Chương 2

Sau kiếp nạn, cô cũng không dám kể sự thật sợ ba mẹ sẽ lại buồn rồi mang bệnh, khi họ hỏi lí do cô chỉ trả lời rằng do con từ chối kịch liệt quá nên họ thôi. Ba mẹ cô ban đầu hơi nghi ngờ nhưng thấy cô vẫn bình an thì thôi, không nhắc nữa.

Sáng hôm nay, bà gọi cô dậy sớm, đưa cho một túi nhỏ có đựng bát gà hầm thuốc bắc rồi dặn.

- Dì con bị bệnh mấy tháng nay rồi, con thay mẹ mang bát canh hầm này sang cho dì ấy. Chuyển lời mẹ bảo dì ăn uống cẩn thận, đầy đủ nhé!

Cô vâng lời, nhận lấy túi đồ rồi vui vẻ rời đi.

Dì là em gái ruột của mẹ, nhà nằm ở nội thành. Dì ấy quý và thương cô, từ bé hễ gặp là lại mua cho rất nhiều đồ bắt mắt nên cô cũng rất thích dì. Nhưng chả hiểu sao, mất hai ba tháng nay, kể từ ngày dì ấy bị sảy thai đầu thì suy sụp tinh thần, ốm yếu mệt mỏi, cơ thể sa sút thấy rõ. Bác sĩ đến khám đều bảo do gặp cú sốc tinh thần lớn với ăn uống không đầy đủ nên suy nhược cơ thể. Cầm hộp đồ trên tay đầy mong chờ , muốn đi nhanh thật nhanh để được gặp dì ấy, nghe và kể cho dì những chuyện mà cô đã trải qua.

Khoảng tiếng rưỡi đồng hồ, cô đã đến nội thành sa hoa, lộng lẫy đầy sự xô bồ của cuộc sống nơi đô thị tấp nập xe cộ, người đi chơi, đi làm. Ngôi nhà hai tầng thiết kế kiểu dáng hiện đại nằm cuối cùng trong một con hẻm nhỏ. Xe ô tô không thể vào được vì đường đi quá bé, cô đành phải cuốc bộ mười phút mới đến . Căn nhà vẫn như cũ, rất yên bình, thơ mộng bởi vườn hoa lớn trước sân do chính tay dì trồng và chăm sóc. Nhấn chuông chờ đợi, từ trong chạy lại phía cổng là một người phụ nữ trạc 33 34 tuổi hớn hở vui mừng.

- Tiểu Mễ, dì đợi cháu lâu lắm rồi đấy. Nào vào đây.

Dì khoác vai cô, dẫn vào trong nhà.

- Dì à, đây là món gà hầm mẹ cháu chuẩn bị cho dì.

Cô đưa túi gà, dì vui vẻ nhận lấy.

- Lại còn chu đáo, cất công chuẩn bị đồ cho dì nữa. Nào vào đây ngồi, dì vô bếp lấy chút bánh quy dì vừa mới làm cho.

Cô lại gần, ngồi xuống chiếc ghế sofa chờ đợi. Đưa mắt nhìn quanh nhà, cũng không có gì thay đổi cả so với 2 tháng trước cô lên chơi. Dì bê đĩa bánh cùng hai li nước cam đặt xuống bàn.

- Chú lại đi công tác ạ?

Cô ngó nghiêng dọc không thấy ai là cô biết liền. Chú là người rất thân thiện, vui tính, nhưng hay phải đi công tác xa nhà. Hôm nay cuối tuần mà vắng bóng thì chỉ có thể lại đi công tác.

- Ừ, chú đi Anh rồi, khoảng ba bốn hôm nữa mới về. Hay cháu ở đây với dì đến lúc đấy, chơi với dì cho đỡ chán. Đang ốm yếu, không đi làm được, suốt ngày ru rú ở nhà, buồn thấy mồ.

Giờ để ý mới thấy, dì gầy đi nhiều rồi, lại còn xanh xao, nhợt nhạt nữa, hai hõm mắt thâm cuồng vào, có lẽ đã mất ngủ từ rất lâu.

- Dạ... cũng được... tiện thể cháu đi mua ít đồ, chuẩn bị nhập học rồi dì ạ.

- Ừ nhỉ! Tiểu Mễ năm nay vào đại học rồi. Nhanh quá.

Dì cười tươi, bàn tay gầy guộc nắm lấy tay cô. Trước kia, dì ấy đã từng là một mĩ nhân xinh đẹp, đầy sức sống mà giờ lại thành ra như vậy, trông mà xót xa làm sao.

Hai người ngồi tâm sự đến trưa thì dì đi nấu cơm. Cô lên phòng khách, gọi điện về nhà báo tin để ba mẹ đỡ lo. Xong, ra phụ dì một chút rồi cũng tới lúc dùng bữa. Cơm dì nấu vẫn như vậy, rất tuyệt vời. Cô vui vẻ ngồi vào bàn, cầm đũa chuẩn bị ăn thì thấy dì lại gần ban thờ, thắp nén hương. Cô ngước nhìn đồng hồ, giờ là 12 giờ trưa, giờ mà người ta kiêng kị làm những chuyện này mà dì cô lại... Cô tò mò hỏi

- Sao lại thắp hương giờ này vậy dì?

Dì cô cắm xong nén nhang, đẩy ghế chèo vào gầm ban rồi lại gần bàn ăn, ngồi đối diện với cô. Vừa bới cơm, vừa nói:

- Ngày trước dì không có thói quen đó. Nhưng từ khi thằng bé ra đi, cứ đến giờ này dì lại thắp nén hương, ăn cơm mới ngon được. Có lẽ là do dì cảm thấy tội lỗi khi không bảo vệ được nó.

- Dì à... dì đừng buồn... nếu có duyên, em ấy chắc chắn sẽ lại làm con của dì thôi.

Cô vừa dứt lời an ủi liền giật mình dừng đũa khi chợt nhìn thấy, một hình ảnh thoáng qua rồi vụt tắt như một cơn gió. Một bàn tay nhỏ xíu bám lấy hai bả vai của dì. Cô dụi dụi mắt để nhìn lại cho thật kĩ, lần này thì cô khẳng định rằng mình đã không nhìn lầm. Qủa là sau lưng, một đứa bé nhỏ xíu đang bám lấy dì. Mắt cô trợn tròn nhìn chăm chăm về phía nó, bàn tay bủn nhủn khiến đôi đũa rơi lạch cạch xuống đất. Dì hoảng hốt nhìn gương mặt bàng hoàng của cô, lo lắng.

- Tiểu Mễ, cháu sao thế, sao lại bất cẩn làm rơi đũa rồi?

Cô vẫn không nói gì được, đôi mắt vẫn mở to, không chớp nhìn về phía nó. Đứa bé ngày hiện ra trước mắt cô một rõ nét hơn khi dì quay lưng, tiến lại bếp để lấy cho cô một đôi đũa khác. Cô chưa nhìn kĩ được khuôn mặt, chỉ thấy từ sau lưng nó, đứa bé trần chuồng có làn da trắng muốt, dây rốn vẫn dài thòng lõng, tay và chân bám víu, quặp chặt lấy dì.

- Dì dì... dì à... em ấy ra đi khi được mấy tháng và kể từ lúc đó đến nay đã được mấy tháng rồi?

Cô vẫn bần thần, mặt cắt không còn giọt máu, lắp ba lắp bắp hỏi. Dì hơi khó hiểu nhưng vẫn trả lời.

- Lúc đó, bé được 8 tháng 20 ngày tuổi, từ đó đến nay đã tròn 3 tháng rồi. Có chuyện gì sao? Tự dưng lại hỏi chuyện này?

- 12 tháng... gần một tuổi rồi sao?

Cô lẩm bẩm một mình, dì lo lắng hỏi:

- Sao thế, cháu có ổn không?

Cô nuốt hơi cái, cố tự chấn an bản thân, mỉm cười gượng gạo để dì đỡ lo.

- Dạ... tự dưng cháu lại nhớ những khoảng thời gian khi dì mang bé có chút xúc động. Không sao đâu dì, mình ăn tiếp thôi!

Cô run run, vừa ăn, vừa lén liếc nhìn đứa bé đó. Thầm nghĩ "Bệnh của dì hẳn có liên quan đến đứa bé này."