnh Hàn đã trở về , Ngưng Hương nắm chặt tay, hít sâu một cái, thần sắc bình tĩnh đi ra ngoài đón, nhưng vừa đi tới cửa chợt nghe Tố Nguyệt thấp giọng hô một tiếng.

Cho rằng Tố Nguyệt đã xảy ra chuyện gì, Ngưng Hương lập tức bước chân thật nhanh, vừa đi tới cửa nhìn ra thì đã thấy dưới ánh đèn mờ ảo, Bùi Cảnh Hàn siết chặt eo của Tố Nguyệt, đang cúi đầu hôn nàng. Tố Nguyệt lo lắng giãy giụa nhưng Bùi Cảnh Hàn không chịu buông ra, dường như mới nhớ tới chuyện gì vậy mới ngẩng đầu lên.

Trong đôi mắt phượng mà Ngưng Hương quen thuộc, nàng thấy được sự uy hϊếp lạnh lùng.

Là cố ý để cho nàng nhìn thấy sao?

Là muốn cho nàng hiểu chỉ cần nàng thuận theo hắn mới có thể được hắn sủng ái, còn nói cho nàng biết nàng với Tố Nguyệt đều là nha hoàn, hắn có thể làm chuyện gì với các nàng thì làm sao?

Ngưng Hương yên lặng rũ mắt.

"Đi xuống đi, đêm nay Ngưng Hương hầu hạ ta." Bùi Cảnh Hàn nhẹ nhàng sờ tóc Tố Nguyệt, thản nhiên nói.

Tố Nguyệt hiểu rõ đêm nay Bùi Cảnh Hàn muốn dồn ép Ngưng Hương tỏ rõ thái độ, nàng bèn sửa sang lại quần áo rồi làm như không có việc gì dặn dò Ngưng Hương, "Khi nãy thế tử có uống qua mấy chén, muội nhớ chuẩn bị trà giải rượu cho thế tử nhé." Trong giọng nói cũng mang theo mấy phần vui vẻ, nói xong liền rời đi .

Nàng không lo lắng đêm nay Ngưng Hương gặp nhiều thiệt thòi, cô nương này bản lãnh khác không có, nhưng khiến Bùi Cảnh Hàn mềm lòng chính là bản lãnh mạnh nhất, khóc một chút cầu xin một chút thì Bùi Cảnh Hàn cảm thấy nàng yếu đuối mà bỏ qua cho. Thượng cung , tựa như đời trước vẫn liên tục kéo dài tới khi Tɧẩʍ ɖυ Du gây sự, Bùi Cảnh Hàn mới nổi cơn điên thật sự.

Tố Nguyệt đi rồi, Ngưng Hương nhìn một chút rồi từ từ tiến tới gần nam nhân, thấp giọng nói: "Em đi rót trà cho thế tử."

Bùi Cảnh Hàn không lên tiếng, sau khi vào nhà trở tay đóng cửa lại.

Ngưng Hương đi đến trước bàn thì nghe được tiếng cửa sập lại, đột nhiên tim nàng đập đập nhanh hơn.

"Nghĩ kỹ chưa?" Bùi Cảnh Hàn dừng ở phía sau lưng nàng ba bước, nhìn vào gò má trắng nõn của tiểu nha hoàn, lạnh giọng hỏi.

Mùi rượu nhàn nhạt theo lời nói của nam nhân bay đến.

Tay Ngưng Hương sắp đυ.ng phải ấm trà không tự giác ngừng lại, nàng xoay người lại đối mặt với Bùi Cảnh Hàn, bình tĩnh hỏi ngược lại: "Thế tử một lòng muốn thu nạp em sẽ không sợ biểu cô nương thương tâm sao?"

Nàng còn dám lấy cớ này sao, Bùi Cảnh Hàn cười lạnh đi đến trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống nói: "Biết hôm nay ta bồi biểu cô nương đi chơi hồ nhưng lại phải mang theo Tố Nguyệt không? Ta chính là muốn cho biểu cô nương biết, ta thích nàng, cũng nguyện ý cưới nàng, nhưng ta không thể nào bởi vì nàng mà không nạp thϊếp . Ngưng Hương yên tâm, biểu cô nương nói chỉ cần các em giữ đúng khuôn phép thì nàng sẽ không để ý ta chia chút ít sủng ái cho các em."

Lấy tình huống nhà cô gia, biểu muội có thể gả cho hắn đã là có phúc ba đời rồi, ở đâu còn dám so đo hắn có thϊếp thất hay không.

Ánh mắt rơi xuống đôi môi đỏ thắm của mỹ nhân, Bùi Cảnh Hàn giơ tay muốn ôm nàng, "Hiện tại em còn có chuyện gì lo lắng sao?"

Ngưng Hương không trốn tránh, sau khi gần như nàng sắp dán lên ngực hắn mới hỏi: "Nếu như bởi vì thế tử sủng ái em cùng với Tố Nguyệt khiến cho tâm trạng của biểu cô nương chán nản, thời gian mang thai buồn bực không vui, thế nên lúc mang thai bảy tháng thì đã sinh non, sinh ra một cái thai bé trai đã chết non, vậy lúc đó thế tử vẫn tiếp tục còn sủng ái em cùng với Tố Nguyệt sao?"

Thân thể Bùi Cảnh Hàn cứng đờ, hắn thu tay lại, mắt phượng chăm chú nhìn nàng, "Em có ý gì?"

Thấy nam nhân sắc mặt đã khó coi, tại thời khắc này uy nghiêm thế tử Hầu phủ toàn bộ đang hướng về nàng đè nàng lại, lòng bàn tay Ngưng Hương đổ mồ hôi, bèn tưởng tượng lại bộ dáng thong dong trấn định lúc nói dối với Lục Thành, nàng bình ổn lại tâm trạng rồi nghênh đón ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Bùi Cảnh Hàn, tiếp tục nói.