Chương 32


Edit: Hà

Phủ Trấn Viễn Hầu là phủ thành ở phía tây, còn nhà Tam thúc của Lục Thành là ở phía đông.

Thỉnh thoảng Ngưng Hương sẽ đi theo Bùi Cảnh Hàn ra khỏi phủ, cùng với Tố Nguyệt hoặc một tiểu nha hoàn khác đi dạo ở phủ thành, phía bên thành đông cũng đã tới mấy lần, coi như cũng có chút quen thuộc.

"Từ tỷ tỷ, phía trước chính là ngã rẽ, căn nhà thứ tư trong đó chính là nhà của Tam thúc muội." Xe lừa đang chạy trong một ngõ hẻm sạch sẽ rộng rãi, A Đào tươi cười giới thiệu với Ngưng Hương, "Nhà của Tam thúc mở lớp dạy đánh cờ, tam thẩm của muội rất đẹp, tí nữa nhìn thấy bà ấy tỷ sẽ biết ngay."

Ngưng Hương miễn cưỡng cười cười.

Lần này về nhà nàng có nghe Đại bá mẫu nói qua, thế hệ nhà phụ thân Lục Thành rất nghèo, nhị thúc của hắn chính là một hán tử nông dân bình thường, cần cù chăm chỉ trồng trọt, còn Tam thúc của hắn bởi vì nhà nghèo nên đành bán mình học nghề trong phủ thành, về sau may mắn gặp được nhân duyên tốt, ở rể của nhà Hứa gia. Nghe nói Tam thúc của Lục Thành cùng với thê tử Hứa thị vô cùng yêu thương nhau, Hứa thị được cho phép để đứa con trai đầu của mình mang họ Hứa, giữ lại thay Hứa gia kế tục hương khói, còn nữ nhi tương lai cho dù có sinh con đẻ cái, bất luận là nam hay nữ, đều mang họ Lục.

Kỳ thật khi nghe giọng nói của huynh muội Lục Thành khi nhắc tới tam thẩm đều cảm thấy gần gũi, liền biết Hứa thị rất thương yêu bọn họ.

Nhưng đó là người thân của Lục gia, nàng là một người ngoài đi gặp bọn họ làm gì?

Vốn đã không được tự nhiên, bây giờ nàng lại có quan hệ khó xử với Lục Thành cho nên rất không thích hợp đi gặp người thân của hắn.

Bàn tay đυ.ng phải hà bao nhỏ treo ở trên cổ A Nam, Ngưng Hương cúi đầu nhìn một chút, trong mắt chợt lóe lên một tia áy náy, cái cằm nhẹ nhàng cọ xát trên đỉnh đầu A Nam. A Nam thích được gần gũi như vậy, ngửa đầu cười với nàng, Ngưng Hương cũng cười, hôn lên khuôn mặt trắng trẻo non mềm của bé, dịu dàng khen ngời: "A Nam rất ngoan."

A Nam cười vui vẻ.

Chờ xe lừa cua qua ngã rẽ, sắp tới trước cửa nhà thứ hai, Ngưng Hương kêu Lục Thành ngừng xe lại.

Lục Thành nhìn cửa chính nhà Hứa gia đang gần ngay trước mắt, mơ hồ cảm thấy có chút bất an, nhưng vẫn ngừng xe, quay đầu lại nhìn nàng.

"Hà bao của ta đã bị rớt rồi." Ngưng Hương giải thích qua loa với hắn, sau đó cúi đầu, nghiêm túc nói chuyện với A Nam, lắc lắc hà bao nhỏ của bé, lại chỉ vào chỗ ngoặt khi nãy nói: "A Nam, cô cô làm rơi hà bao của mình rồi, cô cô phải quay lại để tìm, A Nam ở đây đợi cô cô được không?"

Nàng liên tục khoa tay múa chân, A Nam nghe hiểu, tiểu tử đặc biệt rất thích bảo bối hà bao của mình, liền hiểu được bây giờ Ngưng Hương đang rất lo lắng, bé cũng cảm thấy lo lắng theo, bắt chước Ngưng Hương chỉ vào chỗ ngoặt, trong vắt gọi: "Bao!"

Ngưng Hương gật đầu, thử thăm dò để bé đứng xuống, lại dùng ánh mắt ra hiệu A Đào đến đỡ, sau đó nói: "A Nam ở đây đợi cô cô, cô cô đi nhặt hà bao nhé."

A Nam ngoan ngoãn gật đầu, nhìn thấy Ngưng Hương xuống xe, tiểu tử lại cuống cuồng , một tay dắt lấy cô cô ruột một tay với về phía đuôi xe, "Ôm!" Bé muốn cùng Ngưng Hương đi tìm hà bao.

Ngưng Hương không vội vàng đi, cười ôm lấy tiểu tử, thuần thục dụ dỗ: "Không được, cô cô ôm A Nam sẽ không có cách tìm hà bao được, A Nam ở chỗ này đợi đi, cô cô nhặt được hà bao thì sẽ nhanh nhanh trở lại tìm A Nam."

Đôi mắt đen lúng liếng của A Nam mở to nhìn chằm chằm nàng, có chút khẩn trương, sợ nàng không tìm được.

Ngưng Hương ép xuống chua xót trong lòng, hết lần này đến lần khác bảo đảm chính mình sẽ nhanh trở về, để cho A Nam nghe lời.

A Nam cầm lấy hà bao của mình nhìn một cái, cuối cùng gật đầu.

Ngưng Hương hôn bé một cái thật mạnh, xoay người muốn đặt A Nam trở lại trên xe, bất ngờ phát hiện không biết Lục Thành đang ở phía sau lưng nàng từ lúc nào, đôi mắt hoa đào yên lặng nhìn nàng, cảm xúc mơ hồ.

Ngưng Hương mấp máy môi.

Lời của nàng có thể đã lừa gạt được A Nam và A Đào, nhưng lại không thể lừa gạt được Lục Thành.

Sợ hắn vạch trần lời nói dối của nàng, Ngưng Hương ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng thành khẩn cầu xin hắn phối hợp, "Lục đại ca, huynh ôm A Nam một lát nhé?"

Lúc này nàng gọi hắn là Lục đại ca, tiếng gọi tự nhiên này giống như lần đầu tiên khi nàng quen biết hắn.

Lục Thành nhìn vào đôi mắt hạnh trong suốt của nàng, không có cách nào cự tuyệt.

"Được, muội cứ từ từ tìm đi, chúng ta ở đây đợi muội." Hắn tiếp nhận nhi tử, nhẹ giọng nói.

Suốt dọc đường Ngưng Hương vẫn luôn oán trách hắn, nhưng giờ phút này nàng đặc biệt cảm kích hắn, nghĩ tới về sau ít có cơ hội gặp lại, nàng quyết định quên đi tất cả những chuyện không vui lúc trước, chân tâm thật ý tới cười với hắn, lại lắc lắc bàn tay nhỏ bé của A Nam, tạm biệt với A Đào rồi xoay người đi về hướng ngược lại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Hoàng hôn đã sắp buông xuống, nhưng trời vẫn còn rất lạnh, một ngày ồn ào lại sắp qua đi dần dần yên tĩnh trở lại. Nỗi buồn nhàn nhạt vắng lạnh dâng lên ở trong lòng nàng, Ngưng Hương bước từng bước, sau lưng mang theo ba ánh mắt rời đi, có cảm giác xúc động giống như lần đầu tiên bán mình rời nhà, không nhịn được muốn khóc.

"Nương!"

Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng gọi trong vắt của bé trai.

Ngưng Hương khẽ hất cằm lên, kìm nén nước mắt mới xoay người lại cười, nhìn về phía A Nam, "A Nam chờ cô cô nhé, cô cô sẽ cố hết sức mau mau trở về."

A Nam nhếch miệng cười, giống như tiếng gọi nàng vừa rồi chính là vì muốn một cái đảm bảo.

Lúc này ánh mắt Ngưng Hương đã mơ hồ, hướng về ba người khoát khoát tay, bước nhanh về phía góc cua. Đứng tại đây thì đã không nhìn thấy gì nữa, Ngưng Hương thật nhanh lau đi đôi mắt, giống như chạy trốn tiến về phía trước, đi không biết bao lâu lại loáng thoáng nghe được trẻ con tiếng khóc.

Ngưng Hương dừng bước, nghiêng tai lắng nghe, nhưng lại không nghe thấy tiếng khóc nỉ non đó nữa.

Nhưng nàng biết rõ, đợi không thấy nàng quay lại, A Nam nhất định sẽ khóc.

Giống như là đã đánh mất cái gì, bước chân Ngưng Hương chậm lại.

Hồn bay phách lạc đi đến một ngã tư, đột nhiên Ngưng Hương không nhớ ra được nên đi về phía bên nào.

"Quẹo bên phải."

Thanh âm quen thuộc đột nhiên lọt vào trong tai, Ngưng Hương kinh ngạc quay đầu lại.

Lục Thành từ từ bước về phía nàng không nhanh không chậm, nhưng ngực hắn lại phập phồng, hiển nhiên là đã chạy đuổi theo nàng, nhưng vừa mới chậm lại. Ánh trời chiều sáng rỡ nhu hòa xuyên qua khe hở của tán lá cây hòe trong sân chiếu xuống trên người hắn, ánh lên ngũ quan tuấn mỹ lại bình thản của hắn, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng và quan tâm.

Ngưng Hương rủ mắt, tránh đi tình cảm dịu dàng trong mắt hắn, lo lắng hỏi: "A Nam, bé..."

"Đường muội của ta có nuôi một con vẹt, đồng ý đưa cho A Nam chơi, tiểu tử thúi được thứ đồ tốt thì lập tức ngừng khóc." Giọng nói Lục Thành thoải mái, không muốn nàng vì A Nam mà phải lo lắng.

Trong lòng Ngưng Hương dễ chịu đi không ít.

Nhìn về phía con đường bên phải, nàng cúi đầu nói: "Cám ơn huynh đã cố ý đến giúp ta chỉ đường, bây giờ đường về nhà ta đã biết, huynh..."

"Để ta đưa nàng đi, một cô nương như nàng, không tận mắt nhìn nàng trở về Hầu phủ, ta không an lòng, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, khi trở về ta cũng không biết nói sao với bá phụ và bá mẫu." Lục Thành bình tĩnh nói, ý bảo nàng đi theo hắn, thấy vẻ mặt nàng do dự, hắn suy nghĩ một chút, bổ sung thêm: "Nàng yên tâm, ta đưa nàng đến ngay phố Hầu phủ sẽ quay lại ."

Nàng làm việc trong Hầu phủ, một cô nương như nàng, tất nhiên sẽ không hy vọng bị người khác nhìn thấy nam nhân đưa nàng trở về, truyền ra tin đồn không đúng.

Thấy hắn săn sóc chu đáo, Ngưng Hương mặc dù không thích, nhưng cũng không thể sinh ra chán ghét với tấm lòng của Lục Thành, đành phải thương lượng: "Qủa thực đường bên này ta cũng không quen lắm, vậy nhờ Lục đại ca đưa ta vào trong thành được rồi, còn lại đường vào phủ ta đã biết, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu ."

Lục Thành không đồng ý cũng không cự tuyệt, chỉ đi về phía trước.

Ngưng Hương yên lặng đi theo sau lưng hắn, phát hiện hắn bước thật chậm, nàng cũng đành bước chậm hơn, không muốn sóng vai đi với hắn.

Tiểu cô nương thành thật nhưng lại giảo hoạt, Lục Thành nhìn trước ngó sau, nhìn thấy trên đường không có người nào, hắn dứt khoát dừng lại, nhìn nàng nói: "Từ cô nương, ta biết rõ nàng đối với ta vô tình, nhưng ta thật muốn biết rốt cuộc ta đã làm sai chuyện gì mà khiến nàng lại chán ghét ta như vậy. Nàng là cô nương đầu tiên khiến ta yêu thích, nếu như không nói rõ ràng, ta, ta buổi tối ngủ không ngon, ban ngày làm việc cũng thất thần."

Hắn lại đề cập đến chuyện này, chưa bao giờ nàng cùng với nam nhân thảo luận qua chuyện như vậy, Ngưng Hương vừa xấu hổ lại luống cuống, nếu như hoàn toàn chán ghét hắn, trực tiếp cự tuyệt là được, nhưng hết lần này tới lần khác ngoại trừ hắn bạc tình, ngoại trừ thỉnh thoảng lại không biết cách chăm sóc A Nam, nàng tìm không ra cái sai khác của Lục Thành.

Nóng lòng muốn thoát khỏi hoàn cảnh lúng túng này cho nên nàng không có nghe thấy Lục Thành nói câu lần đầu tiên hắn thích người nào đó, cho dù có nghe thấy, thì vào tai nàng chỉ nghe nghĩ ý ngay tại chữ, không còn lòng dạ nào đi phân tích ý tứ của hắn.

"Huynh rất tốt, chỉ là ta không thích huynh mà thôi, giống như huynh hỏi ta vì sao ta không thích ăn gừng, ta chỉ có thể nói là không thích ăn, chứ không thể nói ra đươc lý do." Ngưng Hương cúi đầu, cố gắng bình tĩnh trả lời. Về phần lý do chính xác, nói ra chỉ làm tổn thương hắn, hắn lại không phải người xấu, Ngưng Hương không thể quyết tâm nói nặng lời như vậy được.

Lục Thành nhìn vào tiểu cô nương đang cúi thấp đầu nhỏ giọng cự tuyệt hắn, lần này hắn không thấy thất vọng, chỉ cảm thấy nàng ngượng ngùng cự tuyệt thật là đẹp mắt, giọng nói dịu dàng cũng lộ ra vài phần thiện lương.

"Nàng không thích ăn gừng sao?" Hắn cố ý nói sang chuyện khác, cười nói.

Ngưng Hương kinh ngạc ngẩng đầu, không tin vào lỗ tai của mình.

Lục Thành thích nhìn bộ dáng ngơ ngác của nàng, cười càng dịu dàng hơn, "Ta cũng vậy không thích ăn gừng, nàng xem, tương lai chúng ta ở cùng với nhau, nhất định sẽ rất vui vẻ."

Hắn vẫn không chịu buông tha cho nàng, Ngưng Hương hết cách với hắn, bước nhanh vượt qua hắn đi lên phía trước.

Bât luận nàng đi nhanh cỡ nào, Lục Thành cũng đều duy trì khoảng cách cước bộ ở phía sau lưng nàng, tham lam nhìn gò má nàng, không để ý tới sự bực bội của nàng.

Cho đến gần lúc phải từ biệt, hắn mới đi tới trước người của nàng, nhìn thẳng vào mắt của nàng: "Trở về Hầu phủ cố gắng chăm sóc bản thân thật tốt, đừng có để lại bị thương nữa, cuối tháng ta đứng trước cửa thành chờ muội."

Lại còn muốn đợi nàng?

Ngưng Hương nóng nảy, "Ngươi nói về sau sẽ không tới tìm ta..."

Lục Thành nhìn nàng cười, "Nàng cũng nói nhặt được hà bao sẽ quay lại tìm A Nam."

Đôi mắt hoa đào mỉm cười, giọng nói trêu cợt.

Ngưng Hương đuối lý, cùng hắn nói đạo lí thì không thông, nàng mở to mắt, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn chờ thì cứ chờ, ta sẽ không ngồi xe của ngươi, nếu như ngươi còn dùng A Nam đến bức ta, vậy hiện tại ta sẽ nói cho ngươi biết, nếu ta còn nghe theo người, cũng là vì A Nam, nhưng trong lòng ta lại càng chán ghét ngươi."

"Đến lúc đó nói sau, ta còn một tháng để cân nhắc xem làm thế nào có thể dỗ nàng lên xe." Lục Thành hết sức thảnh thơi nói, nói xong không hề báo trước giơ tay lên sờ sờ đầu nàng, "Không còn sớm, Hương nhi mau trở về đi."

Ngưng Hương ghét bỏ lui về phía sau trốn, trừng mắt liếc hắn một cái bởi vì nam nhân này lại dám kêu nhũ danh của nàng, xoay người đi .

Lục Thành lưu luyến đưa mắt nhìn nàng, đợi đến khi thấy đi vào cửa bên, hắn mới quay về, bước chân nhẹ nhàng.

Mặc dù bây giờ vẫn chưa có được tâm nàng, nhưng hai ngày này chung sống lâu như vậy, thấy nhiều vẻ mặt của nàng như thế, cho dù nàng dùng ánh mắt lạnh như băng đuổi hắn, cũng đủ cho hắn ôm nỗi nhớ nhung suốt một tháng. Một tháng sau, hắn lại đến đón nàng về nhà, từng chút từng chút đi vào trong lòng nàng, tựa như hắn trước đây không thích ăn gừng, nhưng khi đến vườn trái cây ăn càng nhiều lại càng thích, nàng sớm muộn gì cũng sẽ thích hắn.

Trong lúc Lục Thành còn đang chìm đắm trong cõi lòng mơ tưởng về tương lai, Ngưng Hương đã quay lại Lãnh Mai Các, liền chạm mặt với Bùi Cảnh Hàn đứng ở cửa thư phòng, bốn mắt nhìn nhau, Bùi Cảnh Hàn nhìn nàng chằm chặp, sắc mặt không thế nào được coi là đẹp mắt.

Ngưng Hương lo sợ đi qua.

Lục Thành thích nàng, nàng chỉ cảm thấy phiền não, Bùi Cảnh Hàn thích nàng, nàng sợ hãi.