Chương 15


Edit: Hà

Từ đầu thôn muốn về nhà Ngưng Hương cần phải rẽ vào một con đường ngắn, ngày đó nàng rẽ vào khúc cua ở giữa thôn trước Lục Thành, nên khi Lục Thành quay đầu lại thì không còn thấy huynh muội bọn họ nữa, lần này Ngưng Hương cố ý đi chậm, sau khi Lục Thành cho lừa chạy về phía Bắc rồi, Ngưng Hương nắm bàn tay nhỏ của A Nam hỏi bé, " Phụ thân đi thật rồi, A Nam không nhớ phụ thân sao?"

A Nam nháy mắt mấy cái, lắc đầu nhìn nàng cười.

Hỏi mấy lần tiểu tử này đều lắc đầu, luôn giữ vững lập trường của mình, Ngưng Hương hôn nhẹ A Nam, không do dự nữa, ôm bé đi về phía nhà mình.

Ước chừng một phút sau khi đi được một đoạn đường, Ngưng Hương bắt đầu thở dốc.

A Nam quá nặng!

Bé con chỉ mới một tuổi rất mập mạp, lại còn mặc xiêm y rất dày, mặc dù Ngưng Hương dáng người trưởng thành, nhưng thật ra cũng chỉ là một cô nương mười bốn tuổi mà thôi, dần dần đã hết sức, chóp mũi toát ra mồ hôi.

Từ Thu Nhi nhìn thấy, đưa bao đồ trong tay giao cho A Mộc cầm giúp, nàng đi tới trước mặt Ngưng Hương nói: "Đại tỷ đưa muội bế cho, muội giúp tỷ ôm bé một lát."

Ngưng Hương nhìn sang A Nam có ý hỏi.

A Nam nhìn Từ Thu Nhi, mím môi rồi úp mặt trên vai Ngưng Hương.

"A Nam không thích nhị tỷ ôm." A Mộc ở bên cạnh giải thích thay A Nam.

Từ Thu Nhi có chút mất mặt, trừng mắt nhìn đường đệ một cái, không cam lòng đi vòng qua sau lưng Ngưng Hương, vừa nhìn A Nam vừa cười ngọt ngào, A Nam lập tức quay qua đầu vai bên kia của Ngưng Hương.

Từ Thu Nhi cứng người lại, A Mộc nhìn thấy cười hả hê.

Ngưng Hương an ủi nhìn muội muội, ngồi xổm xuống để A Nam đứng trên đất, dịu dàng dụ dỗ bé, "Cô cô dắt tay A Nam đi được không?"

A Nam gật đầu, ngoan ngoãn duỗi bàn tay nhỏ bé cho nàng nắm.

Đi chưa được vài bước, tiểu tử này đã cảm thấy mệt mỏi, đột nhiên chạy nhanh đến nhào vào trong lòng Ngưng Hương, "Ôm..."

Ngưng Hương bất đắc dĩ cười rồi bế A Nam lên, quay người lại thì thấy đường huynh Từ Hòe đang đi về phía bọn họ.

"Đây là?" Từ Hòe khó hiểu nhìn chằm chằm A Nam hỏi, không phải đường muội nhặt được một đứa bé về nhà chứ?

"Là con trai của Lục đại ca." Từ Thu Nhi nhỏ giọng đem chân tướng nói cho Từ Hòe nghe.

Từ Hòe cũng dở khóc dở cười, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của đường muội, cái trán đang đổ mồ hôi, biết nàng đã thấm mệt, liền đưa tay muốn ôm A Nam. A Nam nhìn hắn lại sợ người lạ, co lại trong lòng Ngưng Hương, lần này còn rầm rì hai tiếng, mới đi một đoạn ngắn mà đã nhiều lần gặp chuyện không như ý, tiểu tử này đã mất hứng nên muốn nổi giận.

Ngưng Hương nhìn về huynh trưởng lắc đầu, kiên trì ôm A Nam về nhà.

Vẫn dùng cơm và nghỉ ngơi ở nhà Đại bá phụ như cũ.

Trưa hôm nay cả nhà ăn sủi cảo, Lý thị đã gói kỹ, chỉ chờ cháu gái về nhà thì hấp lên, khi nghe được tiếng nói chuyện rộn ràng ở ngoài sân, nhìn ra thì thấy trong lòng cháu gái đang ôm một bé trai nhỏ xíu!

Sau khi biết được mọi chuyện, Lý thị thấy A Nam chăm chú nhìn mình đầy phòng bị, vừa tức vừa buồn cười, "Tiểu tử này, lớn lên nhất định đứa không cần gia đình, mới biết cháu nửa ngày thì đã không cần cha rồi. Cái người Lục Thành kia cũng thật rộng rãi, hắn không sợ con trai hắn ở nhà chúng ta sẽ gặp chuyện không may sao?"

"Có chuyện gì được chứ, nó cũng đâu phải là đứa trẻ mới đầy tháng đâu." Từ Thủ Lương nói với thê tử một câu, giục bà nhanh đi hấp sủi cảo, sợ cháu gái đói.

Lý thị liếc trượng phu một cái, ra ngoài tiếp tục công việc.

Ngưng Hương ngồi xe đã bốn mươi dặm đường, bây giờ muốn ra ngoài đi tè một chút, nhưng nhìn thấy A Nam vẫn không chịu buông nàng mà rầu rĩ. Trước mặt Đại bá phụ mà thương lượng chuyện này với A Nam thì thật xấu hổ, Ngưng Hương đành ôm lấy A Nam cười nói với Từ Thủ Lương: "Cháu sợ A Nam đái dầm, cháu cho bé qua phòng phía Tây đi trước, rồi về ăn cơm ngay."

Từ Thủ Lương không để ý nói: "Không sao, ở phòng nào cũng như nhau." Mặc kệ tiểu tử này tè bậy trên giường kia hay không, dù sao cũng là do thê tử dọn...

Ngưng Hương đi về phía tây phòng, Từ Thu Nhi thì giúp Lý thị chuẩn bị cơm trưa, chỉ còn A Mộc đi theo sau tỷ tỷ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Ít người, A Nam thoải mái hơn một chút, tò mò quan sát căn phòng này, cái đầu nhỏ quay ngang quay dọc, đột nhiên dừng lại một chỗ. A Mộc đã phát hiện trước so với tỷ tỷ, bỗng chốc chạy lại chiếc giường đặt gần lò sưởi, đem bảo bối tượng gỗ của mình dấu ra phía sau lưng.

A Nam mở mắt to nhìn theo hắn, từ sau khi bước Từ gia đây là lần đầu tiên bé buông Ngưng Hương ra, muốn bò đến sau lưng A Mộc để nhìn đồ chơi.

"Đây là của tỷ tỷ cho ta!" A Mộc chu miệng lên, ngồi lên ghế đẩu, quay lưng về phía giường, cúi đầu nhìn tượng gỗ.

"A!" A Nam chỉ hắn, nhìn về phía Ngưng Hương kêu một tiếng, trong đôi mắt to tràn đầy mong đợi.

Ngưng Hương đã gấp đến độ nóng nảy, nghiêng đầu nói với đệ đệ, "A Mộc đưa cho bé chơi một lát đi, tỷ tỷ muốn đi nhà xí, đệ đưa cho bé bé mới không khóc."

A Mộc chậm rãi quay đầu, lo lắng nhìn tỷ tỷ, "Nếu hắn nghịch hư thì làm sao bây giờ?"

"Đệ cứ ở bên cạnh nhìn là được rồi." Ngưng Hương nhìn tượng gỗ rồi cầm lấy đưa cho A Nam, sau đó chỉ vào cái tay còn đang nắm đuôi con hổ của Võ Tòng rồi dặn A Nam, "Không được bẻ chỗ này, nếu nó gãy thì cô cô sẽ tức giận đó nha."

A Nam ngoan ngoãn gật đầu, cúi thấp đầu, bắt chước Ngưng Hương sờ đầu tượng gỗ.

Ngưng Hương quan sát một lát, sau khi chắc chắn A Nam cho phép nàng rời đi, nàng kêu Từ Thu Nhi nhìn bé một chút rồi vội vàng đi nhà xí.

Sau khi rửa tay đi vào nhà, liền gặp A Mộc ngồi ở trên giường gạch, cầm tượng gỗ dấu ở phía sau, A Nam toét miệng cười bò đi tìm, một vòng lại một vòng không biết bò tới bao nhiêu vòng. Rốt cuộc cũng tìm được, A Nam cười hưng phấn, sau đó bắt chước A Mộc ngồi, đem tượng gỗ giấu ở phía sau lưng.

Nhìn thấy bọn nhỏ có thể chơi đùa với nhau như vậy, Ngưng Hương chợt cảm thấy thoải mái không ít, sau khi sủi cảo đã nấu xong, Lý thị chia vào nhiều chén đặt trên bệ bếp, rồi cùng Từ Thu Nhi bê vào bên trong phòng. Bột mì ở nông thôn không được trắng như ở trong thành, cũng không mịn bằng, nhưng mùi vị thì thơm ngon như nhau.

"Ăn cơm thôi, đừng nghịch nữa." Bát đũa đều đã dọn xong, Ngưng Hương đi về Tây phòng, đoạt lấy tượng gỗ bỏ vào trên kệ, ôm lấy A Nam nói.

A Nam thấy A Mộc đã đi ra ngoài, bé cũng muốn bò theo sau.

Nhưng vừa vào phòng Đông, thấy cả nhà Từ Thủ Lương, bé lại cẩn thận đứng lên, đàng hoàng ngồi ở trước người Ngưng Hương.

"Ngọc bội của A Nam thật đẹp!" Từ Thu Nhi ngồi ở đối diện kinh ngạc nói.

Ngưng Hương sững sờ cúi đầu, quả nhiên nhìn thấy trước ngực A Nam có một sợi dây màu đỏ treo ngọc bội kỳ lân. Trước đây Ngưng Hương đã nhìn thấy dây màu đỏ đeo trên cổ của A Nam, lại không nghĩ rằng bên trong lại buộc đồ tốt như vậy. Nàng làm việc ở bên cạnh Bùi Cảnh Hàn đã từng gặp qua các loại ngọc tốt, mà miếng ngọc này của A Nam chính là loại dương chi bạch ngọc thượng đẳng nhất.

Nàng sờ miếng ngọc bội, trong lòng thầm nổi sóng to gió lớn.

Lục Thành sao lại có miếng ngọc bội như này? Nhìn cách hắn ăn mặc, tuyệt đối không thể mua nổi.

Cả đại gia đình đều chằm chằm nhìn vào miếng ngọc bội trên người A Nam, duy chỉ có A Nam nhìn chén sủi cảo trong tay Ngưng Hương mà chảy nước miếng, bé đợi nửa ngày mà vẫn không thấy cô cô gắp cho bé ăn, hắn ngửa đầu, nhìn Ngưng Hương nói, "Ăn!"

Ngưng Hương giật mình hoàn hồn, nhìn vào đôi mắt ươn ướt của bé trai trước mặt, nàng nở nụ cười, đưa đũa chọc rách lớp vỏ sủi cảo, thổi cho nguội rồi bỏ vào trong miệng bé.

Ngọc bội làm sao có được thì đó là chuyện của Lục Thành, nàng không cần lo lắng nhiều.

Từ Hòe lần trước quen biết với Lục Thành, đã từng dò hỏi quá khứ của hắn, lúc này suy đoán nói: "Hẳn là của mẹ của nó để lại cho nó."

"Nương của A Nam giàu như vậy sao?" Từ Thu Nhi khϊếp sợ hỏi, nàng không biết phân biệt ngọc, nhưng chỉ là miếng ngọc bình thường thì người nông dân như họ cũng không mua nổi, huống chi ngọc của A Nam là ngọc kỳ lân sáng bóng, còn chiếc ngọc kỳ lân mà con gái thôn trưởng thường hay khoe khoang chỉ là đồ quê mùa mà thôi.

Từ Hòe gật đầu, đem chuyện mà ông biết về Phùng gia nói ra.

Bởi vì A Nam quá nhỏ, mọi người trong Từ gia nói chuyện không cần phải kiêng dè bé, Từ Thủ Lương cau mày nói: "Không nghĩ tới Lục Thành là loại người như vậy, sau này nếu Hương nhi gặp lại cũng đừng đi xe của hắn nữa, chúng ta thà tốn thêm vài văn tiền." Chưa thành thân đã khiến Phùng cô nương bụng lớn, còn ra thể thống gì nữa.

Ngưng Hương cúi đầu đút A Nam ăn cơm, không nói tiếng nào.

Lý thị không đồng ý với lời trượng phu, nhẹ giọng nói: “Ông thì biết cái gì? Nhỡ đâu Phùng cô nương biết cha nàng chắc chắn sẽ không đồng ý hôn sự này, mới vạn bất đắc dĩ dùng biện pháp ăn cơm trước kẻng này, nếu không Phùng gia giàu có như vậy, sao Phùng lão gia thèm để ý đến đám nông dân như chúng ta chứ? Mặc dù không tốt, nhưng là vì hết cách rồi, vẫn còn tốt hơn so với bị gả qua nhà mẹ kế. Cháu trai ông ta thì háo sắc, còn Phùng lão gia cũng không phải là hạng người tốt đẹp gì, nữ nhi tốt đẹp như vậy mà ông ta nói bỏ là bỏ, chết rồi cũng không thèm đến, ngay cả cháu ngoại cũng không thèm nhận."

Càng nói càng cảm thấy A Nam đáng thương, Lý thị không hề nghĩ ngợi, gắp sủi cảo cho A Nam, "A Nam ăn nhiều một chút, ăn mau chóng lớn nha."

A Nam lại không hề nể mặt mặt bà mà quay qua chỗ khác, không muốn bà đút.

Từ Thu Nhi bật cười, thiếu chút nữa là sặc cơm.

Lý thị cúi đầu mắng đồ tiểu tử không có lương tâm, quay lại đút cho A Mộc.

"Cháu đã năm tuổi rồi, không cần người lớn đút đâu!" Dường như A Mộc cảm thấy mình bị xem thường, quay qua lớn tiếng từ chối.

Tất cả mọi người đều nở nụ cười, bầu không khí nặng nề vừa rồi đã tan thành mây khói.

Sau khi ăn xong A Nam đã mệt, Ngưng Hương ôm bé đi tây phòng để ngủ.

Nàng ôm A Nam nhẹ nhàng ru, A Mộc nằm ở bên cạnh nhìn tỷ tỷ, nghe thấy giọng nói dịu dàng của tỷ tỷ thì nhắm mắt lại.

Trong phòng yên tĩnh, thỉnh thoảng phía bên đông phòng truyền đến cuộc nói chuyện của gia đình Từ Thủ Lương.

Bọn họ đang nói về hôn sự của Lục Thành và Phùng cô nương. Lý thị và Từ Thu Nhi đều tỏ ra cảm thông, cảm thấy Lục Thành không phải là người xấu, Từ Thủ Lương nghe thê tử cùng con gái nói như vậy nên thái độ hòa hoãn hơn chút ít nhưng vẫn như cũ không thích Lục Thành, Từ Hòe từ đầu đến cuối không tham gia ý kiến. Từ Thu Nhi hỏi nếu ca ca gặp phải tình huống như thế thì phải làm sao, bị Lý thị mắng cho một trận, kêu nàng mỏ quạ đen đừng nói lung tung.

Nghe đến đó, Ngưng Hương nở nụ cười, giúp đệ đệ kéo góc chăn, rồi xoay người nhìn A Nam đang ngủ say.

Nhìn kỹ một chút, dáng vẻ của A Nam quả thực không giống Lục Thành. Màu da của Lục Thành là màu lúa mạch, không phải do phơi nắng, A Nam lại trắng nõn mềm mại giống như đậu phụ. Lục Thành mắt đào hoa, A Nam là mắt phượng, có chút dài và hẹp, cười rộ lên giống như hai sợi chỉ. Lông mày Lục Thành dày rậm, cảm giác sắc bén, A Nam thì lại rất thanh tú...

Sau một lúc quan sát từ trên xuống dưới, Ngưng Hương phát hiện hai cha con này thế nhưng lại không có một điểm nào giống nhau.

Chắc là A Nam giống với mẫu thân của bé sao?

Nghĩ đến Phùng cô nương bị phụ thân đuổi ra khỏi nhà đến lúc chết cũng không thèm đến nhận mặt, còn có nụ cười ấm áp như gió xuân khi nói chuyện với người khác của Lục Thành, giống như đã quên mất vị thê tử mới mất chưa được một năm, hảo cảm của Ngưng Hương đối với Lục Thành từ từ biến mất.

Mới một năm, A Nam vẫn chưa tới một tuổi, mà Lục Thành thì đã khôi phục tâm trạng tốt như vậy, hắn thực sự có tình cảm sâu đậm với Phùng cô nương sao?

Nàng đang thương cảm thay Phùng cô nương thì đột nhiên ngoài cửa truyền đến giọng nói của nam nhân, là đến tìm Từ Hòe.

Ngưng Hương nghe ra, đó là Lục Thành.

Nàng nhanh chóng xuống đất, lại nhìn A Nam một chút, rồi mới kéo rèm đi ra khỏi phòng, cùng gia đình Đại bá phụ đi đón khách.