Chương 34: Lại bị cặn bã quấy rối

Doãn Chí Hiên, anh bị điên sao ? Mau buông tôi ra...

+ Mọi người đều nhìn về phía Doãn Chí Hiên và Liễu Hiên...

Doãn Chí Hiên lớn tiếng nói với mọi người có mặt trong hội trường "Xin lỗi vì đã làm phiền đến mọi người, tôi chỉ là xảy ra bất đồng với cô vợ nhỏ của mình..."

Doãn Chí Thành ôn tồn lên tiếng "haiz...mọi người thông cảm cho, chuyện của người trẻ tuổi ấy mà, vợ chồng nào cũng có cãi nhau, mọi người đừng để tâm !"

Liễu Hiên tức giận quát lớn "đủ rồi, cha con hai người im đi...kẻ tung người hứng, thật kinh tởm".

+ Mọi người đang bàn tán xôn xao...

Công Tôn Thụy nhíu mày "bên kia xảy ra chuyện gì mà ồn ào thế ?"

Công Tôn Ái Linh hốt hoảng kêu lên "là Tiểu Hiên..."

Doãn Lục Lang nhanh chân bước về hướng đông người đang ồn ào.

Công Tôn Ái Linh cũng chạy theo...

- Thả tôi ra...Doãn Chí Hiên, anh là đồ điên !

Phốc...

+ Mọi người đều há hốc mồm "xảy ra chuyện gì vậy ?"

Doãn Chí Hiên tức giận nhìn Doãn Lục Lang "ông chú như vậy là có ý gì ? Vợ chồng cháu xảy ra chuyện bất đồng, ông chú cũng muốn xen vào sao ?"

- Ai là vợ chồng với anh chứ ?

+ Mọi người khó hiểu nên hỏi nhau "vậy là sao ?"

+ Ai biết đâu "đợi xem kịch thôi".

Doãn Lục Lang ôm lấy Liễu Hiên "đây là hôn thê của tôi, cậu dám quấy rối ?"

+ Toàn thể hội trường ngạc nhiên "Doãn Lục Lang có vị hôn thê rồi sao ?"

Doãn Chí Hiên tức giận hét to "ông chú bị điên à ? Đó là vợ của Doãn Chí Hiên tôi đứng ra cưới về nhà họ Doãn, từ khi nào lại trở thành vị hôn thê của ông chú vậy ?"

Doãn Lục Lang lạnh lùng lên tiếng "từ khi nào à ? Từ khi Tiểu Hiên Hiên còn được bế trên tay thì đã được ba tôi, tức ông cố của cậu đề hôn..."

Doãn Chí Thành hốt hoảng "hắn, hắn đã nhớ lại rồi sao ?"

Doãn Chí Hiên như muốn ăn gan uống máu Doãn Lục Lang "ông chú đang ỷ mình là trưởng bối nên muốn cướp vợ của cháu mình sao ?"

"Cướp ? Ai mới là kẻ cướp ?"



Doãn Lục Lang nhìn Doãn Chí Thành "cháu của chú nói xem..."

Công Tôn Ái Linh chỉ vào mặt Doãn Chí Hiên "sao anh lại năm lần bảy lượt quấy rối Tiểu Hiên vậy ?"

Doãn Chí Thành kéo tay Doãn Chí Hiên, ánh mắt thành khẩn nhìn mọi người đang đứng xem kịch "mọi người thông cảm, do Chí Hiên uống say nên gây sự !"

"Chú để cháu lôi nó về dạy dỗ lại !"

Nói xong, ông liền kéo Doãn Chí Hiên rời đi...

+ Mọi người vô cùng kinh ngạc !

Doãn Lục Lang bế Liễu Hiên rời đi...

Công Tôn Thụy không mấy vui vẻ "Doãn gia muốn đi như vậy sao ?"

"Chẳng hay Công Tôn tiên sinh còn điều gì muốn nói ?"

Công Tôn Ái Linh giật tay áo của ba mình "Ba lại muốn thế nào ?"

Công Tôn Thụy bực quá nên xoay người rời đi !

…………

Ba à...vừa rồi sao ba ngăn con ?

"Chí Hiên à, tên nghiệt chủng đó như đã hồi phục ký ức !"

Sao ba biết ?

"Vì hắn đã nói đến chuyện hôn ước giữa hắn và Liễu Hiên !"

Doãn Chí Hiên nhíu mày "vậy giờ phải làm sao ?"

Doãn Chí Thành không nói gì chỉ xoay lưng bỏ đi !

…………

Tại biệt thự riêng của Doãn Lục Lang !

Liễu Hiên vẫn còn ngủ ngon trên giường. Tối qua cô đã bị Doãn Lục Lang lăn từ đầu giường đến cuối giường nên giờ cả người vẫn còn nghe đau nhức không xuống giường nổi.

Reng...

Cô lười biếng nên không muốn nghe máy.

Reng...



Reng...

Điện thoại reo thêm mấy cuộc...cuối cùng thì cô quyết định bấm nghe máy.

Alô...

Vừa bấm nút nghe, đầu bên kia đã truyền đến một giọng nói vô cùng đáng ghét..."Tiểu Hiên, cứu ba !"

Cô nhíu mày rồi bấm tắt !

- Phiền chết đi được...

Chuông điện thoại lại reo...

Liễu Hiên bấm nghe máy nhưng không lên tiếng...

"Tiểu Hiên cứu ba, ba bị một nhóm người bịt mặt đưa đi, họ đánh đập dã man quá, ba không chịu nổi ! Họ bảo là muốn con ra mặt".

Liễu Hiên nghe rất rõ âm thanh của tiếng đòn roi rơi xuống da thịt, bọn bắt cóc đó bắt ông ta có mục đích gì đây ? Cô xoa trán và lạnh giọng lên tiếng "chuyện của ông không liên quan đến tôi, bảo vợ và con gái cưng của ông đến cứu ông".

Nói xong cô cúp máy cái rụp !

- Hừ, ông vốn không xem tôi ra gì, lúc gặp chuyện thì ba ba con con.

Cô tắt nguồn điện thoại rồi tiếp tục chui vào chăn. Nhưng cô không thể tiếp tục ngủ được nữa, nằm trăn trở rất lâu !

Cô nhớ lại những ngày tháng khổ sở của mình tại nhà họ Liễu và cả lần trước họ đã gạt cô về nhà rồi bỏ thuốc, hại cô sém chut nữa đã lên giường cùng tên cặn bã Doãn Chí Hiên. Cô càng nghĩ càng thấy hận bọn họ, hận ba ruột của mình..."ông ấy luôn luôn thiên vị, chưa từng yêu thương cô !"

"Tiểu Hiên Hiên...bà xã Hiên Hiên của anh dậy chưa ?"

Liễu Hiên nhìn Doãn Lục Lang nhưng không lên tiếng, mắt cô đượm buồn "trên đời này ngoài ông nội ra, chỉ có Lục Lang là thật sự yêu thương cô".

Thấy cô không chút phản ứng, hai mắt cô cứ nhìn anh chằm chằm...Doãn Lục Lang ngồi xuống bên cạnh cô "Tiểu Hiên Hiên em dậy rồi, sao lại không lên tiếng ? Xảy ra chuyện gì ?"

- Dạ không có gì ạ. Chỉ là em mãi suy nghĩ về những điều không tốt đẹp từng được xảy ra trước đây !

Doãn Lục Lang nhau mày "chuyện không tốt đẹp ?"

- Ừm !

"Được rồi, đừng nghĩ đến những chuyện không vui nữa ! Em xuống giường đi tắm rồi xuống nhà ăn sáng. Má Vương đã nấu bữa sáng cho em rồi".

- Anh xuống nhà trước đi, tắm xong thì em xuống ngay.

"Được...bà xã !"

Liễu Hiên ngại ngùng quay mặt đi..."gì mà bà xã..."