Chương 29


Edit: Hà

Gió đêm mát lạnh, mang theo hơi thở bùn đất bay ngang qua.

Trên con đường yên tĩnh, một con lừa cần cù chăm chỉ đang kéo xe, bốn vó đạp xuống đường phát ra tiếng vang lộc cộc đều đặn. Phía trước xe lừa treo một chiếc đèn l*иg phát ra ánh sáng mơ hồ, ánh sáng yếu ớt miễn cưỡng soi sáng sau vó con lừa, may mắn đường đất bằng phẳng, con lừa đi cũng quen, cho nên mới không lắc lư nhiều.

Đang ngồi ở trên càng xe, mặt Lục Thành trầm như nước, đôi mắt hoa đào vừa mới ban ngày còn ôn nhu thậm chí có vẻ phong lưu, bây giờ dưới ngọn đèn thảm đạm chiếu vào lại lộ ra một mảnh u ám.

Trong đầu vẫn còn lẩn quẩn bộ dáng cúi đầu cự tuyệt hắn của nàng.

Nàng không thích hắn gọi nàng là Hương nhi.

Cũng chính là không thích hắn, lạnh lùng đuổi hắn đi.

Lục Thành siết chặt roi.

Cha mẹ mất sớm, hoàn cảnh của hắn cũng xem như đáng thương, nhưng lớn như vậy, nghèo có khổ có, nhưng hắn vẫn chưa gặp được chuyện thất bại đến như vậy. Khi hắn mười bảy mười tám tuổi, có người bằng hữu bên cạnh theo đuổi người yêu thất bại, hắn còn cực kì bình thản khuyên nhủ đối phương tiếp tục cố gắng hoặc là dứt khoát rõ ràng, bây giờ lại đến lượt mình, rốt cuộc Lục Thành cũng hiểu được mùi vị đó là như thế nào.

Mặt mũi nam nhân đã mất hết, nhưng càng làm cho lòng hắn buồn bực là nàng vẫn không để ý đến mình.

"Đại ca, tại sao không thấy huynh nói chuyện vậy?"

A Đào ở ngồi phía sau, nhìn sang hai bên bờ ruộng tối đen, tiểu cô nương có chút sợ hãi, nàng liền đi tới bên cạnh huynh trưởng, nhỏ giọng hỏi.

Nghe thấy giọng nói sợ hãi của muội muội đã kéo suy nghĩ oán giận trong đầu Lục Thành trở lại, hắn quay đầu lại nhìn một chút, nói với muội muội: "Ta sợ đánh thức A Nam, bé không phải đã tỉnh rồi chứ?"

"Không có, bé ngủ rất ngon." Mặc dù vẫn còn khó chịu vì chuyện cãi nhau với cháu trai, nhưng A Đào vẫn thương bé như cũ, cúi đầu nhìn một chút, cười nói. Thấy huynh trưởng lại xoay sang chỗ khác , tiểu cô nương sợ hãi chủ động tìm lời nói chuyện cùng huynh trưởng, "Đại ca, Từ tỷ tỷ thật là đẹp, lúc bọn huynh ở bên ngoài nói chuyện, muội ở trong phòng cùng Từ tỷ tỷ dụ dỗ A Nam, Từ tỷ tỷ mặt đỏ hồng, lúc cười rộ lên là đẹp nhất, không trách được A Nam cứ bám dính lấy Từ tỷ tỷ."

Lục Thành mấp máy môi,thấy đầu lừa không đẹp nên mở miệng khen ngựa: "A Đào lớn lên nhất định cũng sẽ rất đẹp."

A Đào thích nghe người khác khen mình, cười vui vẻ, nhờ vậy mà không còn sợ hãi nữa.

Sau hơn hai dặm đường, rất nhanh xe lừa đã tới trước cửa Lục gia. Lão tam Lục Định cả ngày mệt mỏi đã đi ngủ trước, Lục Ngôn cũng mệt nhưng vẫn mạnh mẽ áp chế tinh thần chờ huynh trưởng cùng muội muội trở về, xa xa nghe được âm thanh của xe lừa, hắn đánh ngáp một cái đi xuống giường, nhấc theo một chiếc đèn l*иg giấy đi ra mở cửa, nho giọng thì thầm: "Sao mọi người lại về muộn như vậy?"

"Chờ A Nam ngủ ." Lục Thành không mặn không nhạt nói.

Lục Ngôn nghe thấy không đúng, liền nhìn huynh trưởng một cái, đưa đèn l*иg trong tay giao cho muội muội, trước tiên ôm cháu trai cái đã.

Lục Thành còn phải dỡ hàng khóa chốt xe lừa, A Đào nhanh chóng khóa cổng lớn rồi bỏ chạy về tây phòng đi ngủ. Lục Ngôn ôm cháu trai đứng ở một bên nhìn huynh trưởng bận rộn, thấp giọng hỏi thăm: "Sao rồi, tẩu tử có nhìn huynh bằng cặp mắt khác chưa?"

Nếu như hôm nay sự việc đã thành thì có lẽ Lục Thành sẽ khoe khoang với đệ đệ, bây giờ lại bị cự tuyệt khiến hắn không có tâm trạng mà tán gẫu với đệ đệ là đã bị cô nương người ta lạnh nhạt đuổi đi như thế nào sao, không thèm để ý tới câu hỏi của Nhị đệ, sau khi buộc lừa xong thì xoay người ôm nhi tử, đồng thời lạnh giọng nói: "Về sau gặp lại mà vẫn gọi nàng bậy bạ như vậy thì thử xem ta có chặt cánh tay đệ không."

Lục Ngôn có chút thức thời, cười hắc hắc nói: "Ha ha ha, chỉ có đại ca mới có thể gọi, đệ nhớ kỹ rồi."

Lục Thành nhìn nhị đệ đang đứng phía trước, cuối cùng vẫn kiềm chế được mà không đạp bay hắn.

Hai huynh đệ trước sau đi vào phòng.

Trên đường bị gió tạt vào người, lúc Lục Thành vào nhà trên mặt đã nhìn không ra dạng gì,sau khi đặt con trai vào trong ổ chăn trên giường gần lò sưởi, lúc này hắn mới đi ra ngoài rửa chân. Rửa chưa được một nửa, thì nghe thấy nhị đệ đang nói gì đó ở bên trong, Lục Thành nhíu mày, ngay sau đó liền nghe từ trong phòng truyền ra tiếng khóc rung trời của A Nam, tiếng khóc kia vừa cất lên, chẳng những chấn động đến hắn, mà cũng làm chó mấy chú chó nhà hàng xóm ở thông Đông này cũng giật mình sủa inh ỏi, dẫn theo tiếng chó sủa liên tiếp trong thôn.

"Nương..."

Tiếng khóc của bé càng lúc càng lớn, vô cùng chói tai.

Bên trái nhà Lục gia không có người ở, nhưng trong nhà tối thui của Đặng gia ở bên phải truyền đến giọng nói mơ hồ của phụ nhân đang thầm oán trách, nhưng có điều những nhà có con mới đẻ đều như vậy, mà Đặng gia cũng thành thói quen nửa đêm thỉnh thoảng A Nam lại khóc rống lên, cho nên cũng không có chửi to tiếng.

Lục Thành vừa phiền muộn nóng nảy lại vừa đau lòng nhi tử, vội vã rửa sạch chân rồi chạy vào phòng.

Ở phía đầu giường gần lò sưởi, A Nam đang đánh nhị thúc của bé, nước mắt to bằng hạt đậu liên tục không ngừng chảy xuống, nghe thấy có người tiến vào, tiểu tử ngừng khóc, sau khi thấy rõ là phụ thân, biết là phụ thân ôm bévề , A Nam khóc lại càng hăng say hơn, bàn tay nhỏ bé cào lung tung trên người Lục Ngôn. Mùa hè ít mặc áo, cho nên trên cánh tay Lục Ngôn lập tức xuất hiện hai vết đỏ dài.

"Nên cắt móng tay rồi." Lục Ngôn bế cháu traikhông thân không nhận hắn đưa cho huynh trưởng, oán giận nói.

Lục Thành nhìn thoáng qua cánh tay hắn, kêu hắn cứ ngủ trước đi, còn mình thì ôm A Nam ra phía sau nhà, vừa nhẹ nhàng lắc lư vừa xoa xoa cái đầu nhỏ của bé, "A Nam nhớ Hương cô cô phải không? Con đừng khóc nữa, nói cho phụ thân nghe có phải con nhớ cô cô hay không."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Trong sân tối đen như mực, nam nhân cao lớn cũng không cần duy trì uy nghiêm huynh trưởng nữa, thành thạo dỗ dành nhi tử.

Tiếng khócA Nam nhỏ dần, nằm ở trên vai phụ thân nói, "Nương..."

Lục Thành giúp con lau nước mắt, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy khó chịu, cái trán nhẹ nhàng chạm vào đầu của nhi tử, thật lâu mới hứa hẹn nói: "A Nam đừng khóc nữa nào, ngày mai A Nam có thể gặp nương của con rồi , phụ thân ôm con đi thăm nương nhé, nhưng A Nam phải nghe lời của phụ thân."

Nghe được có thể đi tìm nương, cũng không cần biết từ nương đó có nghĩa là gì, A Nam lập tức ngừng khóc, nghiêng đầu nhìn về phía cửa: "Đi..."

Bây giờ bé muốn phụ thân ôm bé đi ngay.

"Buổi tối không được, nương của con vẫn còn đang ngủ, không muốn người khác cướp chăn của nàng, ban ngày nương mới có thể chơi đùa với A Nam." Tay trái Lục Thành ôm nhi tử, tay phải lại xoa xoa đôi mắt của bé, "A Nam nghe lời, đừng khóc."

A Nam biết thế nào là cướp chăn, phụ thân với bé đã từng nghịch qua, tiểu tử nháy mắt mấy cái, hiểu chuyện nhìn sang phụ thân, đặc biệt nghiêm túc nói: "Không!" Vừa nói vừa lắc đầu.

Lục Thành hiểu ý nhi tử, cười nói: "A Nam ngoan lắm, không cướp chăn của mẫu thân, vậy tối nay phụ thân ôm con ngủ nhé?"

A Nam ngoan ngoãn gật đầu.

Cơ bản đã dụ dỗ xong tiểu tử này, Lục Thành ôm hắn về phòng, nghiêm túc nói: "A Nam cũng không được cướp chăn của phụ thân."

A Nam nhếch miệng cười xấu xa, ngón chân nhỏ bé hơi xòe ra đạp vào ngực phụ thân.

Lục Thành xoa xoa chân nhỏ mập ú của bé, sau khi trở về Đông phòng liền nhét tiểu gia hỏa này vào trong chăn, hắn đi giặt khăn nhỏ giúp con lau mặt. Vừa trở về liền thấy nhị thúc nhấc nách của bé, còn bé thì nghịch ngợm đi tới đi lui ở trên lưng tam thúc, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như trời tháng sáu, một khắc trước còn mưa như trút nước, bây giờ mặt trời đã lên cao tỏa nắng rực rỡ.

"Ngủ thôi." Lục Thành đứng trước mép giường trước, cười nói.

A Nam nhìn chiếc khăn nhỏ trong tay phụ thân, nghiêng đầu muốn trốn vào bên trong, lại bị phản đồ nhị thúc dễ dàng ôm đến trong tayLục Thành.

Sau khi lau mặt xong, tam lớn một nhỏ tắt đèn đi ngủ.

A Nam thoát được chỉ còn vướng cái bụng, lăn qua lăn lại trong chăn như con lươn, Lục Thành vỗ vỗ cái mông nhi tử, "Ngủ."

A Nam lập tức quay lại, bàn tay nhỏ bé sờ ngực phụ thân.

Lục Thành cảm thấy ngứa, đè tay bé lại.

A Nam kiên quyết muốn sờ, sờ đến điểm nhỏ gồ lên trên da, tiểu tử đột nhiên nắm chặt lấy.

Lục Thành đau đến hít thở không thông, đập thật mạnh vào cái mông bé, "Ngủ!"

A Nam rốt cuộc cũng ngoan, đàng hoàng làm ổ trong lòng phụ thân, lúc gần sắp ngủ, bàn tay nhỏ bé lại sờ ngực phụ thân, lẩm bẩm gọi nương.

Lục Thành nghe thấy, trong lòng lập tức lại nhớ tới Ngưng Hương.

Không phải chỉ mới bị cự tuyệt một lần sao?

Hắn lại không phải là người da mặt mỏng chịu không nổi vài câu đả kích của một cô nương, một lần bị cự tuyệt hắn liền đuổi theo mấy lần, đều nói hảo nữ sợ lang triền, chờ cho có cơ hội hắn phải đi quấn lấy nàng, nghĩ mọi cách đối tốt với nàng, hắn không tin nàng không động tâm. Ít nhất hiện tại bây giờ, nàng chỉ là không thích hắn, cũng không phải là chán ghét hắn, Lục đại ca Lục đại ca, tiếng gọi nghe hết sức êm tai.

Lúc nàng sơ ý gọi "Lục nhị ca" cũng thật là dễ nghe , Lục Thành lật người, đối mặt với nóc nhà đen như mực hạ quyết tâm.

Hắn nhất định sẽ cưới nàng.

~Đêm nay Ngưng Hương ngủ cũng không an giấc.

Trong đầu lúc nào cũng thoảng qua hình ảnh khuôn mặt lạnh lùng của Lục Thành trước khi đi, bình thường hắn là một người rất cởi mở, đột nhiên nghiêm túc vừa làm cho nàng sợ hãi, vừa khiến trong lòng nàng cảm thấy hơi áy náy, giống như mình đã làm tổn thương lòng tốt của hắn.

Người trước sau vẫn an phận như Ngưng Hương không có thói quen làm "tổn thương" ai.

Nhưng nàng cũng không còn lựa chọn nào khác, cũng không thể vì không đành lòng mà đáp ứng người nam nhân mà mình không thích.

Xoayngười, Ngưng Hương nhẹ nhàng hôn lên trán đệ đệ.

Đời trước nàng không có suy nghĩ sẽ kết hôn, đời này lại càng không muốn, chỉ muốn thuận lợi chuộc thân, chăm sóc đệ đệ trưởng thành. Về phần nàng, gặp được người yêu cũng được, không gặp được cũng không sao, dù sao trước khi thành công giúp đệ đệ né qua kiếp nạn cuối năm, nàng cũng không có lòng dạ nào nghĩ đến tình yêu.

Ôm đệ đệ vào lòng, tâm trạng Ngưng Hương yên tĩnh trở lại, thỏa mãn ngủ.

Có lẽ đã lâu không làm việc, đêm nay Ngưng Hương ngủ rất ngon giấc, ngày tiếp theo lại ngủ nướng một lát, lúc tỉnh dậy thì Lý thị đã hầm cháo xong. Tối hôm qua cơm còn dư lại một ít, vừa vặn đủ nấu cháo, với lại buổi trưahôm qua trong nhà vẫn chưa ăn hết bánh nướng áp chảo.

Ăn xong điểm tâm, hai cha con Từ Thủ Lương muốn đi tới ruộng tiếp tục kéo trục lăn, Lý thị suy nghĩ một chút, dặn dò chất nữ: "Lục Thành nói nhà bọn họ hôm nay cũng trồng trọt, ta cũng muốn đi theo nhìn một chút, nếu cần gì có thể giúp đỡ họ, Hương nhi và Thu Nhi ở nhà đợi đi."

Ngưng Hương gật đầu, không níu kéo. Tối hôm qua nàng và Lục Thành tuy là không nói rõ ràng, nhưng hai bên đều đã biết ý của đối phương, về sau có thể không gặp tốt nhất là không gặp, đỡ phải lúng túng.

Tỷ tỷ không đi, A Mộc đương nhiên cũng không đi, ở nhà chơi với tỷ tỷ, buổi chiều tỷ tỷ phải đi rồi, bé rất không nỡ.

Lý thị vừa đi, Ngưng Hương dẫn đệ đệ và muội muội đi tới nhà của nàng và A Mộc ở phía tây.

Sắp vào hè, buổi tối không cần đốt lửa sưởi giường nữa, Lý thị đã sớm dọn dẹp xong ba gian phòng cách vách bên này, để Từ Hòe ngủ ở chỗ này, tránh cho trước lúc đi ngủ lại mắc cỡ nhìn thấy cánh tay trần của muội muội lắc lư ở trước mặt, một mình ngủ ở bên này, ban đêm cởi đồ ngủ cũng không có ai quản.

Đại bá mẫu là người chịu khó, Ngưng Hương đi một vòng phát hiện không còn chuyện gì để làm, mang ba cái ghế ngồi dưới gốc cây hồng trong sân. A Mộc năm tuổi đã có thể đem Tam tự kinh lắp bắp đọc ra, chữ viết được không nhiều lắm, mỗi lần Ngưng Hương trở về lại chỉ bé năm chữ, từ từ học. Còn Từ Thu Nhi, bản thân Ngưng Hương chỉ biết Tam tự kinh, dạy xong rồi không có cách nào dạy thêm những bài tập khác trên trường nữa, nên chỉ dạy nàng thêu hoa.

Bầu không khí yên tĩnh mà hài hòa.

Cho đến khi ngoài cửa truyền đến giọng nói của Lý thị dịu dàng hơn so với bình thường, "A Nam đừng vội, tức khắc sẽ tới nhà bác thôi mà."

Ngưng Hương kinh ngạc nhìn về phía cánh cửa nhà mình đang đóng chặt, ánh mắt nhìn theo tiếng bước chân củaLý thị bước qua cửa đông, sau một khắc, liền thấy Lý thị ôm một bé trai đi đến, bên cạnh còn có A Đào một thân đào váy đỏ xinh đẹp đi theo sau.

"Nương!" A Nam tinh mắt, nhìn thấy "mẫu thân" đang đứng dưới tàng cây hồng, lập tức cất tiếng gọi trong vắt.

"Tiểu tử thúi không được gọi bậy, phải gọi là cô cô!" Lý thị lần đầu tiên nghe A Nam gọi cháu gái chưa lập gia đình của mình là nương, nhẹ nhàng đánh bàn tay nhỏ bé của bé, vẻ mặt không biết làm sao đi tới bên cạnh cháu gái giải thích: "A Nam đang đứng ở ruộng bên cạnh thì nhìn thấy ta, nhất quyết đòi ta tìm con, ai khuyên cũng đều không nghe, không còn biện pháp nào khác, Hương nhi dỗ bé chơi một chút đi, ta còn phải quay lại làm việc ."

Dù sao A Nam và A Đào ở lại trong ruộng cũng không giúp được gì.

Nhìn thấy bé trai đang hưng phấn hướng về phía mình dang tay muốn ôm, Ngưng Hương cắn môi, tâm trạng phức tạp ôm lấy tiểu tử.

A Nam yêu thích nàng, nàng cũng muốn chăm sóc cho bé, nhưng nàng lại không muốn có qua lại gì với Lục Thành.

Phía tây trong ruộng, Lục Thành nhấc ấm nước bằng đồng lên, ngước cổ há miệng ùng ục hai tiếng, yết hầu liên tục lăn.

Uống xong, hắn vừa đậy nắp vừa nhìn về phía nhà Từ gia ở thôn Liễu Khê.

Giống như là thấy được vẻ mặt phức tạp của Ngưng Hương, hắn nở nụ cười đầy ngụ ý.

Trừ phi nàng tàn nhẫn quyết tâm cự tuyệt A Nam, nếu không hắn sẽ không sợ theo đuổi không được người vợ này.