Chương 37:
Ngay từ mấy ngày trước, Nhan Bạch đã nhận ra không thích hợp, có người theo dõi cô, giống như là một cái biếи ŧɦái theo dõi cuồng, mọi hành động của cô đều bị quay lén, kẻ đó che giấu rất tốt, người khác rất khó phát hiện.
Nhan Bạch giả vờ như không biết, từng bước một dụ kẻ đó ra tới.
Người đàn ông trước mặt này có vẻ ngoài bình thường, lúc này sắc mặt căng thẳng không quá đẹp, trên người mặc một chiếc áo khoác dày, nhìn vẻ ngoài giống như dân văn phòng, một tay cầm cặp da, một tay cầm camera, nhìn từ góc độ của Nhan Bạch thì hắn ta có dáng đứng cứng ngắc như thể theo thói quen, trên cổ tay còn có một vết sẹo do súng bắn, một người đi làm bình thường sẽ có vết thương như vậy sao?
Nhan Bạch trên mặt lộ ra nụ cười, tựa hồ đặc biệt hứng thú, giống như tìm được một món đồ chơi thú vị.
“Làm sao cô phát hiện ra tôi ?” Người đàn ông nhanh chóng bình tĩnh lại sau khoảnh thời gian bối rối ngắn ngủi, bắt đầu nghiêm túc đánh giá cô gái trước mặt, hắn nghe theo mặt trên người kia an bài theo dõi cô gái này vài ngày. Trước khi hành động, mặt trên người còn cố dặn dò hắn phải cẩn thận, cẩn thận cái gì? Cô gái mới mười ba tuổi trước mặt này sao? Lúc đầu, hắn không hiểu câu đó có ý gì, cũng không để ý.
Bởi vì cô gái này không có biểu hiện gì kỳ lạ, chỉ là so với những người khác thì cô tương đối xuất chúng nhiều nhưng lại không quá sắc xảo, có nụ cười ngọt ngào và dễ thương, cả người tràn đầy hơi thở thanh xuân, học tập xuất sắc, cư xử lễ phép, làm ấn tượng đầu tiên về cô với mọi rất tốt, nhưng ngoài điều đó ra thì cũng không có gì đặc biệt cả.
Nhưng suy nghĩ đơn giản này của hắn, bây giờ kết thúc.
“Ngươi đoán nha ~” Khuôn mặt của cô gái gần như bị bóng tối che phủ, đôi mắt trong sáng cũng tối sầm lại. Cô chớp mắt nhìn người đối diện, đôi môi hồng nhạt lộ ra vẻ thích thú, trong giọng nói còn có chút ý cười nghịch ngợm, sau đó lưỡi dao trên tay lại tiến sát lại, rạch một đường nông trên da, rỉ ra một vệt máu đỏ.
Sau đó sắc mặt người đàn ông lập tức thay đổi, người hơi động đậy như muốn thoát khỏi sự khống chế của cô.
“ ồ, chú ơi, nếu chú còn cử động nửa thì mạch máu của chú sẽ phá ra mất.” Giọng nói trong trẻo và ngọt ngào của Nhan Bạch vang lên giống như đang cảnh cáo một đứa trẻ không nghe lời.
“Ngươi muốn làm gì?” người đàn ông theo dõi Nhan Bạch trầm mặc hồi lâu mới mở miệng.
“Không có gì đâu chú, chú đừng lo lắng, cháu sẽ không làm gì chú đâu.” Bộ dạng Nhan Bạch rất có tính lừa gạt, bề ngoài là một loli dễ thương, ánh mắt vô cùng ngây thơ vô tội.
“Thật sao?” Bị bộ dạng bề ngoài của Nhan Bạch lừa gạt, người đàn ông theo bản năng hỏi lại một câu.
Nhan Bạch cười tủm tỉm gật đầu.
……
Sáng ngày hôm sau.
“Bị phát hiện?” Quý Bạch Mặc cụp mắt, thái độ không hề có chút kinh ngạc. Lúc này, người đàn ông trước đứng trước mặt hắn đặc biệt thê thảm, cả người ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, đầu choáng váng, cả người run rẩy vì lạnh.
Ngày hôm qua cô gái đó không làm gì hắn, nhưng lại khiến hắn hôn mê ngã nằm trong con hẽm đó gần như cả đêm. Nếu không phải hắn mặc một cái áo khoác trên người thì lúc người của Qúy Bạch Mặc tìm thấy hắn thì hắn đã chết cóng ở ven đường rồi. Hắn khắc sâu nhận thức được, cô gái có vẻ ngoài như thiên thần đó bên trong lại cất giấu linh hồn của một con quỷ, sẽ nuốt chửng bất cứ ai đến gần.
“Bị…… Bị phát hiện……” Người đàn ông vừa nói mà hàm răng run rẫy đánh vào nhau, sau đó từ trong áo khoác lấy ra một lá thư, một lá thư màu hồng, trên lá thư cái gì cũng không thấy viết.
Sau khi đặt lá thư trước mắt Qúy Bạch Mặc, người đàn ông nói.
“ Đây là …cô gái đó để lại cho ngài.”
Quý Bạch Mặc hơi nhướng mày, vươn tay chậm rãi cầm lấy phong thư nhỏ màu hồng vào trong tay, nhưng không có lập tức mở ra, mà phất tay ra hiệu, để cấp dưới đưa người đàn ông đi nghỉ ngơi trước.
Sau khi người trong phòng đi hết, Qúy Bạch Mặc tháo chiếc kính gọng vàng trên mũi xuống, khí chất ôn nhu như ngọc biến mất. Đôi mắt đào hoa phảng phất đang quyến rũ, nhưng lại không mang vẻ nữ khí, đôi mắt đen láy nhìn vào phong thư trước mặt.
Chậm rãi mở ra cái phong thư màu hồng, bên trong là một mảnh giấy A4 màu trắng được gấp lại thành hình chữ nhật, vẫn còn thoang thoảng mùi mực viết.
Hắn dùng hai ngón tay lấy tờ giấy a4, mở ra. Khi nhìn thấy nội dung trên đó, nụ cười trên môi Quý Bạch Mặc càng sâu hơn.
Bốn chữ lớn được viết trên giấy bằng chữ viết rất đẹp.
Xin chào, kẻ biếи ŧɦái.
Nó giống như nói lời chào hỏi với hắn.
Cổ họng Quý Bạch Mặc khẽ nhúc nhích, hắn đưa tay cởi hai cúc cổ áo, lộ ra xương quai xanh thanh tú, sau đó chậm rãi gấp lá thư lại, nhét vào túi áo vest, đôi mắt hoa đào hơi nhướng lên.
“Giữa những kẻ biếи ŧɦái có một lực hấp dẫn rất đặc biệt……”
“Chúng ta sắp gặp mặt nhau rồi, tiểu biếи ŧɦái.”