Một người một quỷ nhìn nhau, nhất thời không khí trong hang động có phần quỷ dị kỳ lạ. Tôi đứng bất động hồi lâu, đầu óc ngốc trệ ra không biết nên nói cái gì lúc này nữa. Mà Lý Tú Uyên kia cũng không có ý làm hại tôi, cô ta nhìn tôi, gương mặt rất giống với tôi nhưng lại không có biểu cảm ngạc nhiên giống như tôi bây giờ. Phải nói cái cảm giác nhìn thấy "người" có gương mặt giống y hệt với mình... nó phấn khích và quái dị kiểu gì ấy.
Phải rất lâu sau đó, cô ta mới cất giọng nhẹ nhàng nói với tôi:
- Cô biết tôi là ai đúng không?
Tôi gật gật đầu:
- Biết, cô là Lý Tú Uyên.
Lý Tú Uyên nở nụ cười xinh đẹp, mặc dù cô ta là quỷ nhưng là quỷ cao cấp, trông cô ta lúc này không khác gì một con người bình thường.
- Chắc là Giang Thanh Thu đã kể hết cho cô nghe về tôi?
- Ừm... anh ấy có kể.
- Có kể tốt chút nào không?
Tôi nhìn cô ta, chân mày khẽ nheo lại:
- Có sao kể vậy, Tam thiếu không phải người thêm mắm dặm muối.
Lý Tú Uyên cười lớn, nụ cười có chút quỷ dị:
- Mới có vài tháng mà cô đã tin tưởng anh ta tới như vậy rồi à? Giang Thanh Thu cũng hay thật, dù là đối xử với tôi hay là đối xử với cô đều rất tốt.
Tôi im lặng một lát, trong lòng là thập phần tò mò và suy tính.
- Lý Tú Uyên, cô đưa tôi đến đây là có chuyện gì? Nếu cô có gì muốn nói thì nói luôn bây giờ đi, vòng vo như vậy làm gì.
Lý Tú Uyên nhìn tôi với ánh mắt tán thưởng:
- Cô là Tiên sư quả thật không sai chút nào, rất có chính kiến. Nếu đã vậy thì tôi cũng không muốn giấu giếm cô làm gì... có vài chuyện tôi nghĩ cô nên biết.
- Cô nói đi.
Cô ta im lặng quan sát tôi một lát, vài giây sau, tôi mới nghe giọng cô ta cất lên:
- Chắc cô biết về Kết Huyết, về chuyện của nhà tôi với nhà họ Giang đúng không?
Tôi gật đầu. Cô ta tiếp lời, lại nhìn tôi bằng ánh mắt trào phúng:
- Tôi không hy vọng cô cũng có kết cục giống như tôi.
Tôi thoáng kinh ngạc nhưng cũng lờ mờ hiểu ra chuyện gì đó:
- Ý cô muốn nói gì?
Lý Tú Uyên cười nhạt:
- Tôi nói vậy không tin là cô không hiểu, mà tốt nhất là cô nên hiểu, đừng cố tình không hiểu ý tôi.
Tôi... tất nhiên không phải người bồng bột nông cạn, cũng không phải cô ta nói mấy lời như vậy mà tôi liền tin đó là sự thật.
Suy nghĩ cẩn thận một chút, tôi nhếch miệng cười khẽ:
- Tú Uyên, cô muốn nói gì thì nói thẳng ra đi, con người tôi không được thông minh, cô úp úp mở mở nói bóng nói gió như vậy tôi nghe cũng không hiểu.
Lý Tú Uyên thấy thái độ của tôi như vậy, cô ta thoáng trầm mặc một chút, cũng không đón đầu đón đuôi nữa, cô ta trực tiếp nói thẳng:
- Cô thấy tôi như vậy, chẳng lẽ cô không lo cho bản thân mình sao Tiên sư? Hay cô nghĩ Giang Thanh Thu yêu cô thật lòng?
Tôi nghiêm giọng:
- Sao cô biết anh ấy không yêu thật lòng?
Lý Tú Uyên đột nhiên ngửa mặt cười lớn, gương mặt xinh đẹp kia lại có thêm mấy phần quỷ dị:
- Yêu? Yêu mà dồn gia đình tôi vào chỗ chết? Yêu mà nhẫn tâm phụ bạc tôi? Cô có thấy ai yêu mà như vậy không?
Mặc dù đã chuẩn bị cho mình một tinh thần thép nhưng khi nghe những lời đó từ chính miệng của Lý Tú Uyên, tôi quả thật không tránh được dao động. Thấy tôi im lặng, cô ta lại nói:
- Cô vẫn còn ngây thơ cho rằng sau khi Kết Huyết hoàn thành thì cô và anh ta sẽ ở bên nhau đến trọn đời à? Cô sai lầm rồi, tôi không thể nghĩ được một Tiên sư như cô tại sao lại tin vào chuyện điên rồ như vậy?
- Cô nói vậy là có ý gì? Nói rõ ràng một chút đi.
- Cô còn muốn rõ ràng thế nào nữa? Nếu không phải tôi tình cờ biết được sau khi Kết Huyết hoàn thành thì tôi cũng sẽ chết... vậy thì tôi đã không bỏ chạy, ba mẹ tôi cũng đã không bỏ hết tất cả để đưa tôi chạy trốn. Đúng, đúng là nhà họ Lý tôi tìm cô thay thế... nhưng cuối cùng thì sao... cả nhà tôi đều chết... chết rất thê thảm đó cô có biết không? Cô có biết ai gϊếŧ gia đình tôi không? Chắc tôi không cần nói thì cô cũng biết... phải không?
Tôi nhìn Tú Uyên, nhìn rất kỹ, nhất thời không nhận ra một chút điểm khác lạ nào trong lời cô ta nói. Cùng với biểu cảm phẫn hận kia, cô ta hình như không lừa gạt tôi...
Giọng tôi run run, tôi ngờ vực hỏi:
- Ý cô nói, Tam thiếu gϊếŧ cả nhà cô?
Tú Uyên giận dữ, lúc này mới có dáng vẻ của một Lệ quỷ.
- Chứ cô nghĩ là ai? Không anh ta thì còn ai nữa? Chính bản thân anh ta, bản thân người nhà họ Giang anh ta làm chuyện xấu, sợ tôi nói cho cô biết nên muốn gϊếŧ người diệt khẩu. Bằng không, cô nghĩ tại sao một gia đình chồng giàu có, một người chồng đẹp trai và yêu thương mình... tôi có thể ngu ngốc từ bỏ hay sao?
Chuyện này... không phải là không có lý.
Lý Tú Uyên thấy tôi trầm ngâm, cô ta lại nói, lần này đã khống chế được cảm xúc của mình, không còn vẻ phẫn uất như lúc nãy nữa.
- Tiên sư, tôi biết cô là người tốt, tôi cũng biết nhà họ Lý tôi không phải với cô... nhưng bọn tôi cũng là hết cách. Ba mẹ tôi chết rồi, tôi bây giờ đã biến thành quỷ... dù cô có tin hay không thì tôi vẫn muốn nói cho cô biết sự thật. Giang Thanh Thu không đơn giản như những gì cô biết đâu, một con người bình thường thì không thể nào bị chứng bệnh kỳ lạ như vậy được.
- Vậy ý cô là nói... Tam thiếu không phải con người?
Lý Tú Uyên lắc đầu:
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
- Tôi không chắc lắm, chỉ biết anh ta không phải hoàn toàn là con người. Rất có thể anh ta chiếm được xác của Giang Thanh Thu thật rồi tìm cách để trở thành con người đàng hoàng. Kết Huyết... ở đâu lại có chuyện cần dùng máu của con người để luyện trận cứu người chứ... trò mèo của bọn chúng thôi.
Nói thế này cũng không phải là không có lý lẽ, ngược lại là vô cùng thuyết phục ấy chứ?
Tôi suy ngẫm một lát, vờ vịt dò hỏi:
- Máu của tôi cũng không có gì đặc biệt, tôi chẳng qua là giống với cô mà thôi... không trùng hợp như vậy chứ?
Lý Tú Uyên thấy tôi có vẻ tin tưởng, cô ta cười dịu, thái độ dễ chịu hơn rất nhiều:
- Nếu tôi đoán không nhầm... cô cũng có máu tam âm. Kết Huyết gì đó là được luyện bằng máu tam âm. Có lẽ là sự trùng hợp mà thôi, gia đình tôi cũng không biết cô có máu tam âm giống tôi. Bắt cóc cô vì thấy gương mặt và vẻ ngoài của cô rất giống với tôi, cũng không nghĩ là máu của cô phù hợp.
Tôi bên ngoài tỏ vẻ là sợ hãi lo lắng nhưng trong lòng đã thầm cười lạnh vài hơi. Đúng là diễn trò, người đẩy tôi vào câu chuyện này là nhà họ Lý bọn họ, vậy mà lúc này lại nói như là mình bị hại, không có liên quan. Không nói đến chuyện Tam thiếu có thật sự như lời cô ta nói hay không, chỉ nói riêng đến chuyện vì muốn bảo vệ bản thân mà lại nhẫn tâm làm tổn thương người khác là đã không chấp nhận nổi rồi. Người tổn thương lại muốn làm người khác tổn thương? Đạo lý củ chuối gì vậy?
Mà nếu xét theo lời nói của cô ta từ nãy tới giờ, rõ ràng cô ta không biết tôi có máu Huyền âm, xem ra không phải cái gì cô ta cũng biết...
Tôi thở dài một hơi:
- Vậy cô kéo tôi đến đây chỉ vì muốn nói cho tôi biết những chuyện này thôi phải không?
- Mục đích của tôi là như vậy.
Tôi lại rầu rĩ:
- Nếu đúng thật như cô nói, vậy bây giờ tôi phải làm sao? Tôi bị giam chân ở thị trấn Quang Long này rồi, không trốn được đâu.
Lý Tú Uyên cười cười:
- Cô đúng là người đơn giản, để tôi chỉ cho cô hai cách thoát khỏi bàn tay của Giang Thanh Thu.
- Cách gì?
- Một, cô phá Kết Huyết, chỉ cần Kết Huyết không còn thì cô có thể được tự do.
Tôi nheo nheo mày, lo lắng hỏi:
- Nhưng nếu phá Kết Huyết thì có ảnh hưởng đến tôi không?
Lý Tú Uyên cũng suy nghĩ đến vấn đề này, cô ta nhàn nhạt trả lời:
- Nếu trụ cuối cùng chưa cháy... vậy thì còn cứu được.
- Vậy... vậy còn cách thứ hai?
Lý Tú Uyên cười xinh đẹp:
- Cách thứ hai thì đơn giản hơn một chút, cô chỉ cần gϊếŧ... Giang Thanh Thu là được.
Gϊếŧ Tam thiếu? Đùa tôi á?
Tôi vờ hoảng sợ, hỏi:
- Đó là gϊếŧ người?
Lý Tú Uyên không nóng không lạnh, cô ta bình tĩnh giải thích:
- Giang Thanh Thu không phải người, cô quên rồi sao. Mà theo tôi được biết, Tiên sư là người diệt yêu trừ ma, cô gϊếŧ anh ta cũng là làm chuyện tốt, không phải gϊếŧ người.
Tôi hừ lạnh trong lòng, cái gì mà không gϊếŧ người, cô ta làm như cô ta rành về Tiên sư lắm vậy, toàn là nói hưu nói vượn. Ban đầu tôi còn tin, đến bây giờ thì lại thấy không còn tin tưởng nhiều nữa. Nói qua nói lại, cô ta chỉ muốn tôi gϊếŧ chết Tam thiếu, cô ta hận anh ấy đến như thế sao? Mà thôi đi, lời của một Lệ quỷ rất là không đáng tin, phàm làm chuyện gì cũng nên nghe từ hai phía, nghe một phía thế nào cũng hỏng hết việc.
Tôi lúc này cũng không muốn diễn kịch nữa, khôi phục lại bộ dáng như bình thường, tôi nhàn nhạt nói:
- Được rồi, cô đừng nói nữa, ý của cô trước sau gì đều muốn tôi gϊếŧ chết Tam thiếu. Nếu không có những chuyện Kết Huyết, tôi còn tưởng là cô bị anh ấy phụ tình nữa đấy. Lý Tú Uyên, làm quỷ thì nên thành thật, đặc biệt là thành thật trước mặt một Tiên sư như tôi, cô cứ rào trước đón sau như vậy... rất là mệt mỏi đó.
Lý Tú Uyên lùi về sau vài bước, cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc, nhưng vẫn rất thức thời không chịu ra tay động thủ.
- Cô không tin tôi? Tôi nói đều là sự thật mà cô không tin tôi?
Tôi cười cười, lấy trong túi ra Xích Khóa Hồn, tôi nói:
- Tôi tất nhiên là tin cô rồi nhưng tôi còn phải trở về điều tra lại đã, cô bảo một Tiên sư như tôi đi gϊếŧ người... chuyện đó không khả quan.
Lý Tú Uyên giận dữ:
- Nhưng rõ ràng anh ta không phải người?
- Tam thiếu là con người, anh ấy có trái tim, chỉ có quỷ mới không có trái tim mà thôi. Tiên sư như tôi sinh ra là để diệt yêu trừ ma, nếu quỷ hồn trong tay tôi một lòng hối cải muốn đầu thai chuyển kiếp, tôi sẵn sàng độ duyên cho bọn họ, không phải bắt được quỷ hồn nào cũng phải đánh cho tan hồn phách. Tiên sư sẽ không gϊếŧ người, dù người đó có bị quỷ ám cũng không thể gϊếŧ... xin lỗi vì phụ sự kỳ vọng của cô rồi.
Đến bước này thì gần như trở mặt, Lý Tú Uyên nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường, cô ta cười nhếch môi:
- Cứ tưởng là cô thông minh, hóa ra cô cũng ngu muội tin vào tình yêu của anh ta. Tiên sư, lần này thì cô sai rồi, cô thật sự sai rồi.
Vừa dứt câu, cô ta liền tung một chiêu về phía tôi, thực lực quả thật mạnh hơn Mây rất nhiều, nếu tôi tránh không kịp chắc cũng bị trúng chiêu hộc máu chứ không phải đùa. Tôi định tung Huyết Phù ra khống chế cô ta thì lại nghe được một tiếng gầm rất lớn, cùng lúc đó một cỗ khí thở đặc biệt xông tới. Trên môi tôi nở nụ cười rực rỡ, Thủy Long đến rồi... ngài ấy đến rồi...
Lý Tú Uyên cả kinh, cô ta nhìn chằm chằm về phía tôi với đôi mắt giận dữ kèm không cam lòng. Nhưng dù có ghét tôi đến mức độ nào thì cô ta cũng không dám nán lại, liền xoay người nhanh như chớp thoát thân. Tôi thấy cô ta muốn chạy cũng không có ý định đuổi theo, thực lực cô ta rất muốn, trong tay tôi lúc này không đủ linh phù để khống chế cô ta. Mà tôi lại không muốn để lộ chuyện mình có máu Huyền Âm, vẫn là nên biết người biết ta, không được làm liều.
Tôi cảm nhận được long khí xung quanh, chỉ là chờ mãi vẫn không thấy Thủy Long xuất hiện. Có chút lo lắng, tôi bèn đi ra ngoài cửa hang nhưng lạ là lúc này cũng không thấy Thủy Long đâu cả mà chỉ thấy một ông lão U60 đang đứng chắp tay sau lưng nhìn tôi, ánh nhìn có chút buồn bực cau có. Vóc người ông ấy nhỏ nhắn nhưng gương mặt nhăn nhó lại thấy rất quen...
- Con nhóc kia nhìn cái gì, ta chờ ngươi cả buổi, ngươi định ngủ luôn trong đó hả?
Giọng điệu này...
- Thủy Long? Ông là Thủy Long?
Ông lão hừ hừ mấy tiếng, bực dọc quát:
- Có muốn đi về không? Đứng đó kêu réo la hét cái gì vậy?
Tôi chạy lại chỗ ông ấy, mặc dù không cảm nhận được long khí ẩn quanh nhưng nhìn hai cọng râu vừa dài vừa vểnh là đoán được ngay ông ấy là Thủy Long.
- Chà, không ngờ bộ dáng con người của ông là như thế này ha.
Thủy Long vuốt râu:
- Ta là rồng, không phải bọn hồ yêu mà biến thân là muốn trở thành trai xinh gái đẹp.
Tôi gật gù, cũng đúng, bình thường lúc là rồng thì ông ấy cũng có bộ dạng cau có rồi, biến thân thành người già cũng là lẽ đương nhiên. Ngược lại tôi thấy ngài ấy như thế này gần gũi hơn khi là rồng, nhìn rồng uy dũng quá tôi sợ.
Thủy Long nhướn mày nhìn tôi, ông nhàn nhạt nói:
- Ta đưa ngươi về, ngươi về trễ một chút nữa chắc chắn dương gian này này đảo lộn mất. Thiệt là phiền phức, đi nghỉ mát cũng không yên ổn với các ngươi.
Tôi có chút ngại ngùng, lại hỏi:
- Vậy... bây giờ đi bộ về ạ?
Thủy Long gật đầu:
- Ừ, cũng không xa lắm đâu, đi một chút là về đến nhà.
Tôi cũng thành thật đi theo sau lưng Thủy Long, ai ngờ đâu một chút của ông ấy là đến tận sáng mới xuống được núi. Mẹ ơi, may mà vừa xuống núi thì điện thoại tôi có sóng trở lại, thế là nhanh như chớp tôi gọi cho Tam thiếu để anh cho xe đến đón.
Tôi ngồi bẹp xuống dưới đất, cả người đầy mồ hôi, hai chân run rẩy không đứng vững nữa, tôi thở dốc nói:
- Thủy Long... con không đi nổi nữa, mình ngồi đây chờ người tới đón đi.
Thủy Long có vẻ chán ghét trước sức khỏe "yếu ớt" của tôi, ông càm ràm:
- Ta là ông già mà còn khỏe hơn ngươi, ngày thường chắc ít tập thể dục lắm đúng không?
Tôi thầm than trong lòng, cuộc đời thật trớ trêu mà, ông ấy là rồng, tôi là người... so sánh vậy cũng so sánh được hay sao?
Mặc dù nghĩ vậy nhưng tôi cũng không dám trách móc, chỉ gật gật đầu thừa nhận:
- Con đúng là không đi nổi nữa, Thủy Long ngài cũng ngồi xuống đi.
Thủy Long tìm một nơi sạch sẽ ngồi xuống, ông ấy đột nhiên nói với tôi:
- Sau này ta sẽ ở nhà ngươi một thời gian, đừng có gọi ta là Thủy Long nữa, gọi là ông Ba.
- Ông Ba? Ông tên Ba à hay là thứ ba?
Thủy Long trừng mắt nhìn tôi:
- Ngươi ngu thiệt sự, ta là Thủy Long, xếp thứ ba trong ngũ long...
- À con hiểu rồi, vậy sau này con sẽ kêu ông là ông Ba.
"Ông Ba" có vẻ khá hài lòng, ông ấy lại nói:
- Ai hỏi thì cứ nói ông là ông của con, cũng là Tiên sư.
- Dạ.
Dừng một lát, ông Ba mới hỏi đến chuyện của Lý Tú Uyên:
- Những thứ gì nên nghe thì nghe, không nên nghe thì bỏ ngoài tai đi. Ông thấy quỷ nữ kia cũng không thành thật gì đâu, không đáng tin.
Nãy giờ lo lắng đến việc xuống núi, giờ xuống núi rồi, nghe ông Ba nói như thế, tôi mới bắt đầu suy nghĩ đến.
- Con... con cũng không tin bao nhiêu nhưng mà có vài chuyện cô ta nói... ngẫm lại cũng thấy hợp lý lắm...
Thấy tôi đột nhiên im lặng, ông Ba như hiểu ra, ông nói:
- Con có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi, ngáo ngơ như vậy khó nhìn quá, dù sao cũng là cháu gái của ta, thông minh quyết đoán lên một chút.
Ông Ba đã mở lời, tôi lúc này mới có can đảm để hỏi:
- Ông Ba... ông làm rồng bao nhiêu lâu nay... ông có nghe nói đến Kết Huyết bao giờ chưa?
Ông Ba gật đầu:
- Đã nghe nói, cũng là một loại trận pháp của Tiên sư, loại trận pháp này dùng để kết nối linh hồn với cơ thể. Mặc dù đã bị thất truyền nhưng chính xác là có loại trận pháp này.
- Vậy... vậy người cho máu có phải sẽ... chết không ạ?
Ông Ba cười lớn:
- Cái gì chết? Là quỷ nữ kia nói cho con nghe phải không?
Tôi gật gật. Ông Ba lại cười, còn mắng tôi ngu nữa:
- Ta không biết chuyện giữa các ngươi là như thế nào, ta chỉ biết Kết Huyết là có thật và loại trận pháp đó cũng không phải hại người. Vì sao gọi là thất truyền bởi vì rất khó tìm được người có máu phù hợp để luyện được Kết Huyết. Nhưng Kết Huyết cũng có hai khuyết điểm không tốt lắm, thứ nhất là trận pháp chỉ dung chứa cho hai cá thể âm dương. Tức là nam sẽ cho máu, nữ nhận hoặc là nữ cho máu, nam nhận, không có chuyện nam cho nam hoặc nữ cho nữ. Điều thứ hai đó là người cho máu luyện Kết Huyết và người sau này sử dụng Kết Huyết bắt buộc không được tách rời. Trong thời gian luyện Kết Huyết, người cho máu sẽ bị vật kết huyết giữ lại, nhưng sau khi Kết Huyết hoàn thành, người cho máu sẽ phải phụ thuộc vào người nhận máu. Trận pháp Kết Huyết cũng có một tên gọi khác... gọi là trận pháp Phu Thê.
Trận pháp Phu Thê sao?
Trong lúc tôi còn ngơ ngác thì lại nghe tiếng xe thắng gấp ở trước mặt, vì xe thắng quá gấp nên bụi bay mù mịt, tôi hít vào một bụng bụi, ho đến đau hết cả người. Ông Ba cau có, định bật dậy chửi nhau tay đôi với tên lái xe kia nhưng chưa kịp chửi đã thấy tên lái xe đó chạy nhào đến chỗ tôi, lướt ngang qua ông Ba xem ông như là người vô hình vậy.
Tôi ngồi dưới đất, hai mắt nhìn chằm chằm vào tên kia, nhất thời không nhịn được mà nhoẻn miệng cười, hai tay dang rộng ra, chờ người đến bế...
Tam thiếu gấp đến loạn, anh cúi người xuống ôm chầm lấy tôi, thuận tiện bế tôi lên cao. Anh siết chặt tôi vào lòng, giọng anh run run, nỉ non thì thầm bên tai tôi:
- Tìm được em rồi, anh xin lỗi, đừng sợ, có anh ở đây... anh tìm đuợc em rồi... cuối cùng cũng tìm được em rồi!
Giọng nói này có bao nhiêu là lo lắng, bao nhiêu là hoảng sợ, bao nhiêu là vui mừng đây? Tam thiếu ôm lấy tôi mà run rẩy, đủ thấy anh ấy đã hoảng loạn đến nhường nào. Cũng nên nói lại một lần nữa, tôi không phải kẻ yêu vào sẽ mù quáng không phân biệt rõ đúng sai, chỉ là tôi thấy những gì Lý Tú Uyên nói... thật sự không đáng tin tưởng một chút nào. Có thể cô ta có ý đúng, cũng có thể có ý tốt nhưng phần nhiều là muốn tốt cho cô ta chứ không phải là muốn tốt cho tôi. Lý Tú Uyên đó... vẫn nên đề phòng thì hơn!