Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nàng Dâu 8X, Mẹ Chồng 6X

» Tác Giả: Lý Miên Tinh
» Tình Trạng: Hoàn Thành
Một cô nàng thông minh xinh xắn phải "chiến đấu" với một bà mẹ chồng khó tính, đanh đá. Một thiên kim tiểu thư con nhà thị trưởng kiêu ngạo, thẳng thắn và một bà mẹ chồng thực dụng "đo lọ nước mắm đếm củ dưa hành"...

Sự ngăn cách của thế hệ, khoảng cách về kinh tế và bức màn quan niệm... Bi hài kịch đan xen trong màn kịch "kiêu hãnh và định kiến" giữa mẹ chồng và nàng dâu.
Chương 1
Hội mạt chược ở nhà Doãn Kiếm Lan tuần nào cũng được bắt đầu vào một giờ chiều ngày thứ bảy và kết thúc vào lúc năm giờ chiều. Thói quen này đã duy trì suốt năm năm, cho dù mưa to bão lớn hay sấm vang chớp giật đều không thay đôi. Bốn người trong hội mạt chược, ngoài Hạ Thu Đông sống ở xa ra thì hai người còn lại đều là hàng xóm kiêm bạn thân. Thi thoảng mà thiếu một người trong hội thì đa phần là do chủ nhà Doãn Kiếm Lan có việc gì đột xuất không thể thu xếp được, tất nhiên tình trạng này vô cùng hiếm hoi, hai, ba tháng chưa chắc đã có một lần. Từ sau khi Doãn Kiếm Lan chuyển vào sống trong trang viên "Đỉnh Thịnh", thói quen này đã giống như hai ngày nghỉ của tầng lớp công chức, khiến Doãn Kiếm Lan trông đứng trông ngồi từ thứ hai tới thứ sáu.

Trang viên Đỉnh Thịnh tọa lạc trên góc phía Đông Bắc của thành phố. Mười năm trước, một ông chủ nào đó trong ngành bất động sản đã cho xây dựng một sân golf, nó vốn là một vùng đất cát, trồng cây gì chết cây đó, mùa nào trừ đi tiền phân tro, nhân lực mà vẫn thu về được một chút tiền vốn bỏ ra mua cây giống đã được coi là bội thu lắm rồi. Nghe nói ông chủ muốn mua mảnh đất cát chết chóc này, nhân dân bèn hai tay dâng đất lên tận miệng, lại còn sung sướиɠ vì cuối cùng cũng thoát được nó, vừa bán vừa cho không ông ta. Người trong ngành ngoài ngành, chẳng có ai là thích mảnh đất này cả, ngoài con sông nhỏ chảy qua vùng này còn có thể được coi là một nguồn tài nguyên ra thì rong mắt người khác, mảnh đất này đúng là nơi "chó ăn cát, gà ăn sỏi", không có bất cứ tiềm năng kinh tế nào.

Mười năm nay, ông chủ đó bỏ ra không ít tiền cho mảnh đất này, trước tiên là lật hết đất lên, nhờ chuyên gia tới cải tạo chất đất, sau đó lại thiết kế quy hoạch theo đúng tiêu chuẩn sân golf cao cấp trong nước, bỏ ra một khoản tiền lớn để mua cỏ và các loài cây quý giá, chỉ riêng tiền chi cho nhân viên chăm sóc nơi này đã cao hơn gấp bao nhiêu lần số tiền mà nông dân ngày xưa bỏ ra canh tác.

Cuối cùng sân golf cũng đã xây xong, thi thoảng thấy vài chiếc xe tới đây, mấy đôi nam nữ ôm nhau chơi vài đường golf nhạt nhẽo, còn lại đều là bạn thân của ông chủ tới đầm cá ở ven sông để câu cá, ngoài ra thì chẳng có ai hỏi han gì tới. Ông chủ đó bèn trở thành người đại ngốc số một của thành phố, vợ ông ta cũng vì việc chồng tiêu tiền mù quáng mà tức tới phát điên.

Sau đó, thành phố được mở rộng về phía Đông, sân golf cũng dần dần trở thành một phần của thành phố, giá đất lên cao vòn vọt, vượt cả mức đầu tư ban đầu của ông chủ. Ông ta vốn là người biết kinh doanh, bèn "cắt" một phần sân golf ra xây câu lạc bộ, một phần thì xây biệt thự riêng, vừa phù hợp với quy hoạch của thành phố, lại vẫn đảm bảo tài sản của mình không ngừng tăng giá trị.

Những người ra vào câu lạc bộ đều là các anh tài có thực lực hùng hậu trong giới kinh doanh, biệt thự thì trở thành những căn nhà xa xỉ có hạn mà mọi người tranh nhau đến mua. Doãn Kiếm Lan lúc đầu còn chưa bàn với chồng là Tạ Chí Viễn đã tự mình quyết định, đặt mua một căn biệt thự có cái giá trên trời, cao hơn cả giá đất ở khu phồn hoa nhất trong các thành phố lớn như Bắc Kinh, Thượng Hải, trong mắt bà, vật sống thành đàn, người sống thành phường là chuyện đương nhiên.

Ban đầu, Tạ Chí Viễn còn cằn nhằn đôi câu về việc này nhưng không phải quan tâm căn nhà hàng trăm vạn tệ này có thực sự đáng giá như thế hay không, ông chỉ cảm thấy không cần thiết phải khoe khoang của cải như thế. Doãn Kiếm Lan không nghĩ vậy, lý thuyết của bà là người giàu có làm bộ thế nào thì cũng có cái uy của người giàu, nhưng đứng trước mặt người giàu khác cho dù có ngoe nguẩy cái đuôi thì chưa biết chừng vẫn bị người ta coi thường. Đẳng cấp càng gần thì quan hệ giữa người với người càng hòa hợp, và ngược lại, nếu càng khác xa nhau thì càng khó nói chuyện.

Khi gần trăm căn biệt thự được bán ra, ngoài mười mấy căn bị vài người xa lạ lai lịch bất minh mua, số còn lại đều bị những ông chủ các doanh nghiệp tư nhân hoặc vài ông chủ trong các doanh nghiệp lớn của nhà nước như Tạ Chí Viễn mua hết, những nhân vật quan trọng trong chốn quan trường thì không ai tham gia vào, không phải vì họ không có khả năng mua mà vì những người có đầu óc chính trị đều biết rằng, nếu muốn con đường quan lộ tiếp tục phát triển thì họ không nên thể hiện cái “sự giàu” của mình, cho dù không ai biết giá nhà cụ thể nhưng gã ngốc cũng biết chỉ riêng phí dịch vụ cao ngất trời đó đã không phải là mức giá mà tiền lương của họ có thể đủ sức chi trả.



Lúc mới chuyển tới, ngoài cảm giác căn nhà to hơn căn nhà cũ, trong và ngoài khu đều là màu xanh tươi mát, không khí cũng trong lành hơn trong thành phố chật chội rất nhiều thì Tạ Chí Viễn chẳng cảm thấy có gì không giống, ở lâu rồi, Tạ Chí Viễn mới phát hiện ra rất nhiều ưu điểm mà vợ nói dần dần thể hiện.



Ví dụ, ngày trước Tạ Chí Viễn thường lái xe về nhà muộn, chỉ cần nhìn thấy ông bảo vệ già ở cổng, cho dù mệt mỏi hay chán nản thế nào cũng phải dừng xe lại để thăm hỏi vài câu, nếu không quay đầu lại sẽ bị chửi là hợm hĩnh, là khinh người. Mặc dù nói rằng sản nghiệp nhà mình đều do hai vợ chồng thức khuya dậy sớm, nai lưng ra làm mới có được, là số tiền mà mình quang minh chính đại kiếm trong suốt bao nhiêu năm nhưng Tạ Chí Viễn cũng không hề có cảm giác mình cùng đẳng cấp với những người hàng xóm xung quanh, những ánh mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ luôn khiến ông có cảm giác mình là một kẻ trộm, cứ như thể sự nghèo khó của họ không phải là nguyên nhân tự thân mà là do ông cướp đi tiền bạc vốn thuộc về họ vậy. Ông không có lý do gì để phải tỏ ra cung kính trước mặt họ, cũng không có lý do gì để phải như một con chó ngoe nguẩy đuôi lấy lòng họ.



Bây giờ ông không thích dừng xe thì có thể lái thẳng vào bãi đỗ xe của nhà, thi thoảng gặp người quen mà không chào hỏi gì, hai bên cũng có thể hiểu cho nhau, họ đều biết cái nỗi khổ của người kinh doanh, không cần phải giống những người nhàn rỗi ngoài kia, chào người này một câu, bắt chuyện với người kia dăm ba điều. Điều khiến Tạ Chí Viễn thấy cảm khái là hàng xóm đều là những người trong giới kinh doanh, không tránh khỏi một chút quan hệ, ngày nay quan hệ như nguồn vốn, rẽ vào góc này trò chuyện một chút, khi đã quen mặt, nói chuyện ăn ý là lại thêm một cơ hội kinh doanh, còn tốt hơn rất nhiều những mối quan hệ chỉ có thể duy trì bằng quà cáp.



Dù sao thì đi theo mình bôn ba bao nhiêu năm, Tạ Chí Viễn không thể không thừa nhận, trong chuyện này, vợ ông nhìn xa hơn ông.



Tạ Siêu Phàm còn chưa bước vào cửa đã biết hội mạt chược ở nhà mình vẫn chưa giải tán, khi mẹ và mấy người bạn khác sát phạt nhau, mấy chú chó cưng của họ cũng ở trong vườn lau vào nhau đấu đá, nghe thấy tiếng bước chân của Tạ Siêu Phàm, đám chó dừng cuộc nội chiến, cùng ngoác miệng ra sủa ăng ẳng, con chó sư tử nhà cậu lại càng to mồm hơn, vẫy đuôi lấy lòng chủ, Tạ Siêu Phàm trước nay không bao giờ kiên nhẫn được với lũ chó như cô em gái Tạ Tiểu Dục. Cậu chỉ tay vào góc tường, con chó sư tử vừa nãy vẫn còn hăng máu đánh nhau với các bạn lập tức cụp đuôi cụp mắt trốn vào đó. Nếu không phải vội vã về nhà xem tường thuật trực tiếp bóng đá thì Tạ Siêu Phàm đâu có rời sân golf sớm như vậy. Từ hồi vào lớp mười hai, cứ một tháng nhà trường mới cho nghỉ hai ngày cuối tuần, hai ngày này ngoài việc hoàn thành hết đống bài tập về nhà ra, có thời gian là Tạ Siêu Phàm ra sân golf chơi.



- Con chào mẹ, chào các dì! – Tạ Siêu Phàm cất tiếng chào rồi ngồi phịch lên salon trong phòng khách, mở tivi ra xem, trên truyền hình đang phát trận đấu bóng đá giao hữu giữa Trung Quốc và một nước nào đó, hiệp 1 mới qua được 20 phút, tỷ số đã là 0:2. Tạ Siêu Phàm tiện tay cầm miếng táo trong cái đĩa đặt ở giữa bàn trà, nheo mắt nhìn tên của đội bóng lạ trên màn hình tivi, nhớ lại câu danh ngôi mà bạn bè vẫn đùa nhau “Xem bóng đá Trung Quốc, học địa lý thế giới”, bất giác nhoẻn miệng cười, mặc dù bóng đá trong nước đang ngày càng đi xuống nhưng vẫn không giảm bớt được niềm yêu thích của Tạ Siêu Phàm, cũng giống như tất cả các chàng trai ở độ tuổi này, bóng đá luôn là sở thích số một của cậu. Từ sau khi nhà trường xuất phát từ sự an toàn cho các thí sinh, nghiêm cấm học sinh lớp mười hai đá bóng, thời gian rảnh rỗi sau giờ học chỉ được chơi bóng rổ, còn bóng đá thì đành chờ cuối tuần về nhà xem trên truyền hình cho đỡ ghiền mà thôi.



Hạ Thu Đông vừa bốc bài vừa hỏi Tạ Siêu Phàm:



- Siêu Phàm, Trần Thần nhà dì không đi cùng con sao?



Tạ Siêu Phàm không quay đầu lại:



- Cậu ấy đang ở sân tập, “đấu ngưu” với người ta.



Doãn Kiếm Lan hỏi:



- Con trai, “đấu ngưu” là cái gì?



Hạ Thu Đông lườm bà một cái, nói tranh:



- “Đấu ngưu” mà chị cũng không biết hả? Châu Kiệt Luân có một bài hát tên là “Đấu ngưu” đấy, ý của con trai chị là trên sân bóng có hai người chơi bóng rổ với nhau, người này tranh của người kia, giống hai con trâu đực! Đúng không? Siêu Phàm?



Tạ Siêu Phàm cười cười trả lời:



- Dì Hạ, dì đáp đúng rồi, 10 điểm!



Doãn Kiếm Lan và hai người bạn khác cười lăn lộn.



Hạ Thu Đông thở dài:



- Haiz, Trần Thần nhà tôi còn “gặp” bóng rổ nhiều hơn cả gặp bố nó! Chị nói xem Siêu Phàm cũng thích bóng rổ, nhưng nó vẫn học, vẫn chơi, chẳng để lỡ việc gì. Còn Trần Thần nhà tôi thì không phân biệt được chủ thứ, Lan này, chị tốt số thật, chồng thì giỏi, con trai thì xuất sắc, chị chịu thua bọn tôi chút đi, đừng có chuyện gì tốt cũng mình chị chiếm hết!



Trong bốn người bạn bài thì chỉ có Hạ Thu Đông là không sống trong khu Đỉnh Thịnh, chồng bà, Trần Tự Cường là Phó giám đốc một ngân hàng trong thành phố, là lớp người dù có tiền nhưng cũng không dám khoe khoang, mặc dù như vậy, Hạ Thu Đông vẫn thấy trong lòng chua chua, tuy rằng họ chơi thắng thua không nhiều, nhưng lần nào không thắng được một chút là Hạ Thu Đông lại thấy tâm lý mình mất cân bằng.



Doãn Kiếm Lan cười nói:



- Tay chị không may thì đừng tìm lý do, chị mà cũng quan tâm chút thắng thua nhỏ mọn này sao? Ai mà không biết nhà chị mở ngân hàng?



Một người khác cũng nói chen vào:



- Đúng thế, nhà Giám đốc Trần xua tay một cái là ra tiền!



Hạ Thu Đông nói:



- Đáng ghét! Ông chồng nhà tôi chỉ có tiếng mà không có miếng, đi giữ tiền hộ người khác chứ có sung sướиɠ gì. Làm gì được như bố Siêu Phàm, thế mới gọi là có tiền.



Doãn Kiếm Lan nói:



- Chị lại chĩa mũi dùi sang tôi làm gì? Chị có ù thì ù mau đi, đừng nói mát người khác nữa.



Hạ Thu Đông nói:



- Tôi không nói mát chị, tôi chỉ đang buồn hộ chị thôi, chị nói xem, nhà chị điều kiện tốt, con trai lại ưu tú, sau này con dâu như thế nào mới xứng với nhà chị đây?



Doãn Kiếm Lan liếc mắt nhìn con trai:



- Gì chứ? Con trai tôi còn bé, đâu đã nghĩ tới chuyện đó.



Một người khác nói:



- Còn sớm sao? Bọn trẻ con bây giờ học cấp hai là đã viết thư tình cho nhau rồi. Siêu Phàm nhà chị lớp mười hai rồi còn gì, nói không chừng…



Hạ Thu Đông quay đầu hỏi:



- Siêu Phàm, nói với dì xem, có cô gái nào tán con không?



- Dì Hạ, dì nói gì thế? Mẹ, con vào phòng mẹ xem bóng đá đây. – Tạ Siêu Phàm nghe họ trò chuyện với nhau, chẳng thể nào tập trung mà xem nên tắt tivi đi, lên phòng ngủ của bố mẹ ở trên lầu.



Một bà cười nói:



- Xem kìa, làm thằng bé xấu hổ rồi, thật là…



Hạ Thu Đông nói:



- Theo kinh nghiệm của tôi thì với phản ứng của Siêu Phàm, mười chắc tới tám, chín là nó có bạn gái rồi, chị Lan, chị nên nghĩ những gì tôi vừa nói đi thôi.



- Có gì mà phải nghĩ! Điều kiện như nhà chị Lan có thắp đèn l*иg đi tìm cũng không thấy, muốn tìm con dâu thế nào mà không được? Tôi chỉ lo là lúc đấy kén nhầm thôi.



Một người khác vỗ tay Doãn Kiếm Lan nói:



- Chị Lan, tới lúc đó nhớ mời mấy người chúng tôi tới coi mắt nhé, nếu không qua được ải của chúng tôi là không xong đâu, nếu không chị Lan ngày nào sắc mặt cũng không vui, hội bài cũng chúng ta phải giải tán, các chị nghĩ mà xem, con gái nhà người ta chê chúng ta phiền phức, chị Lan lại không quyết định được thì chúng ta còn mặt mũi nào mà tới đây chơi tiếp?



Doãn Kiếm Lan đánh một quân bài, nói:



- Ôi giời, nói cứ như thật vậy, cứ như thể ngày mai con trai tôi lấy vợ ngay ấy. Dù sao thì con trai tôi muốn tìm vợ, không những phải hợp mắt nó mà còn phải vừa ý tôi, nếu không tôi tạo dựng cơ nghiệp này để cho ai? Các chị nói xem, yêu cầu này của tôi cao lắm sao?



Mấy người khác cũng lên tiếng phụ họa:



- Đúng rồi, đúng rồi.







Tan cuộc, Doãn Kiếm Lan tiễn bọn Hạ Thu Đông ra về, trong sân, cô con gái Tạ Tiểu Dục và mấy chú chó đang chơi rất vui vẻ, Tạ Tiểu Dục tray trái ôm Bác Mỹ, tay phải ôm Quý Tân, trong lòng lại là chú chó sư tử Bối Bối của nhà mình, thân mật như thể mình là một phần trong chúng. Thấy chủ nhân đi ra, Bác Mỹ và Quý Tân vội vàng nhảy từ tay Tạ Tiểu Dục xuống, nhào về phía chủ, Tạ Tiểu Dục luyến tiếc chia tay với chúng, thân mật gọi chúng một tiếng rồi nói lời tạm biệt.



Tình yêu của Tạ Tiểu Dục dành cho bọn chó vượt quá giới hạn của một người chủ dành cho một vật nuôi, cho dù là loại nào, cho dù là chó cưng của người khác hay là mấy con chó lang thang trên đường, cô bé đều rất yêu quí, không giống như mấy người lớn, chỉ yêu chó nhà mình còn đánh đập, đá đít mấy con chó của người khác. Có một lần trời mưa lớn, Tạ Tiểu Dục nhìn thấy một con chó lang thang bị què đang đứng ở cổng, không có nhà để về, thế là cô bé bất chấp sự phản đối của bố mẹ, đội mưa chạy ra, mang thức ăn cho chú chó, nếu không phải vì Doãn Kiếm Lan dọa cô bé con chó mắc bệnh đó có thể làm lây bệnh cho Bối Bối nhà mình, mà Bối Bối lại là con chó mà cô bé yêu quý nhất thì chắc chắn Tạ Tiểu Dục không nỡ bỏ mặc con chó đó. Quay vào nhà, Doãn Kiếm Lan còn nhìn thấy khóe mắt con gái mình ươn ướt, điều này khiến bà hơi kinh ngạc, đứa con gái vô tư vô tâm của bà sao lại có tình cảm sâu sắc như thế với một con chó?



Mấy người bạn vừa mới bước chân ra khỏi cổng thì nụ cười tiễn khách của Doãn Kiếm Lan cũng tắt hẳn trên môi, Tạ Tiểu Dục quay về phía bà gọi:



- Mẹ, mẹ không mau đi làm cơm đi, mẹ muốn con chết đói sao? Ngày nào cũng chơi mạt chược, chẳng quan tâm gì tới sự sống chết của người ta!



Doãn Kiếm Lan nhìn đứa con gái mới lớn, giận tới mức không biết phải làm thế nào, Bối Bối chạy về phía bà, vẫy vẫy đuôi, bà bèn cúi xuống ôm Bối Bối lên, thương yêu chỉ vào đầu con chó.



- Con với chả cái, càng lớn càng không ra làm sao! Còn không biết điều ngoan ngoãn bằng Bối Bối!



Theo con gái đi vào nhà, thấy cô bé cứ thản nhiên như không có việc gì, ngồi một mình trên cái ghế salon mà anh trai vừa ngồi, ôm hộp bánh quy vừa ăn vừa bật tivi, trên màn hình là một cô gái ăn mặc hở hang đang vừa nhảy vừa hát, Tạ Tiểu Dục thích thú gọi:



- Mẹ, nhìn kìa! Đúng là chim lớn rồi thì rừng nào cũng có.



- Phải là rừng lớn rồi thì chim nào cũng có chứ! – Doãn Kiếm Lan chỉnh lại.



Tạ Tiểu Dục chép miệng:



- Nhà quê! Chẳng nói với mẹ nữa. Mẹ đi làm việc của mẹ đi.



Doãn Kiếm Lan đặt chú chó cưng xuống, thấy trời vẫn còn sớm, quyết định thu dọn bàn bài và nhà cửa xong xuôi rồi mới đi nấu cơm. Doãn Kiếm Lan là một người rất sạch sẽ, bình thường bà ghét nhất là thấy nhà cửa không gọn gàng, cho dù có bận rộn đến đâu thì cũng phải thu dọn, nếu không thì ăn không ngon, ngủ không yên.



Cái chứng ưa sạch sẽ này có từ khi bà gả cho Tạ Chí Viễn, từ căn nhà dột nát với hai phòng bé xíu đi theo bà cho tới hôm nay, khi đã ở trong một căn biệt thự rộng lớn. Khi quét đến chân con gái, Doãn Kiếm Lan đang định nhắc con gái nhấc chân lên cho bà quét nhà thì bỗng dưng cái điện thoại di động của con trai để trên bàn rung lên báo có tin nhắn, chắc là con trai lên lầu xem bóng đá, quên điện thoại ở đây. Doãn Kiếm Lan dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên lầu, trong phòng ngủ vang lên tiếng của bình luận viên bóng đá và tiếng cổ vũ của cậu con trai. Nhớ lại mấy lời mà ba người bạn vừa nói, Doãn Kiếm Lan cầm điện thoại lên, Tạ Tiểu Dục nhìn thấy, lườm một cái, mát mẻ nói:



- Mẹ tự giác một chút! Đó là đời tư đấy!



Doãn Kiếm Lan tức giận lườm trả con một cái:



- Nhãi ranh, đừng có hỗn với mẹ, mọi người trên thế giới này đều có tư cách để nói về đời tư với mẹ, chỉ con với anh trai con là không!



Tạ Tiểu Dục hỏi:



- Tại sao?



Doãn Kiếm Lan vỗ bụng mình, nói:



- Bởi vì hai đứa là đời tư lớn nhất của mẹ! Đừng có quên, năm xưa con rạch bụng mẹ chui ra, mẹ đã không tính phí bảo vệ bí mật đời tư của con thì thôi.



Tạ Tiểu Dục lắc đầu, khoanh tay, làm ra vẻ không thèm nói chuyện nữa.



Doãn Kiếm Lan mở điện thoại, dòng tin nhắn hiện lên trên màn hình khiến bà suýt ngất:Chồng ơi, lại đang xem đá bóng hả? Đã làm bài tập chưa? Doãn Kiếm Lan run rẩy ấn nút, trong Hộp thư đi là những tin nhắn con trai bà gửi, lại càng khiến bà chảy mồ hôi hột. Tiếng gọi vợ ngọt xớt hơn hẳn cả bố cậu, Tạ Chí Viễn. Đứa con gái tên Lâm Đan Phong này là thần thánh phương nào mà khiến con trai bà thần hồn điên đảo ngay trước kỳ thi? Như thế chẳng khác nào hủy hoại nhà họ Tạ? Bà không dám nghĩ mấy tháng sau, nếu con trai mình thi trượt đại học thì sẽ có hậu quả như thế nào? Ngồi phịch xuống salon, bà thấy trời đất quay cuồng như bị ai đánh mạnh vào đầu.



Tạ Tiểu Dục liếc nhìn bà mẹ thất thần bên cạnh, dương dương tự đắc nói:



- Đã bảo mẹ đừng xem, mẹ cứ đòi xem, sợ chưa? Có cần con giải thích cho mẹ không?



Doãn Kiếm Lan áp điện thoại vào ngực như đang ôm một quả bom, hình như bà còn nghe thấy tiếng bom hẹn giờ đang chạy tích tắc, tích tắc ngay cạnh con trai bà, hình như còn nhìn thấy con gái mình đang đứng trong phạm vi bom nổ.



Bà không thể ngồi yên bất động, càng không thể để mặc con trai. Quay sang lườm con gái một cái, hạ thấp giọng:



- Nhãi con, nếu mà dám lẻo mép với anh trai thì đừng trông mong gì vào cái MP4 nữa. – Nói xong, không chờ con gái trả lời, bà cầm điện thoại đi thẳng lên phòng ngủ của con trai.

🎲 Có Thể Bạn Thích?