Chương 21


Edit:Trâm Trâm

Lưng bàn chân của Ngương Hương bị đỏ một mảng, trên mắt cá chân cũng có mấy chấm hồng nhỏ

"Ai làm hại?"

Bùi Cảnh Hàn từ từ đứng lên, trong mắt phượng đầy âm trầm, ngoài miệng hỏi Ngưng Hương nhưng ánh mắt lại giống như gϊếŧ người nhìn chằm chằm vào nương của Liên Hoa

Nha hoàn bên cạnh hắn thay đổi thường xuyên, tất cả đều bởi vì tranh giành tình nhân, tranh giành giữa những nữ nhân với nhau sẽ không từ thủ đoạn, hắn đoán được, nhưng Ngưng Hương làm việc từ trước đến nay đều rất cẩn thận ổn thỏa, sao khi đến bên này liền xảy ra chuyện?

Nương của Liên Hoa bị hắn nhìn như vậy hai chân run rẩy, quỳ bịch xuống đất chỉ còn chưa thề với trời nói, "Thế tử tha mạng, việc này đều tại nô tỳ! Nô tỳ vốn nên pha nước cho ấm trước rồi mới giao cho Ngưng Hương cô nương, nhưng cô nương hiền hòa, muốn đích thân làm, nô tỳ liền lười biếng không có quản, để mặc cô nương ấy muốn làm gì thì làm không nghĩ tới liền xảy ra chuyện không may..."

Bùi Cảnh Hàn nhìn về phía Ngưng Hương chứng thực.

Ngưng Hương quét mắt nhìn mẹ của Liên Hoa một vòng, bà ta dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn nàng dường như xem nàng trở thành cây cỏ cứu mạng. Nàng thu hồi ánh mắt nhìn bà ta nói: "Là em không cẩn thận lấy chậu nước mà lại làm lật, không có liên quan gì tới bà ấy, thế tử đừng trách tội bà ấy."

Bởi vì dưới chân đau như như có lửa đốt, nên thanh âm nàng vô cùng suy yếu, nghe được mà làm người ta đau lòng.

Tố Nguyệt đã ngồi xổm bên người nàng, cũng không tin mấy lời này, mới muốn mở miệng làm chủ thay cô nương ngốc này, đã bị Ngưng Hương dùng ánh mắt ngăn lại.

Nếu như hai chân chỉ bị chút vết thương nhỏ, dưỡng vài ngày có thể khỏi, Ngưng Hương thực sự không muốn làm lớn chuyện, đối với người cả đời không gặp được bao nhiêu lần, Ngưng Hương cảm thấy không cần thiết bởi vì mình mà cả nhà Liên Hoa phải bị Bùi Cảnh Hàn xử phạt. Tin tưởng trải qua trận kinh hách đêm nay, sau này Liên Hoa sẽ biết điều hơn.

Bùi Cảnh Hàn xem xem nàng, đột nhiên khom lưng đem nàng bế lên đi ra ngoài,vẻ mặt âm trầm phân phó Trường Thuận bên cạnh "Đem Liên Hoa cùng mẹ của ả ta giam vào hai phòng giam phân biệt trong chốc lát ta tự mình đến thẩm vấn."

Hắn biết rõ Ngưng Hương mềm lòng thiện lương, nhưng ai cũng đừng hòng lừa gạt hắn, chân Ngưng Hương tốt nhất đừng có mệnh hệ gì, nếu không hắn muốn người hại nàng cũng phải cảm nhận đựơc sự đau đớn giống như nàng đã chịu, Mẹ của Liên Hoa sắc mặt trắng bệch, vừa quỳ vừa đuổi theo hướng Bùi Cảnh Hàn đi, lại bị Trường Thuận hất chân ngăn cản lại.

Tố Nguyệt lạnh lùng nhìn mẹ của Liên Hoa một cái, nhặt tất của Ngưng Hương còn bốc hơi nóng lên, bước nhanh đuổi theo hai chủ tớ ở phía trước, đi theo Bùi Cảnh Hàn bên cạnh Ngưng Hương hỏi "Sao rồi, bây giờ còn đau không?"

Ngưng Hương đau, nhưng nàng lại sốt ruột, sợ Tố Nguyệt bởi vì Bùi Cảnh Hàn ôm nàng lại giận nàng, không ngờ vừa ngẩng đầu,nàng nhìn thấy trong mắt Tố Nguyệt chỉ có sự lo lắng, quan tâm. Vết đau đớn trên chân giống như đựơc hóa giải vài phần, Ngưng Hương hướng về Tố Nguyệt lắc lắc đầu, lại thấp giọng cầu xin Bùi Cảnh Hàn, "Thế tử, em đã đỡ nhiều rồi, có thể tự mình đi..."

"Câm miệng." Bùi Cảnh Hàn không chút lưu tình cắt lời nói của nàng.

Sắc mặt Ngưng Hương tái nhợt, lần nữa nhìn về phía Tố Nguyệt.

Tố Nguyệt nhìn nàng cười khổ, dùng ánh mắt cảnh cáo nàng đừng nhắc lại.

Ngưng Hương chỉ đành cắn môi, cố nén toàn thân không được tự nhiên.

Bùi Cảnh Hàn đem Ngưng Hương ôm đến phòng của nàng cùng Tố Nguyệt, lệnh cho Tố Nguyệt đi bên ngoài chờ lang trung, hắn tự mình bưng chậu nước lạnh đến cho Ngưng Hương ngâm chân. Nhìn chân nàng đang ngâm trong nước dường như sưng phù lên, kẽ chân hơi xòe, Bùi Cảnh Hàn giương mắt, nhìn chằm chằm nàng hỏi: "Nói thật với ta, rốt cuộc sao em lại bị như thế này, nếu em không nói, lát nữa ta từ chỗ mẹ con Liên Hoa chỗ kia hỏi ra, đừng trách ta phạt không lưu tình."

Ngưng Hương biết rõ thủ đoạn của hắn, mím môi, lên tiếng xin giùm cho Liên Hoa: "Thế tử, nàng không phải cố ý..."

Bùi Cảnh Hàn hừ lạnh một tiếng kết thúc cuộc nói chuyện, mặt lạnh lùng đứng sang một bên, nhìn chằm chằm chân nàng không biết đang suy nghĩ gì.

Ngưng Hương nhìn thấy đôi chân của mình đỏ đến mức có chút dọa người, suy đoán hắn khẳng định không có nghĩ chuyện xấu, liền chịu đựng không động.

Trầm mặc khoảng hai khắc sau, cha của Liên Hoa dẫn lang trung tốt nhất trấn đến đây. Bùi Cảnh Hàn nhìn thấy người lang trung râu ria màu trắng phao này, sắc mặt có chút hòa hoãn, cha của Liên Hoa còn muốn theo Trương quản sự vào nhưng bị ánh mắt sắt như đao của Bùi Cảnh Hàn đuổi ra ngoài. Chân của Ngưng Hương có thể tùy tiện để người nam nhân nào cũng có thể xem sao?

Trong phòng, Lưu lang trung cẩn thận hỏi thăm tình hình bị thương của Ngưng Hương lại nhẹ nhàng đè lên chân nàng rất nhanh liền đứng lên nói cùng Bùi Cảnh Hàn: "Thế tử, thương thế của Ngưng Hương cô nương may mà xử lý kịp thời, theo lão phu thấy, sẽ không phải nổi bóng, không cần dùng thuốc, dưỡng thương năm sáu ngày là khỏi hẳn."

"Trong tay ngươi không có thuốc trị phỏng?" Bùi Cảnh Hàn nhíu mày hỏi.

Lưu lang trung lúng túng cười làm lành, "Có có có, cao chuyên trị phỏng mát lạnh, Ngưng Hương cô nương mỗi đêm bôi lên vết thương của nàng một lần trước khi ngủ, ba ngày liền có thể cử động tự nhiên." Không hổ là thế tử, đúng là có tiền, rõ ràng không cần dùng thuốc trị thương nhưng hắn nhất định dùng tiền trị, tiểu nha hoàn này thật sự là gặp được chủ nhân biết yêu thương hạ nhân.

Nói xong Lưu lang trung đi tới chuẩn bị lấy một hộp cao mát lạnh ra.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Bùi Cảnh Hàn hướng về Tố Nguyệt nháy mắt, "Em giúp Ngưng Hương bôi thuốc."

Tố Nguyệt gật gật đầu, tiếp nhận thuốc mỡ từ trong tay Lưu lang trung

Bùi Cảnh Hàn dẫn Lưu lang trung đi ra ngoài.

Ngưng Hương thấy hắn đi ra khỏi cửa phòng, nhỏ giọng nói với Tố Nguyệt: "Thế tử có thể xử phạt Liên Hoa hay không?"

"Phạt cũng là nàng ta tự tìm lấy." Tố Nguyệt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Ngưng Hương một cái, "Có rãnh thì quan tâm chính mình đi, lần này là chính muội bị thương đó, muội có nghĩ tới chân sẽ lưu sẹo hay không, thậm chí có thể không đi đựơc nữa thì làm sao bây giờ? Đã vậy muội còn quan tâm giùm cho người khác. Nhấc chân lên, dể tỷ lau khô trước."

Bôi thuốc quan trọng hơn, Ngưng Hương ngoan ngoãn giơ chân lên.

Việc có thể làm nàng đều đã làm, Bùi Cảnh Hàn muốn phạt Liên Hoa, nàng cũng không thể thay đổi được gì.

"Để muội tự lau đi" Hai chân không còn đau như vừa rồi, nơi bị thương lại là chân, Ngưng Hương không muốn làm phiền Tố Nguyệt.

"Muội ngồi đàng hoàng đó cho tỷ." Tố Nguyệt chụp bắp chân nàng lại, Ngưng Hương đành ngậm miệng lại, nàng ngồi vào trên ghế đẩu, dè dặt giúp Ngưng Hương lau chân, lau cực kì nghiêm túc, nàng nghiêng đầu nhìn coi, "Ở đây có đau hay không?"

Ngưng Hương lắc lắc đầu, "Lưng bàn chân vô cùng đau đớn, mấy nơi khác đau ít thôi."

Đau ít cũng là đau, Tố Nguyệt giúp nàng thoa xong lưng bàn chân, ý bảo nàng giơ chân lên, muốn xức thuốc cao lên bàn chân nàng. Ngưng Hương thẹn thùng, Tố Nguyệt liền nắm lấy mắt cá chân không cho nàng lộn xộn, ngón tay dính thuốc mỡ mát lạnh hướng lòng bàn chân nàng xoa xoa. Ngưng Hương có chút đau còn có chút nhột ngạt, vừa mới bắt đầu có thể nhịn, nhưng đến giữa lòng bàn chân thì nàng nhột đến chịu không nổi nữa, bật cười thu chân co trở về. "Tố Nguyệt..."

Tố Nguyệt ngẩng đầu, muốn bảo nàng đàng hoàng một chút, đã thấy Bùi Cảnh Hàn chẳng biết đã trở lại từ lúc nào, đang đứng ở cửa, miệng khẽ mỉm cười nhìn các nàng.

Ngưng Hương theo ánh mắt Tố Nguyệt nhìn qua, lúc này nàng thu hồi nụ cười, nhanh chóng đem chân từ trong tay Tố Nguyệt thu về để xuống ống quần che lấp.

"Về sau nếu có người lại bắt nạt em, không cho phép em giấu giếm giúp bọn họ." Bùi Cảnh Hàn nói một cách bá đạo không cho phép nàng từ chối, hắn nhìn quanh phòng, chỉ thấy trụi lủi có tấm ván gỗ, ghế, quyết định đứng cùng hai nha hoàn nói chuyện, đôi mắt phượng nhìn xem Ngưng Hương, "Các em đều là người của ta, ai khi dễ các em, chính là không đem ta để vào mắt."

Hắn nói một câu hai nghĩa, Ngưng Hương chỉ làm như nghe không hiểu, cúi đầu xuống.

Tố Nguyệt cũng không có trả lời, lau lau thuốc mỡ còn dính trên ngón tay yên lặng đem cái hộp thuốc mỡ đậy kín.

Sắc trời đã tối, Bùi Cảnh Hàn nhìn ngoài cửa sổ một chút, rồi nhìn lại hai nha hoàn, thấy cả hai hiển nhiên là có tâm sự, tiếc nuối nói: "Vốn định mang hai em cùng ta đi tản bộ trong núi, nhưng hiện tại Ngưng Hương không đi đường được. Tố Nguyệt, hai ngày nay em chăm sóc Ngưng Hương, buổi tối cũng ở cùng nàng, đừng để cho nàng xuống đất đi loạn, ta tự mình vào núi."

"Vậy thế tử cẩn thận một chút." Thấy hắn đi ra ngoài, Tố Nguyệt đứng dậy nói.

Bùi Cảnh Hàn ừ một tiếng, lúc trước khi ra cửa thuận miệng dặn dò nàng: "Ngày mai, hai người môi giới sẽ mang người đến đây, em chọn lựa vài người thành thật, mua để trông chừng tòa nhà này."

Tố Nguyệt sửng sốt, quay đầu lại nhìn Ngưng Hương.

Ngưng Hương cũng lắp bắp kinh hãi, nhìn qua Bùi Cảnh Hàn nói: "Thế tử..."

Bùi Cảnh Hàn đưa tay ngăn cản lời nói chưa nói hết của nàng, "Ta nói rồi, ta sẽ làm chủ cho các em."

Liên Hoa tâm tư nhỏ hẹp, cha mẹ của nàng ta lại không biết dạy con, người như vậy vốn cũng không xứng hầu hạ hắn.

Dặn dò hai nha hoàn đi ngủ sớm một chút, Bùi Cảnh Hàn một mình trở về thượng phòng.

Ngưng Hương Tố Nguyệt đối mặt nhìn nhau, hôm sau quả nhiên nghe người mang tin tức nói cả nhà Liên Hoa bị môi giới bán. Ngưng Hương biết được, tâm tình phức tạp dưỡng thương, Tố Nguyệt lại không có nghĩ nhiều, chọn vài nô bộc nhìn có vẻ thành thật, biết bổn phận phân công đến các nơi trong biệt viện.

Trong biệt viện bình tĩnh như thường, bên ngoài lại đồn đại ầm ĩ.

Lúc trước cả nhà Liên Hoa ỷ vào chủ nhân của mình là thế tử của phủ Trấn Viễn Hầu, thường diễu võ dương oai trước mặt láng giềng trái phải, bày ra dáng vẻ tài trí hơn người, hiện nay bọn họ bị bán, những láng giềng từng bị Trương gia coi thường, rối rít nhìn có chút hả hê, gặp ai cũng kéo lại bàn tán, nói chuyện say sưa

Lưu Tiên trấn cũng khá lớn, nên tin tức này trải qua không biết bao nhiêu người, sau đó truyền tới trong tai Lục Thành đã là ba ngày sau .

Lúc này Ngưng Hương đã theo Bùi Cảnh Hàn trở về phủ thành.

Lục Thành đứng ở ngoài cửa viện Bùi gia, nghĩ đến lời đồn đãi bên ngoài. Liên Hoa là vì ám toán một đại nha hoàn của Bùi Cảnh Hàn nên mới bị bán, trong lòng hắn bất ổn, đành đi tới y quán của Lưu lang trung hỏi thăm chuyện Bùi gia.

"Ngươi hỏi chuyện này làm cái gì?" Lưu lang trung người già nhưng đầu óc không già, hồ nghi đánh giá Lục Thành một phen.

Lục Thành rầu rĩ nói: "Không dối gạt ngài, ta cùng với Trương gia có chút ít giao tình, ta muốn đến Hầu phủ van xin giùm cho bọn họ. Nghe nói bọn họ đắc tội chính là nha hoàn có đôi mắt hồ ly bên cạnh thế tử, đặc biệt đến tìm ngài để hỏi thăm, tránh cho sau khi qua đó lại tìm nhầm người"

Lưu lang trung vuốt vuốt hàm râu, híp mắt nhìn mặt người trẻ tuổi, gật gật đầu nói: "Hoạn nạn gặp chân tình, ta thấy tiểu tử ngươi rất trọng tình nghĩa, nhưng ngươi nghe nhầm rồi. Trương gia bắt nạt chính là một nha hoàn khác tên Hương gì đó, đem đôi chân của tiểu cô nương đó phỏng đến đỏ ửng, nhìn đáng thương lắm, nếu ta là thế tử ta cũng sẽ tức giận, cho nên việc này ngươi đừng xen vào, Trương gia tự làm tự chịu, chỉ có thể trách chính bọn họ."

Thật sự là nàng xảy ra chuyện!

Cả người Lục Thành ướt đẫm mồ hôi, giả bộ chấn động thất kinh hỏi: "Chân nàng ấy chẳng lẽ trị không hết sao?"

"Vậy thì không có, chỉ bị thương một chút thôi,nhưng không sao chắc giờ đã tốt hơn" Lưu lang trung thuận miệng nói, thấy có người đi tới bốc thuốc, ông hướng về phía Lục Thành khoát khoát tay, tự đi chào hỏi khách khứa.

Trái tim của Lục Thành tựa như bay một vòng lên trời, đến đây mới vững vàng rơi xuống.

Có thể tưởng tượng được nàng cảnh nàng chịu khổ, Lục Thành lại đau lòng không thể kiềm nén.

Chạng vạng về nhà, Lục Thành bưng nước ấm đi tới mép giường trước cái ghế đẩu, thấm ướt cái khăn nhỏ giúp A Nam lau mặt. Bây giờ đang là thời điểm tập đi của tiểu tử này, ban ngày ở trong sân đỡ tường đi quanh bốn phía, đi không yên còn có thể té ngã, bàn tay nhỏ bé chạm đất sờ cả tay chân đều đặc biệt bẩn.

A Nam ngáp một cái mệt mỏi, ngoan ngoãn nằm ở trên giường, mở to cặp mắt đen, tròng mắt lấp lánh nhìn phụ thân đang lau người cho mình.

Lau xong tay, Lục Thành tiếp tục giúp con lau chân, A Nam giơ đôi chân trắng trẻo mập mạp của mình tặng cho phụ thân một cước, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh nàng xuống xe ngựa lúc giẫm đôi chân mang giầy thêu ở trên ghế gỗ. Đôi chân đó rất nhỏ, nhỏ hơn cả bàn tay của hắn.

Nghĩ tới chân người yêu, đôi chân béo của A Nam trong tay tựa hồ cũng trở thành chân người yêu .

Nhìn chằm chằm vào đôi chân nhỏ béo núc ních này, hắn nhớ đến chuyện nàng bị người ta làm bỏng chân, ma xui quỷ khiến Lục Thành cúi đầu, hôn lên lưng bàn chân, ánh mắt ôn nhu.

A Nam vẫn nhìn chằm chằm vào phụ thân, chưa từng gặp phụ thân thích chân của mình như vậy nha, tiểu tử đặc biệt hiếu thuận đem một chân khác cũng giơ lên, toét miệng cười hướng đến gần mặt phụ thân.

Hương vị nhàn nhạt thổi qua, Lục Thành hoàn hồn, nhìn xem bàn chân thúi của thằng nhóc vẫn chưa được lau, nhu tình trong mắt không còn sót lại chút gì.