Chương 14: Đại biếи ŧɦái, tiểu biếи ŧɦái

Trăng lạnh sao thưa, trong đêm đen dày đặc, Cấm Bạch đứng ở dưới ánh đèn đường u ám, gió lạnh thổi qua trông bóng dáng cô có chút gầy gò. Cô cúi đầu lưỡng lự nhìn đôi giày da dưới chân, trông hơi giống bị lạc đường, nơi cô đứng cũng rất vi diệu, nơi này thuộc góc chết camera không chiếu tới, cũng rất ít người qua lại.

"Lộc cộc lộc cộc lộc cộc..." Một người đàn ông trung niên mặc áo khoác dài màu đen xuất hiện sau lưng Cấm Bạch, chân đi giày thể thao màu trắng, trong tay cầm một cái cặp công văn, nghiễm nhiên là dáng vẻ mới tan làm, tuổi tầm 40 tuổi, mặt mày tầm thường nhìn khá phúc hậu, ấn tượng đầu tiên về người này khá tốt, lúc này trong mắt gã mang theo vài phần quan tâm, nhưng sâu trong đáy mắt lóe lên vẻ hưng phấn, tựa như đã tìm được con mồi ngon miệng, chẳng qua ông ta đã che giấu nó vô cùng tốt.

"Cô bé, sao muộn vầy còn chưa về nhà, cha mẹ cháu sẽ không lo lắng sao?"

Người đàn ông đi tới trước mặt Cấm Bạch, ân cần hỏi han, trên mặt là nụ cười dễ mến, tựa như muốn kéo gần khoảng cách.

"Chú ơi... cháu mới chuyển đến bên này nên bị lạc đường, cháu đang tìm đường về nhà, chắc là sắp tìm được rồi..." Khuôn mặt Cấm Bạch bị gió quất cho đỏ bừng, lúc này cô thấp giọng nói, có vẻ rất sợ hãi, đôi mắt đơn thuần đối diện với người đàn ông, mím môi, có vẻ khá cảnh giác, sau đó cô cúi đầu, khiến người ta cho rằng cô đang nói dối, chứ cô vốn không biết nhà mình ở đâu.

"Cô bé, cháu đừng sợ... chú không phải người xấu, nhưng một mình cháu ở đây rất nguy hiểm, chú thấy không quá yên tâm..." Người đàn ông trung niên mở miệng, ông ta rất biết ăn nói, trên mặt mang theo vẻ thân thiện, tiểu loli "thiệp thế chưa thâm" trước mắt hiển nhiên có chút dao động rồi...

"Thật sao?" Cấm Bạch ngẩng khuôn mặt trắng nõn lên, đôi mắt sạch sẽ long lanh, mang theo vẻ ngây thơ, có vẻ đã có chút tin, giọng nói mềm mại, rất dễ nghe.

Ánh mắt người đàn ông trung niên đối diện hiện lên vẻ dao động, âm thầm nuốt nước bọt, ông ta thích thiếu nữ, nhưng thích nhất là loại loli, loli nhỏ trước mặt này quả thực 100% hợp khẩu vị ông ta, trong lòng thì nghĩ vậy nhưng trên mặt ông ta lại che dấu rất kỹ.

Ông ta nhíu mày, ra vẻ đang suy xét sau đó mở miệng.

"Cô bé, không bằng như vầy đi, nhà cháu ở nơi nào, chú về nhà lái xe đưa cháu về nhà nhé, cháu yên tâm, trông chú có giống người xấu không?"

Cấm Bạch có vẻ đã nghe lọt tai lời người đàn ông trung niên này nói, cô ngẩng đầu...Trên thực tế, Cấm Bạch đang nhìn màn hình ảo trước mặt, sau khi phòng livestream này được mở ra, người xem cũng không nhiều, hiện giờ người online xem chỉ có mười mấy, nhưng trái lại bình luận trên màn hình lại rất nhiều.

# Ôi... chủ livestream hình như là lolita này, đáng yêu quá, thật muốn xoa mặt.

# Chủ livestream, ông chú này rõ ràng có rắp tâm bất lương mà! Đây là dụ dỗ loli đó!

# Bên trên + số chứng minh thư

# Nói chứ, đây không phải là livestream phạm tội sao? Hình ảnh ông chú dụ dỗ lolit trước mắt là nội dung livestream à?

# Chủ livestream mau nhìn chúng tôi!

# Nói nghe này, nơi này trông giống cổ đại mấy nghìn năm trước lắm, quần áo chủ livestream mặc cũng xưa rồi, hiện giờ nó chỉ được nhìn thấy trong bảo tàng thôi! Thật kích động! Không nghĩ tới lại có thể nhìn thấy trong phòng livestream! Không biết có cơ hội được nhìn thấy bánh ngọt nghìn vàng trong truyền thuyết không.

# Phía trước, cô lệch đề tài rồi, chúng ta đang thảo luận chuyện chủ livestream sắp bị ông chú xấu xa dụ dỗ!

….

114 sống không còn gì luyến tiếc, nếu nó có mặt thì...

Là hệ thống trí tuệ cao của tương lai, hiện tại nó nhìn thấy hành động của Cấm Bạch, mơ hồ đoán ra điều gì đó... Lúc này chỉ cảm thấy có chút ưu thương, nó khả năng có thể đi lên con đường không chính đáng trong lúc livestream, lại còn không thể ngăn cản được ký chủ của nó.

Cấm Bạch nhìn thấy hết, nhếch môi, sau đó nhìn về phía người đàn ông trung niên trước mặt, chớp mắt và gật đầu.

"Chú ơi, được không ạ? Có thể làm chậm trễ... thời gian của chú không..."

Dáng vẻ dè dặt, trông càng thêm vô hại đáng yêu, con ngươi ướt sũng, nhìn mà khiến người ta muốn chà đạp.

"Không đâu, chú thích làm chuyện tốt, cũng thuận tiện làm thôi, không phiền, có ai mà không có lúc cần người khác giúp đâu..."

Người đàn ông trung niên gật đầu, hai mắt sáng lên, trên mặt vẫn là vẻ hiền lành, bày tỏ mình không phiền.

"Vậy, chú ơi, phiền chú rồi..." Cấm Bạch nhất thời nở nụ cười rực rỡ.

Đáy mắt người đàn ông trung niên lóe lên sự si mê cùng dâʍ ɖu͙©.

Còn 114 thì rùng mình, nhìn trên màn hình đều là bình luận gào khóc thương thay thỏ trắng bị sói xám bắt đi rồi, haha... Quả nhiên bọn họ đều quá ngây thơ, ký chủ nhà nó càng cười sáng lạn thì càng chứng tỏ có người sắp gặp xui xẻo rồi...

Người đàn ông trung niên đang lên kế hoạch trong lòng, nơi ông ta dẫn Cẩm Bạch đi qua đều là góc chết của camera, mà chuyện này cũng đúng ý Cấm Bạch, cô từng bước đi theo người đàn ông trung niên tới nơi ông ta gọi là chỗ ở, sau đó nhếch miệng, ánh mắt lập lóe.

Người đàn ông này là một trong những bác sĩ chính điều trị cho cô ở bệnh viện tâm thần...

Hiện tại cô đến tìm ông ta khám bệnh nha ~ thật vui vẻ ~

...

Lúc này, trên đường cách đó không xa có một chiếc xe ô tô đen sẫm, bên trong ghế sau ngồi hai người, một người đàn ông mặc áo lông, dáng ngồi tương đối không có hình tượng, anh ta liếc nhìn ngoài cửa sổ, trêu ghẹo mở miệng.

"Tôi nói chứ... Bạch Mặc, từ ngày đó anh đã cho người âm thầm điều tra loli này à, chậc chậc, trước kia sao chưa từng cậu có hứng thú với người khác giới, chắc không định hạ miệng với cô bé này chứ, như thế nào hiện tại nhìn thấy loli bị ông chú hư hỏng bắt cóc lại thờ ơ? Anh hùng cứu mỹ nhân đi kìa!”

"Anh hùng cứu mỹ nhân?" Quý Bạch Mặc ngồi ở bên cạnh mặc tây trang màu xanh biển, vai rộng eo hẹp, áo sơmi được cài cẩn thận từng cúc, dáng người vô cùng tốt, khiến cho người ta có cảm giác cấm dục, ngón tay thon dài cầm một tấm hình rõ ràng là chụp lén, người trên ảnh hiển nhiên là Cấm Bạch, nụ cười tươi sáng như thiên sứ, ngón trỏ anh khẽ vuốt tấm hình.

Nét mặt anh không được rõ ràng, ánh đèn hắt vào trong xe khiến đôi mắt anh ta có chút đỏ sậm khó đoán, trên sống mũi là chiếc kính gọng vàng lạnh lẽo, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, khiến khuôn mặt anh trở nên ấm áp và thanh thoát

"Anh cảm thấy, cô ấy cần người khác làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?"

Yết hầu khẽ nhúc nhích, Quý Bạch Mặc nhìn Cấm Bạch bên ngoài cửa sổ.

"Vẫn ngụy trang không chê vào đâu được..."

Lại gặp nhau rồi...

Quý Bạch Mặc sờ dấu vết mờ nhạt trên cần cổ, ánh mắt u ám.

Ôn Như Thần ngồi ở bên người Quý Bạch Mặc rùng mình một cái, quấn chặt quần áo trên người, không khỏi mắng một câu ở trong lòng.

Đại biếи ŧɦái, tiểu biếи ŧɦái.

Hai kẻ có tâm tư biếи ŧɦái này, anh ta đều không hiểu thấu, nhưng hôm nay đến đây để xử lý một chuyện, đúng lúc đυ.ng phải Cấm Bạch ở đây quả thật là ngoài ý muốn, chẳng qua anh ta thật sự không biết, đối phương muốn làm gì, sau khi được chứng kiến cảnh tượng lần trước, anh ta coi như đã được khắc sâu cảm nhận, lolita không hề đơn thuần như vẻ bề ngoài.