Chương 27

Cấm Bạch nhìn theo hướng cậu chỉ, quả nhiên nhìn thấy một tòa nhà dạy học, tông màu chính của tòa nhà là màu đỏ là màu sắc yêu thích của cô. Nhìn từ xa, tòa nhà vô cùng hùng vĩ, hiện tại là ngày đầu tiên đến trường sau kỳ nghỉ đông, hôm này có rất nhiều học sinh đến có vẻ rất náo nhiệt.

Đôi mắt Cấm Bạch sáng ngời, chậm rãi đi về phía toà nhà, lớp 7-3 nằm ở tầng hai của tòa nhà, khi Cấm Bạch đến cửa lớp, cửa phòng học đóng chặt, âm thanh cực kỳ ồn ào truyền ra từ bên trong, theo đó là giọng nói đầy sự bất lực của thầy giáo nhưng không ai để ý tới điều này.

“Các em... Kỳ nghỉ đông vui vẻ đã kết thúc, học kỳ mới đã bắt đầu. Tôi hy vọng rằng trong học kỳ mới, chúng ta có thể...” Giọng thầy bị bao phủ trong những tiếng nói chuyện ồn ào.

Cẩm Bạch đứng ở cửa, dùng ngón tay thon dài chạm vào cửa, cảm giác lạnh lẽo trên cửa truyền đến đầu ngón tay, cô dùng tay ấn nhẹ, cửa cọt kẹt mở ra, khung cảnh bên trong lọt vào tầm mắt.

Trên bục giảng là một nam giáo viên còn rất trẻ, có lẽ vừa tốt nghiệp đại học, đeo một cặp kính đen trên sống mũi, có khí chất giống một người mọt sách, nhìn vô cùng thành thật, dáng người gầy gò, trên tay cầm một cục phấn viết, khuôn mặt đỏ bừng, bộ dáng có vẻ bó tay hết cách.

Phía dưới bục giảng là các học sinh trong lớp, đều là thiếu niên thiếu nữ độ tuổi 13 -14, ăn mặc thời thượng/(sành điệu), không ai mặc đồng phục học sinh, đang thì thầm nói chuyện và chơi trò chơi…thái độ tùy ý, mang theo bộ dạng nổi loạn và kiêu ngạo của tuổi trẻ.

Kim Bạch im lặng mỉm cười, nhếch khóe miệng, đây quả thực là một đám tiểu hài tử đáng yêu...

“Xin lỗi thầy, em đến nuộn…” Cấm Bạch đóng cửa lại, bước lên bục nói với thầy giáo trẻ tuổi, trên môi nở nụ cười ngọt ngào ấm áp, trong giọng nói có chút xin lỗi, vô cùng lễ phép.

“Không sao……” Đối mặt với sự lễ phép của Cấm Bạch, thầy giáo có hơi ngượng ngùng, sờ cặp kính của mình nghi hoặc nhìn về Cấm Bạch. Anh ta nhận lớp này từ học kỳ một, đối với mọi người trong lớp đều rất quen thuộc, bộ dáng và tên họ anh đều có chú ý ghi nhớ, tuy nhiên, cô gái trước mặt khiến anh cảm thấy rất xa lạ, tính tình dễ thương thực sự không phù hợp với lớp học này.

“ Có phải em đi nhầm lớp không?” Thầy giáo có ấn tượng đầu rất tốt với Cấm Bạch, do dự một chút rồi mới hỏi.

“Không, thầy, em là Nhan Bạch, học lớp 7-3, chẳng lẽ thầy thậm chí còn không nhận ra học sinh của mình..” Nhan Bạch nhìn về phía thầy giáo với ánh mắt trong suốt, mái tóc đen mượt dài đến eo, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhạt.

“Em là Nhan Bạch?” Thầy giáo kinh ngạc mở to hai mắt, so sánh hình ảnh Yến Bạch cúi đầu u ám, mái tóc dày che khuất khuôn mặt trong ký ức của mình với hình ảnh khuôn mặt trẻ con trắng trẻo trước mặt, quanh người tản ra mùi hương của ánh nắng, cười lên khiến trái tim người ta phải rung động.

Nó giống như thay đổi hoàn toàn thành một người khác.

Cuộc trò chuyện giữa hai người tự nhiên thu hút sự chú ý của mọi người trong lớp, khi nghe Nhan Bạch nói ra tên của mình, ánh mắt ít nhiều có chút không tin nhìn vào Nhan Bạch, trong đó có một ánh mắt cực kỳ hưng phấn nhìn Nhan Bạch, mãnh liệt đến mức cô không thể làm ngờ được.

Cấm Bạch xoay người lại nhìn.