Chương 35


Edit: Hà

Xe ngựa đi khoảng hai khắc thì đã tới phố tranh hoa và chim ở thành phía nam.

"Thế tử, chúng ta dừng ở ngoài phố hay là đánh xe vào trong?" Phía trước chính là phố tranh hoa và chim, Trường Thuận nhìn các loại bồn hoa bày biện chật kín xung quanh hai bên đường, quay đầu lại xin chỉ thị.

"Ngừng ở bên ngoài được rồi." Bùi Cảnh Hàn ngồi sau rèm cửa nói.

Trường Thuận đã đoán được chủ nhân sẽ nói như vậy, nếu như phải đánh xe đi vào thì xe ngựa đυ.ng phải bồn hoa của người ta thì làm sao bây giờ?

Dừng xe ngựa ở đầu ngõ, Trường Thuận xuống xe trước, đặt ghế gỗ xuống đất rồi mới đẩy màn xe ra.

Ngưng Hương lặng lẽ nắm chặt vạt áo, cúi đầu đi ra ngoài trước, vừa đứng vừa nhìn những bồn hoa tao nhã trong ngõ hẻm thanh tịnh đẹp đẽ, đột nhiên cũng không còn cảm thấy ác cảm với lần này ra đi ra phủ này. Nàng thích hoa cỏ, cũng thích chó mèo đáng yêu được nuôi trong nhà, nếu như trên đường trở về Bùi Cảnh Hàn vẫn trước sau quy củ như vừa nãy thì thật tốt.

"Đi thôi, trước tiên đi dạo đã." Dặn dò Trường Thuận đứng bên ngoài chờ , Bùi Cảnh Hàn cười nói với Ngưng Hương.

Ngưng Hương dạ một tiếng, đi phía sau lưng hắn.

Đi chưa được mấy bước, Bùi Cảnh Hàn liền bước chậm lại, muốn sánh vai với nàng.

Ngưng Hương nhớ rất kỹ lời Tố Nguyệt nói, đành thuận theo đi ở phía bên trong hắn, tò mò nhìn các bồn hoa bày biện bên trong cửa hàng bên.

"Bây giờ chính là mùa hoa mẫu đơn, vậy chúng ta mua hai chậu mẫu đơn về nhé?" Đi một đoạn đường, Bùi Cảnh Hàn dừng ở một cây mẫu đơn có tán xòe to với rất nhiều nụ hoa chớm nở chỉ có hai đóa mẫu đơn khẽ nở rộ chút ít, nghiêng đầu thương lượng với Ngưng Hương.

"Chậu này thật đẹp." Ngưng Hương chăm chú nhìn chằm hoa, cất lời khen ngợi tự đáy lòng.

"Vậy thì mua này chậu này được không?" Bùi Cảnh Hàn hỏi ý nàng.

Ngưng Hương bất đắc dĩ, liếc hắn một cái nói: "Thế tử thích thì cứ mua."

Bùi Cảnh Hàn cúi đầu cười, nhìn vào chậu hoa mẫu đơn Nhị Kiều bên cạnh, nhẹ nhàng chạm một cái vào cánh hoa song sắc, dịu dàng nói: "Thật ra mẫu đơn ta thích nhất chính là Nhị Kiều, Ngưng Hương biết tại sao không?"

Ngưng Hương cố làm ra vẻ không biết lắc lắc đầu.

Bùi Cảnh Hàn ra hiệu cho nàng đi tới gần mình.

Ngưng Hương nhìn thấy chưởng quầy muốn đi ra chào hỏi bọn họ nhưng bị Bùi Cảnh Hàn khoát tay ngăn lại, thấy hắn cười ha ha đứng ở cửa nhìn qua, nàng đoán là Bùi Cảnh Hàn sẽ không dám làm hành động gì khác mới ngoan ngoãn đi tới bên cạnh hắn.

Bùi Cảnh Hàn cúi đầu, nhỏ giọng nói với nàng: "Bởi vì mỗi lần nhìn thấy, ta sẽ nghĩ đến em cùng với Tố Nguyệt, hai người các em đứng cạnh nhau, cho dù Nhị Kiều có xinh đẹp cỡ nào cũng không sánh bằng với các em."

Nghe câu khen ngợi thẳng thắn như vậy, mặc dù không phải Ngưng Hương muốn nghe nhưng vẫn bị nam nhân này làm cho đỏ mặt, đành cúi đầu im lặng.

Bùi Cảnh Hàn lý giải hành động này của nàng là ngầm thừa nhận, hài lòng cười cười, gọi Chương chưởng quỹ, ra lệnh cho hắn đem chậu Nhị Kiều này đưa đến phủ Trấn Viễn Hầu.

Có thể làm ăn buôn bán với phủ Trấn Viễn Hầu, chưởng quầy vui mừng cúi đầu khom lưng vâng dạ, chỉ vào trong cửa hàng nói: "Thế tử gia có muốn vào bên trong nhìn một chút hay không?"

Bùi Cảnh Hàn nhìn lướt qua, kêu Ngưng Hương cứ đi về phía trước .

Thật đúng là mùa mẫu đơn nở rộ, hầu hết mỗi cửa hàng hoa đều phô bày mẫu đơn ra trước.

Bùi Cảnh Hàn không chút để ý tới những loại mẫu đơn này, nhưng đột nhiên ánh mắt chú ý đến một chậu hoa mà nửa số bông hoa đã nở rộ nụ hoa rực rỡ, đưa tay ngắt một đóa hoa nhỏ bên trong xuống.

"Thế tử thích chậu này sao?" Chưởng quầy cửa hàng này đã nhận ra Bùi Cảnh Hàn, vẻ mặt tươi cười tiếp đón.

"Đưa tới Hầu phủ." Bùi Cảnh Hàn thản nhiên nói, tiếp tục đi về phía trước, trong tay vẫn còn nắm đóa hoa mẫu đơn, khi đi đến giữa hai cửa tiệm, hắn mới quay đầu lại, đưa cành hoa trong tay giơ lên trước mặt Ngưng Hương, "Thích không?"

Ngưng Hương lập tức đã hiểu, hoa này là tặng cho nàng .

Nàng lặng lẽ cắn môi, hơi hơi đỏ mặt gật đầu, đưa tay muốn nhận lấy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Cuối cùng cũng tặng đúng một lễ vật mà nàng cam tâm tình nguyện nhận, nhu tình trong đôi mắt phượng của Bùi Cảnh Hàn đã hóa thành nước, vào lúc bàn tay nhỏ bé của nàng sắp đυ.ng phải tay mình bất chợt giơ lên cao cao, sau đó một tay đè chặt vai nàng, nhìn đỉnh đầu của nàng nói: "Để ta giúp em đeo lên."

Khuôn mặt Ngưng Hương bỗng nhiên đỏ rực, nhìn những người khách đứng xéo đối diện trong cửa hàng hiếu kỳ nhìn qua, nàng mắc cỡ đến mức chỉ muốn chui xuống đất, nhịn không được lui về phía sau trốn, "Thế tử, như vậy không ổn..."

"Ta nói được là được." Bùi Cảnh Hàn không quan tâm những ánh mắt của người bên cạnh, nắm chặt vai nàng không cho nàng động đậy.

Toàn thân Ngưng Hương cứng ngắc, cúi đầu nhìn vạt áo của hắn.

Bùi Cảnh Hàn giúp nàng cài hoa, sau lại lui về phía sau một bước mỉm cười quan sát, chỉ thấy tiểu cô nương xấu hổ đỏ mặt, lông mi thật dài vì khẩn trương mà run run, che lại cặp mắt hạnh ngập nước.

"Ngẩng đầu cho ta nhìn một chút." Bùi Cảnh Hàn trầm giọng nói.

Ngưng Hương chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi hoàn cảnh lúng túng hiện giờ, kiên quyết ngẩng đầu lên, bên trong đôi mắt hạnh trong suốt tràn đầy căng thẳng cùng xấu hổ lại càng tỏ ra linh động, khuôn mặt nàng vừa mỹ lệ lại càng tinh tế trơn bóng, đám mây hồng trên mặt nàng khiến cho đóa mẫu đơn trên đầu mất đi màu sắc.

Bùi Cảnh Hàn nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ của nàng, rất muốn nếm thử.

Nhưng hắn biết rõ trước mặt mọi người mà hôn nàng khẳng định nàng không chịu nổi, hắn cũng không muốn để người khác nhìn thấy bộ dáng của nàng khi được hắn thương yêu, khàn giọng ở bên tai nàng khen một tiếng, cười nói: "Tốt lắm, hoa đã mua xong, bây giờ có thể đi tới phố bách điểu rồi."

Đó là cửa hàng bán chim nổi danh nhất ở phủ thành.

Ngưng Hương ước gì lập tức được rời khỏi đây, nên lập tức gật đầu.

Hai chủ tớ tiếp tục sóng vai đi về phía trước, khi đi ngang qua cửa hàng hoa cuối cùng trong phố, Ngưng Hương bị hấp dẫn bởi một chậu hoa hồng, trong khi nghiêng đầu lúc thì dư quang trong mắt bỗng nhiên phát hiện một thân ảnh cao lớn. Không biết là do hình dáng người kia quá xuất chúng , hay là sáng sớm trong ngõ hẻm quá vắng người làm nổi bật lên sự hiện hữu của hắn, nàng đã nhận ra hắn ngay lập tức.

Ngưng Hương tùy ý nhìn sang, thấy được khuôn mặt trầm như nước của Lục Thành, hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, giống như đã nhìn thấy nàng từ sớm.

Chớp mắt một cái, tim Ngưng Hương giống như ngừng đập.

Tại sao Lục Thành lại ở chỗ này?

Sau đó nàng liền chú ý tới l*иg chim trong tay hắn, một con vẹt lông trắng đang ở trong nằm ỉu xìu ở trong đó.

Ngay tức khắc Ngưng Hương nhớ lại lúc Lục Thành đưa nàng trở về có nói hắn đưa cho A Nam một con vẹt cho nên bé mới ngừng khóc. Cho nên hôm nay Lục Thành đến phố tranh hoa và chim này chính là vì con vẹt kia.

Hắn theo sau bao lâu rồi? Và đã nhìn thấy gì rồi?

Ánh mắt nàng nhìn xuống chân hắn, mà chân hắn cách nàng chỉ có hai gian cửa hàng, chỉ sợ là hắn đã sớm phát hiện ra bọn họ rồi đúng không?

Đóa hoa mẫu đơn trên đầu nàng giống như đột nhiên trở nên nặng như đá ngàn cân.

Nhất định là Lục Thành đã nhìn thấy Bùi Cảnh Hàn cài hoa cho nàng, hắn có hiểu lầm hay không...

"Thích chậu hoa hồng này sao?" Bùi Cảnh Hàn đang đi phía trước cách nàng hai bước, quay đầu lại thấy nàng đang đứng cạnh một chậu hoa hồng, lập tức quay trở lại hỏi.

Trong nháy mắt Ngưng Hương hoàn hồn lại, nhìn chậu hoa hồng vàng đang ở trước mắt, nàng ép buộc mình cười, "Hoa này màu sắc tươi quá, không thích, đi thôi thế tử, nhanh đi mua chim giúp nhị công tử nào."

Trong mắt Bùi Cảnh Hàn chỉ có nàng, nên không phát hiện người nam nhân áo vải đang đứng sau lưng cách đó không xa, sau khi xác định nàng không muốn mua chậu hoa hồng kia, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước.

Ngưng Hương nhìn không thấy Lục Thành nhưng lại cảm nhận được ánh mắt cố chấp của hắn đang nhìn theo lưng nàng.

Nội tâm trong lòng nàng phức tạp, không hiểu vì sao nàng mới quyết định cùng Bùi Cảnh Hànlá mặt lá trái, liền bị người quen bắt gặp, hết lần này tới lần khác còn là Lục Thành. Ngoại trừ người thân, Lục Thành là người ngoài duy nhất tin tưởng nàng đối với Bùi Cảnh Hàn không có lòng dạ nào khác, cũng là người ngoài duy nhất biết rõ nàng muốn chuộc thân, bây giờ hắn có hiểu lầm nàng ham hư vinh, dối trá nói một đằng làm một nẻo hay không?

Nhưng mà, cho dù hiểu lầm thì đã sao?

Có thể nếu như hiểu lầm, Lục Thành sẽ không thích nàng nữa.

Vừa nghĩ như vậy, đột nhiên Ngưng Hương bình tâm trở lại.

Chỉ cần bản thân nàng biết mình đang làm gì là được rồi, cho dù có thêm một người hiểu lầm nàng, quả thực cũng không có gì lớn cả.

Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Ngưng Hương theo sau Bùi Cảnh Hàn quẹo vào Bách điểu cư, chỉ là trong lúc xoay người, nhịn không được quay đầu nhìn lại.

Lục Thành bước chân không ngừng đi về phía trước.

Lòng bàn tay Ngưng Hương chảy đầy mồ hôi, chỉ hy vọng nơi Lục Thành muốn tới không phải là Bách điểu cư.

Nhưng mà nàng lại thất vọng nữa rồi, Lục Thành mang theo con Huyền phượng anh vũ của Tam thúc hắn mua cho con gái ở Bách điểu cư. Bởi vì đầu tháng con vẹt này đã vào tay A Nam, tiểu tử này thích tới nỗi hận không thể ngày ngày ôm l*иg chim chơi đùa, cho nên bốn huynh muội Lục Thành đành phải để ý chăm sóc con vẹt, nhưng dù sao trước giờ vẫn chưa từng nuôi qua loài vật này, cho nên hôm trước vẹt con không muốn ăn cơm nữa, bất luận A Nam nhìn vào l*иg sắt kêu như thế nào, vẹt cũng đều không lên tiếng nữa, A Nam gấp đến độ nóng lên, mỗi ngày Lục Thành vừa về nhà là tiểu tử này đều quấn lấy phụ thân bắt hắn đi xem con vẹt, hy vọng phụ thân giúp hắn chữa khỏi cho người bạn cùng chơi này của bé.

Lục Thành trước giờ chỉ chăm sóc cây ăn quả, đối với chuyện chăm sóc vẹt một chữ cũng không biết, hôm nay rỗi rảnh vào thành hỏi thăm Tam thúc, nhưng ông cũng không biết phải làm sao, cho nên hắn hắn đành đi đến bách điểu viên hỏi thăm một chút.

Sau đó Lục Thành liền nhìn thấy cô nương mà hắn ngày nhớ đêm mong, thấy nàng bước xuống xe ngựa cùng với Bùi Cảnh Hàn, hai người cười cười nói nói dọc đường ngắm hoa.

Ban đầu, Lục Thành tự nói với mình rằng nàng lèm việc bên cạnh Bùi Cảnh Hàn, hai người đã quen thuộc cho nên chuyện cười nói với nhau hết sức bình thường.

Nhưng hắn nhịn không được mà tăng tốc độ bước chân, vừa tới gần hắn mới phát hiện Bùi Cảnh Hàn đang dùng ánh mắt gì nhìn nàng, lúc này hắn mới biết được người thích nàng không phải chỉ một mình hắn. Trong lúc Lục Thành còn đang muốn tự lừa mình dối người rằng ít nhất Ngưng Hương không thích Bùi Cảnh Hàn, thì hắn lại trông thấy Bùi Cảnh Hàn tự tay hái một đóa mẫu đơn, mà nàng lại ngoan ngoãn đứng ở một bên, cúi đầu để hắn giúp nàng cài lên.

Trong lòng Lục Thành giống như có ngọn lửa đang bùng cháy, nhưng rồi đột nhiên giống như bị người khác tưới lên một chậu nước lạnh.

Hắn muốn gần nàng một chút, nàng đều muốn trốn, lắc đầu không chịu để cho hắn nhìn, nhưng bây giờ lại chịu để cho Bùi Cảnh Hàn làm động tác thân mật như vậy, còn là ở ban ngày ban mặt, trên đường người người đi tới đi lui.

Nói nàng đối với Bùi Cảnh Hàn là vô tình, ai tin?

Lục Thành không tin.

Hắn phẫn nộ, phẫn nộ mình bị nàng lừa, cho rằng nàng thật sự là cô nương tốt không tham lam phú quý, hận bản thân mình lại đi thích nàng.

Hắn muốn xoay người rời đi, không muốn nhìn thấy hai người bọn họ nữa, nhưng hai chân của hắn không chịu nghe lời, trước sau không ngừng bám theo bọn họ, mắt cũng không nghe lời hắn nữa, một khắc cũng không chịu rời khỏi nàng.

Chẳng những thế, khi vừa bước vào Bách điểu cư, hắn lập tức lại tìm kiếm thân ảnh của nàng.

Vì sao còn muốn nhìn nàng thân mật với người khác?

Lục Thành không biết, hắn chỉ muốn nhìn nàng, xem xem nàng có phải là có điều gì khổ tâm hay không.

Trong cửa hàng treo tất cả các loại l*иg chim lớn nhỏ, Ngưng Hương đứng ở bên cạnh Bùi Cảnh Hàn nghe hắn cùng chưởng quầy nói chuyện, ánh mắt lại căng thẳng chăm chú nhìn ra ngoài cửa hàng, trong chớp mắt nhìn thấy Lục Thành tiến vào, nàng lập tức nghiêng đầu quay vào trong, trống ngực đập thình thình.