Nghe những lời này của ông, khiến cho Nhan Ngọc Kiều và mẹ cô ta đang ngồi bên cạnh sắc mặt càng khó coi. Không biết chuyện gì đã xảy ra tối qua trong phòng khách, Nhan Ngọc Kiều sắc mặt tiều tụy, dưới mắt thâm đen, hiển nhiên là một một đêm không ngủ, lúc Nhan Bạch xuất hiện trong mắt cô ta đầy oán hận chợt hiện rồi biến mất.
Nếu không phải Nhan Bạch, cô ta sao có thể sẽ bị Nhan phụ cùng Nhan Thế Lương trách cứ.
Nghe Nhan phụ nói, Nhan Thế Lương cùng Nhan Bạch đến gần bàn ăn.
Nhan Bạch nói một tiếng chào buổi sáng rồi ngồi vào ăn.
Nghe Nhan Bạch chào buổi sáng, Nhan phụ tựa hồ tâm tình không tồi.
Nhanh chóng ăn xong bữa sáng, Nhan Bạch quay đầu liền thấy Nhan Thế Lương trước mặt anh ta bữa sáng một ngụm đều không có động, ngược lại như là vẫn luôn nhìn Nhan Bạch ăn bữa sáng, xem đến mê mẩn.
Nhan Bạch như là không có nhận thấy được, lấy ra khăn giấy, động tác ưu nhã xoa xoa trong tay dính vào mứt trái cây, sau đó đối với Nhan Thế Lương mở miệng.
“Anh trai, chúng ta đi thôi……”
Thiếu nữ thanh âm rất là mềm mại, làm nhân tâm trung không khỏi nổi lên gợn sóng, Nhan Thế Lương gật đầu, ngay sau đó lái xe đưa Nhan Bạch đi trường học.
Đến nỗi Nhan Ngọc Kiều, bởi vì ngày hôm qua sự tình vạch trần ra tới, đem cô ta ngày thường ôn nhu tỷ tỷ mặt nạ xả xuống dưới, dẫn tới Nhan phụ cùng Nhan Thế Lương đối cô ta đều lãnh đạm rất nhiều.
……
Liên tục đi học mấy ngày, đều là Nhan Thế Lương đưa Nhan Bạch đi trường học, mà Nhan Ngọc Kiều bởi vì sự tình lần trước, trở nên thập phần an phận, không còn có làm cái gì động tác nhỏ, Nhan Bạch cũng trong lúc này, cùng Quý Như Ngọc quen thuộc rất nhiều, quan hệ xem như thực hòa hợp.
Buổi sáng đi trường học tuy rằng là Nhan Thế Lương đưa, nhưng tan học cô đều đi xe buýt về, mỗi lần đều sắc trời gần tối mới về tới.
Lúc này, Nhan Bạch đang trên đường về nhà, đi qua một con hẻm liền có thể tới trạm xe buýt, cô cụp mắt xuống, bước đi chậm rãi không chút để ý, đôi giày da màu đen đen giậm xuống đất phát ra âm thanh chói tai.
Đi tới khúc cua góc đường, Nhan Bạch khóe miệng nhếch lên, thân ảnh biến mất.
Sau đó, một bóng người cao lớn tiến đến góc đường Yến Bạch đang đi, vẻ mặt khó hiểu nhìn quanh, như thể đang cầm máy ảnh trên tay trái.
“Kỳ quái, như thế nào sẽ không thấy.” Người đàn ông lẩm bẩm nói.
Cộp cộp cộp……
Tiếng bước chân đến gần, không biết lúc nào Nhan Bạch đã đến bên cạnh hắn, lúc này trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, đôi mắt to chớp chớp, môi khẽ mấp máy, dùng giọng điệu thanh thúy ngọt ngào và nhẹ nhàng nói.
“Chú, chú đang tìm con à? Con ở đây nha...”Bộ dáng vô cùng vô hại, nhưng tiền đề là nếu hắn không để ý đến con dao đang để trên cổ sát vào động mạch của mình, người đàn ông đang theo dõi Nhan Bạch lúc này toàn thân căng chặt, không dám cử động.
Hắn không hề nghi ngờ rằng nếu hắn có bất kỳ hành động nào, cô gái trước mặt sẽ nở một nụ cười ngây thơ như vậy và thọc thẳng con dao vào cổ hắn ta.