Chương 11

Diệu ăn một cú tát, lần đầu tiên trong đời biết được cảm giác thế nào là bị đánh trả. Điều mà cô ta vạn lần không ngờ đến, là An lại dám ngẩng đầu lên mà phản kháng mình như vậy, hơn nữa lại còn ngay trước mặt mẹ chồng. Nếu ả yên lặng cho qua vụ này, làm sao còn mặt mũi đứng trước mặt bà Nguyệt nữa?

Diệu nghiến răng nghiến lợi. Cái tát cảnh cáo của An không tính là đau, cô không hề dùng lực, ra đòn cũng chỉ là để cảnh cáo Diệu, không được đυ.ng đến mình.

– Cô còn dám đánh tôi à?

Diệu gào lên ăn vạ, dù trên mặt chẳng hề có chút dấu vết nào, trong khi trên má An vẫn còn lằn vết đỏ. Cứ như là ả đã quên sạch những gì mà mình đã làm với An trong vài ngày qua.

– Tôi đã nói rồi, đừng vu oan cho tôi.

Diệu cắn răng, cô ta không còn lý lẽ để nói nữa. Ả ấm ức muốn điên lên. Đúng là ả không nói dối, chỉ là khoa trương một chút so với những gì ả nhìn thấy mà thôi. Chuyện An và Bảo ôm nhau, ả tận mắt nhìn thấy, làm sao mà là giả được.

Diệu lấy điện thoại ra khỏi túi, vội vàng mở mấy tấm ảnh mà mình đã chụp được, bày ra trước mặt An. Như thể sợ mọi người không tin, ả còn quay lại đưa cho mẹ chồng và Trường nhìn. Những hình ảnh rõ ràng hiện ra trước mắt tất cả mọi người.

– Còn chối. Bằng chứng rõ ràng thế này cô còn nói được gì nữa hả?

– Cái này…

An không trả lời được. Bảo ôm cô, đó là sự thật. Chính cô cũng không biết, làm thế nào mà anh lại xuất hiện ở đây, làm thế nào mà anh biết cô đã kết hôn, làm thế nào mà… Tại sao mọi chuyện lại cứ phải xảy ra vào đúng lúc này?

– Bạn bè lâu ngày không gặp, ôm nhau một cái cũng không được hay sao?

Tất cả mọi người ngỡ ngàng, nghe được giọng nói truyền tới. Bảo từ phía cửa, bước nhanh đến bên cạnh An. Cô hơi giật mình, chột dạ một chút cho dù mình chẳng hề làm gì sai, nhưng trái tim mỏng manh trong l*иg ngực kia thì cứ nhảy nhót. Cô sợ, nhưng không phải sợ mối quan hệ giữa mình với Bảo bị đám người này phát hiện. So với họ, cô càng sợ Chiến biết hơn. Nhỡ khi, Chiến biết được cô và Bảo từng là người yêu, nhỡ khi Chiến hiểu nhầm, … hợp đồng hôn nhân sẽ bị cô đơn phương phá hủy.

An lo lắng không thôi, tất cả mối lo đều quy vào bản hợp đồng kia. Đối với cô, đó là cách giải thích hợp lý nhất cho những cảm giác của hiện tại.

Thấy Bảo xuất hiện trong nhà, mối nghi ngờ của toàn bộ những người còn lại bị đánh tan. Không ai đoán già đoán non nữa, trong lòng mỗi người đều chắc chắn một điều, mối quan hệ giữa Bảo và An là một ẩn số, mà nếu moi ra được, họ sẽ hời to.

– Ngọn gió nào đưa cậu Bảo đến nhà chúng tôi thế? Có phải cô An này không?

Diệu lấy lại vẻ cao ngạo đầy mỉa mai, gương mặt xinh đẹp mà sắc lạnh với đôi mắt như hồ ly xỉa thẳng hoài nghi của mình đến Bảo và An. Ả khoanh tay trước ngực, thái độ khinh khỉnh.

An nghe ả nói chuyện, máu nóng lại cuộn lên. Cả cuộc đời cô không muốn cứ cúi đầu để người khác dẫm đạp lên nữa, huống chi là để cho cô ta hạ thấp cả những người xung quanh mình. An gồng người, trông như sắp lao đến đánh nhau với Diệu đến nơi. Bảo nắm chặt lấy tay cô, giữ lại. Anh ta khẽ lắc đầu với cô.

Hành động nhỏ ấy không qua được mắt Diệu và bà Nguyệt, ngay cả kẻ ngốc như Trường cũng phải trố mắt lên mà nhìn.

– Tôi đến để đưa cô An đi, theo lời của Chiến. Từ giờ trở đi, hai người họ sẽ dọn ra ở riêng. Hi vọng mọi người hiểu chuyện, đừng vượt quá bổn phận của mình.

Lời châm chọc của Bảo khiến cho Diệu nổi xung, nhưng anh ta đã nói vậy, ả chẳng thể làm gì ngoài câm miệng.

Nói rồi, Bảo nắm tay An, cúi người xách cái vali lên cho cô, định rời khỏi nhà.

– Tôi chưa cho phép, ai dám rời khỏi đây?

Bà Nguyệt bấy giờ mới can thiệp vào việc này. Đối với họ, An như chiếc chìa để chạm đến mớ tài sản kia. Bà làm sao có thể dể cô đi dễ dàng như vậy được?

– Bác gái, mong bác hiểu cho. Người nắm giữ cổ phần lớn nhất trong nhà là Chiến. Cậu ấy tạm thời được coi như là chủ nhà. Tất cả đều theo lệnh cậu ấy.

Bà Nguyệt cứng họng. Ngồi ở vị trí cao như vậy, bản thân trên danh nghĩa là mẹ của Chiến, nhưng tất cả đều không có ý nghĩa gì.

Thấy bà Nguyệt im lặng, Bảo cúi đầu chào cho phải phép, rồi đưa An ra ngoài.

Diệu tức điên người, hai chân giậm thình thịch trên sàn. Bà Nguyệt bị phản bác đến mức không nói được gì, lại phải nghe tiếng rít đinh tai nhức óc của con dâu, rốt cuộc cũng không tĩnh lặng được nữa. Cái vỏ bọc cao quý bị lột xuống.

– Im ngay! – Bà Nguyệt quát lên. – Không làm được gì thì biến khỏi đây. Đừng có khiến tôi thêm đau đầu.

Diệu ngậm chặt miệng. Ả làm sao mà biến được, cuộc sống của ả, tiền bạc và cả địa vị, tất cả đều ở đây mà ra. Vì gia sản mà kết hôn với Trường, một kẻ ăn bám ngu ngốc, cô ta đã phải cắn răng rời xa sự nghiệp của mình. Hiện tại cô ta chỉ có thể đi chụp vài bộ ảnh, coi như là để giữ mối làm ăn mà thôi. Nếu rời khỏi đây, cô ta chết đói là điều hiển nhiên.

Diệu biết mình phải nịnh bợ ai, chỉ cần lấy được tài sản, chồng cô ta trở thành người thừa kế, cô ta thành bà chủ, muốn voi đòi tiên làm gì cũng được. Nhanh chóng nuốt cơn tức vì bị bà Nguyệt chửi xuống bụng, ả lại trưng ra vẻ mặt ngọt ngào.

– Mẹ. Chúng ta không thể để con bé đó đi được đâu.

– Đúng vậy đó mẹ. – Trường hùa theo.

Bà Nguyệt day day hai bên trán.

– Tung tin ra ngoài đi. Để mọi người biết nó nɠɵạı ŧìиɧ, hai đứa chắc chắn phải ly hôn.

– Nhưng nhỡ không phải cô ta nɠɵạı ŧìиɧ thật…

– Thì làm cho nó thành sự thật.

Bà Nguyệt gắt lên, liếc nhìn Diệu, phát ra thứ uy lực khủng khϊếp khiến ả phải ngoan ngoan nghe theo. Cuộc họp gia đình căng thẳng cứ như vậy chấm dứt, cùng với lo âu của Diệu. Bà Nguyệt mệt mỏi về phòng ngủ, để lại hai đứa con vô dụng đang nhìn nhau đầy trách móc.

– Em làm ăn cho cẩn thận. Đừng để xảy ra chuyện như mọi lần đấy.

Trường ra cái vẻ người đàn ông làm chủ gia đình, nhướng mày nhắc nhở. Trái với suy nghĩ của gã, Diệu vươn tay nhéo cho gã một cái rõ đau, trút tất cả ấm ức và bực bội của mình lên cái véo đó. Trường đau đến há miệng mà không dám kêu.

– Anh đấy! Không giúp được gì em còn to mồm. Anh có biết, nếu làm theo lời mẹ, chuyện mà vỡ lở ra thì em sẽ tiêu đời không?

– Thế thì phải làm sao? – Gã là một tên vô dụng, đâu có biết thế nào là tính toán.

Diệu đảo mắt, suy tính một hồi. Ả chợt nghĩ ra điều gì đó, bật cười rinh rích rồi ghé tai Trường thì thầm. Trường trợn mắt lên, hoảng hốt không thôi.

– Gì? Em điên à, không được đâu!

– Có gì mà không được? Đề phòng thôi, nếu tin đồn bị hủy bỏ, chúng ta phải tấn công bằng cách khác.

– Nhưng mà… – Trường lắp bắp, nhăn mặt muốn từ chối.

Diệu điên tiết, vươn tay đâm chọc, cấu véo gã.

– Anh có muốn tiền không? Anh trơ mắt nhìn gia sản rót vào túi cậu hai thế à?

Một lời đánh trúng tâm tư gã. Đương nhiên là gã không muốn, nếu chuyện đó thật sự xảy ra, mẹ con gã ra đường ở là cái chắc. Gã còn lưu luyến cuộc sống thượng hạng này lắm, ban ngày ăn chơi ban đêm ngủ nghỉ, tiền vẫn cứ đầy hai túi.

Trường không nói gì nữa, không từ chối, ậm ừ đồng ý.

***

Bảo đưa An ra đến xe của mình, chất vali lên cốp sau. Nhưng anh ta không lên xe, cũng không mở cửa xe cho cô. An đứng yên một chỗ, suy nghĩ mông lung. Có lẽ cô nên làm rõ chuyện giữa mình với Bảo, chuyện giữa hai người họ, hai năm trước đã kết thúc rồi.

Bảo thấy cô yên lặng đến thất thần như vậy, nghĩ rằng cô đã bị gia đình Chiến dọa cho sợ hãi. Một trận đau xót dấy lên trong lòng anh ta, giống như một cơn lũ quét qua từng ngóc ngách trong cơ thể, lan tràn đến tận tim.

Bảo bất ngờ vươn tay, nắm lấy hai vai An, buộc cô tỉnh táo mà ngước lên nhìn mình.

– Rời khỏi đây đi. Anh đưa em đi.

An nhúc nhích hai vai, lách ra khỏi vòng tay của Bảo.

– Không được. Em không thể đi.

– Vì hợp đồng đó chứ gì? Anh trả cho em, toàn bộ chi phí phá vỡ hợp đồng và bồi thường.

– Không phải chuyện đó.

An lắc đầu. Cô chần chừ. Ơn nghĩa của Chiến đối với cô, không phải chỉ cần đem tiền bồi thường ra là coi như bù đắp xong. Cô biết cuộc hôn nhân này có ý nghĩa gì với Chiến, vậy nên cho dù thế nào, ba năm này, cô cũng phải trói buộc mình ở vị trí phu nhân.

Bảo cứ ngỡ cô bị ép buộc, tận đến khi An từ chối lời đề nghị giúp đỡ của mình, anh ta vẫn không cam tâm.

– Em không đi, là vì hận anh đúng không?

– Giữa hai chúng ta kết thúc rồi.

An nhấn mạnh, rõ ràng từng từ một. Đó là sự thật. An nghĩ rằng nếu một ngày gặp lại anh, liệu rằng trái tim cô có còn đập rộn ràng nữa không, hay là chua xót và ấm ức. Nhưng tất đều không có. Hiện tại, đứng trước mặt Bảo, cô không còn bất cứ cảm xúc gì nữa.

Bảo vội vàng choàng lên, một lần nữa kéo An ôm vào lòng, siết thật chặt.

– Không phải như thế. Anh không muốn.

Từ đằng xa, một chiếc xe khác đang ẩn giấu trong bóng tối. Chiến đờ người ngồi trong xe, lần đầu biết thế nào là ghen tuông.