Chương 12

Edit : uyenuongmong

Beta : Moè 🍋

Bà ngoại Điền nằm viện , ban ngày có hộ lý chăm sóc , buổi tối Nhan Hề mới tới .

Buổi chiều , tiết cuối cùng giáo viên giảng bài thi quá giờ , Nhan Hề đứng ngồi không yên ,trong lòng gấp gáp , bà ngoại buổi sáng có nói cho cô về nhà lấy tiền , toàn bộ tiền bà tích cóp được đều để dưới gối đầu , bà lo lắng cô nhỏ lục tới , bảo cô nhanh chóng trở về lấy .

Tan học chậm hai mươi phút , Nhan Hề lung tung nhét sách vào balo , lòng nóng như lửa đốt cúi đầu chạy ra ngoài , đột nhiên đυ.ng phải l*иg ngực một người ...

Hà Tư Dã đứng ở hành lang , áo phao trắng không nhiễm hạt bụi , thân ảnh cao dài đứng thẳng tắp như tùng , mái tóc ngắn màu nâu nhạt như nhiễm ánh sáng , làn da trắng nõn , ngũ quan anh tuấn , học sinh qua lại trên hành lang lén lút nhìn trộm .

Hàng mày anh tuấn khẽ nhíu , rũ mắt nhìn tới tiểu nha đầu đâm vào ngực anh .

" Đi cũng không nhìn đường, không thể đi đứng cẩn thận ?

Nhan Hề đang vội vàng , e sợ anh Tiểu Dã tức giận , lập tức cúi người xin lỗi .

" Lại hù dọa em cậu ,"Thẩm Phi cười đi tới " Anh em miệng dao găm tâm đậu hũ , nhìn đến không kiên nhẫn vậy chứ đang thành thành thật thật đứng ở đây đợi em a , cậu ấy thấy hôm nay tuyết rơi ,muốn đưa em đi bệnh viện ."

Nhan Hề nghe được trong lòng ấm áp , trộm nhìn Hà Tư Dã , thấy anh thật không tức giận do dự nói : " Em không có tới bệnh viện , mà phải về lấy giúp bà ngoại chút đồ ."

Thẩm Phi cười nói : " Kia vừa lúc , anh em hôm nay lái xe tới , cậu ấy đưa em đi ."

Hà Tư Dã khẽ động quay người bước đi ,âm thanh phát ra mang theo tia ôn nhu khó nhận ra :"Được ."

Nhan Hề mím môi cố nén ý cười , bận rộn đuổi theo , Thẩm Phi bên cạnh lải nhải : " Em có biết anh em thích mẫu người con gái như thế nào không ? Là loại an tĩnh , ôn nhu , kiểu như vẽ tranh các loại đặc biệt hợp mắt hắn , hơn nữa tốt nhất là không yêu thích gì mà ca hát khiêu vũ , hắn á trông vậy mà bên trong là một ông cụ non ,không thích xuất đầu lộ diện , cho nên em là người hiểu chuyện như vậy , anh em kỳ thật không có chán ghét em a."

Nhan Hề nghe được hơi giật mình , nhỏ giọng hỏi lại : " Còn gì nữa không ạ ?"

Thẩm Phi nghe không rõ : " Hả ?"

Nhan Hề lắc đầu : " Anh Tiểu Phi , anh thích người như thế nào ?"

Thẩm Phi cười lớn : " Anh hả , anh thích dáng người phải đẹp , còn phải có ngực...."

Hà Tư Dã đột nhiên quay đầu lại : " Cậu không phải muốn đi mua cho em gái mới bao tay giữ ấm ? Mỗi ngày đều lo nghĩ làm ấm tay con gái , đi nhanh đi ."

Thẩm Phi : "......"

*

Đầy trời tràn ngập màu tuyết trắng , Hà Tư Dã lái xe thật chậm , ổn định vững chắc . Ngoài cửa sổ bông tuyết đang rơi , lạnh đến đông cứng , bên trong xe ấm áp như mùa hạ .

Nhan Hề lén lút nhìn trộm anh , phát hiện mỗi lần anh lái xe tâm tình dường như rất tốt , đôi mắt hoa đào mị hoặc câu nhân .

Hà Tư Dã tùy ý liếc kính chiếu , bắt lấy đúng thời điểm Nhan Hề nhìn lén , cô vội vàng cúi đầu không dám lại nhìn anh .

Đến ngoài cửa , Hà Tư Dã đẩy cửa xuống xe : " Tôi đi cùng em ."

Ngõ nhỏ hẹp , chỉ đủ một xe đi vào , mà bên trong lại có một chiếc đi ra bóp còi ý bảo Hà Tư Dã nhường đường .

Hà Tư Dã mới xuống xe đành quay trở lại : " Nhan Hề , em đứng đây chờ tôi, không được đi vào một mình ."

Chiếc xe phía sau không chờ được ấn còi không ngừng , át đi thanh âm Hà Tư Dã , Nhan Hề không nghe rõ anh nói gì , lập tức chạy đi vào .

Bởi chạy hơi nhanh mà chân chút nữa vấp ngã , cô ngượng ngùng quay đầu cười một cái , lại phát hiện không thấy Tiểu Dã ca đi theo . Tươi cười liền phai nhạt , trong mắt hiện lên sợ hãi hoảng loạn , nhưng nhìn thấy sân một mảnh đen nhánh , phỏng đoán hẳn là không có người ở nhà .

Đẩy cửa phòng bà ngoại , chớp mắt Nhan Hề kinh hãi sững sờ đứng ngoài cửa .

Một phòng toàn mùi rượu , nam nhân trong bóng tối đang lục tung khắp nơi.

*

Hà Tư Dã đi một đoạn đường , xe phía sau mới có chỗ tiến lên , trong điện thoại Chung Vân đang nói chuyện : " Con trai , phía dưới gối của con tại sao lại có năm trăm tệ a ?"

Hà Tư Dã thuần thục đánh tay lái , trong đầu hiện lên hình ảnh tiểu nha đầu lén lút trả lại anh tiền mua đồ ăn vặt cho bạn học cô , tiểu nha đầu sau vài lần năn nỉ phải trả tiền , anh không nhận nên chắc cô lén lút dấu dưới gối anh .

Anh câu môi khẽ cười : " Tiền riêng, mẹ đừng động vào ."

Chung Vân mắng nhãi ranh ,liền muốn cúp điện thoại .

" Mẹ ," Hà Tư Dã đột nhiên nói " Chú Dương vì cái gì mà thu dưỡng cô ấy , tại sao lại biết cô ấy ?"

Chung Vân cười : " Ba bốn tháng đi qua , rốt cuộc biết quan tâm tiểu nha đầu , tha thứ chuyện làm vỡ ảnh chụp bà nội con rồi ? Thời gian con tức giận cũng lâu thật."

Hà Tư Dã không kiên nhẫn : " Mẹ nói hay không nói ."

" Nói ," Chung Vân chịu thua không trêu chọc nữa " Nhan Hề thi vào cao trung được thứ nhất , đứng thứ ba toàn thành phó , mấy trường cao trung đều muốn đoạt con bé ."

Hà Tư Dã giảm chân ga , nhớ tới ngày đó một giờ sáng , tiểu nha đầu ngồi ở trước bàn học bộ dáng nỗ lực đọc sách .

Chung Vân khẽ thở dài : " Dì Phương con thời điểm đi thăm hỏi gia đình mới biết được Nhan Hề cha mẹ không còn , ở nhờ gia đình cô nhỏ lại không được yêu thích , mùa đông còn phải giặt quần áo bằng nước lạnh , ba ngày hai bữa không có cơm ăn , còn phải đi nhặt vỏ chai nước bán lấy tiền mua bánh bao , dì Phương cùng chú Dương con nhiều năm không có con......"

*

Nhan Hề nhìn thấy Ngưu Vĩ trong phòng bà ngoại , toàn thân như đóng băng , cả người phát run . Thoạt nhìn là một giáo viên ngữ văn nho nhã ôn nhu , thực tế hắn là một kẻ tàn bạo không có nhân tính.

Ngưu Vĩ tay đã đυ.ng tới gối đầu của Điền bà , Nhan Hề trong mắt hiện lên sợ hãi , giãy giụa cử động , điên cuồng chạy đến túm lấy tay hắn : " Ông buông ra ! Ông không được chạm vào đồ của bà ngoại tôi !!"

Ngưu Vĩ thật lâu không gặp lại Nhan Hề , đỡ đỡ mắt kính , hé miệng cười hơi thở toàn mùi rượu ,một tay nhẹ nhàng bắt lấy tay nhỏ của cô : " Có năng lực rồi ? Muốn đánh tao ?"

Đồng thời tay kia mở ra vỏ gối ,vừa lòng thấy một xấp tiền : " Nha , chỗ này chắc phải tới năm ngàn đi ?"

" Ông không đươc động tới tiền của bà ngoại tôi !"

Nhan Hề giống như điên rồi , xông tới điên cuồng xé áo Ngưu Vĩ , muốn dơ tay đoạt lấy tiền , Ngưu Vĩ động tác tàn bạo đè tay cô lại , biểu tình nghiêm túc như đang răn dạy học sinh : " Nhan Hề a , sao lại không có lễ phép như vậy , đã quên lúc dượng giáo huấn cháu thì không thể đánh trả sao ?"

*

Chung Vân vẫn đang trong điện thoại tiếp tục nói : " Mẹ mấy ngày hôm trước mới nghe được Dì Phương nói , dượng Nhan Hề giống như....như thế nào nhỉ ,dù sao chú Dương con cũng mắng hắn là súc sinh ."

Thần sắc Hà Tư Dã vốn đang mang ý lạnh , nghe vậy lại càng mãnh liệt tỏa ra , chân ga dẫm mạnh , rốt cuộc đến trước cửa mạnh mẽ đẩy cửa vọt vào .

Di động bị ném tới ghế phụ trong xe vẫn vang lên tiếng Chung Vân nói chuyện ,thanh âm lo lắng : "Cô nhỏ cùng dượng Tiểu Hề hôm nay còn lật lọng nói muốn mang con bé đi , bọn họ nếu làm lớn thì dì Phương cùng chú Dương con cũng không có biện pháp , chuyện này còn không ....."

*

Nhan Hề điên cuồng giãy giụa hướng phía ngoài cửa chạy, Ngưu Vĩ đem cô giống như vật nuôi mà chơi đùa , buông tay để cô chạy , lại đem cô bắt trở về .

Ông ta mỗi lần uống rượu xong đều thay đổi một người hành hạ , đánh cô , đánh cô nhỏ , đánh bà ngoại cô .

Dưới chân hoảng loạn , Nhan Hề bị vướng ngã trên nền tuyết , Ngưu Vĩ đi tới tóm lấy cổ chân cô kéo trở về : " Tao cho mày chạy , tao cho mày không nghe lời này ."

Nhan Hề phảng phất giống như chạy trốn người hung ác nhất trên đời , những ngón tay cố gắng cào xuống tuyết bò về phía trước , mặt đầy nước mắt , hoảng sợ khóc kêu : " Anh Tiểu Dã ______"

Hà Tư Dã thời điểm vọt vào,Nhan Hề co rúm thân mình trên nền tuyết, đầy trời tuyết rơi đậu trên người , Ngưu Vĩ dơ chân hướng lên mặt cô dẫm . Anh muốn điên rồi , nhìn thấy cảnh này liền phát điên ,cơ hồ là cùng lúc Ngưu Vĩ dơ chân đạp Nhan Hề , vung quyền đánh vào mặt Ngưu Vĩ .

Hà Tư Dã ánh mắt nhiễm đỏ hung bạo dơ chân đá qua , Ngưu Vĩ bị đá trúng ngực , dơ tay ôm ngực một xấp tiền liền rơi ra , tung bay theo những bông tuyết rơi đầy sân .

Ngưu Vĩ cơ hồ cuồng bạo liếc mắt qua đi nhặt tiền , Hà Tư Dã quanh thân hàn khí bùng nổ , hàm răng nghiến chặt , quai hàm bạnh ra , nhặt cậy gậy dưới nền tuyết hướng Ngưu Vĩ đánh tới , tiếng kêu thảm thiết vang trời , Ngưu Vĩ bị đánh quỳ rạp trên mặt tuyết . Trong tay hắn còn nắm chặt tiền , Hà Tư Dã không chút lưu tình một chân dẫm đến cổ tay hắn , dẫm đến ông ta gào rống xin tha .

Anh một tay nắm chặt tóc , nhấc nửa người trên ông ta lên một chân đạp tới đem hắn đá ra xa vài mét , Ngưu Vĩ bị đánh đến hơi thở thoi thóp lại không phát ra âm thanh .

Hà Tư Dã thở dốc xoay người chạy tới xem Nhan Hề , thân ảnh gầy yếu co ro trên nền tuyết, gió lạnh thổi tới làm cô run run , trong mắt mang theo sợ hãi cùng nước mắt , gắt gao nhìn nam nhân nửa sống nửa chết .

" Đừng nhìn ." Hà Tư Dã một chân quỳ xuống nền tuyết lấy tay che mắt cô " Nhắm mắt."

Nhan Hề nghe lời mà nhắm mắt , nước mắt lạnh lẽo cùng lông mi quét qua lòng bàn tay anh , lạnh đến thấu xương .

Đôi tay cô còn nắm chặt ấn trên nền tuyết , Hà Tư Dã nâng cô dậy , cầm lấy đôi tay bị đông lạnh đến cứng đờ , đau lòng nhíu mày , bao bọc tay trong tay mình vừa xoa vừa thổi khí ,đem hơi ấm từ truyền lại cho cô .

Nhan Hề vẫn luôn không dám mở mắt , chỉ thấy quanh thân thật lạnh , trên tay lại một mảnh ấm áp .

Hà Tư Dã khẽ cười thành tiếng : " Mở ra ."

Nhan Hề nghe lời mở mắt , nhìn đến Tiểu Dã ca đang ủ tay cho cô , mà anh mu bàn tay toàn là máu , cô nháy mắt , một giọt nước mắt trong suốt lại rơi xuống , Hà Tư Dã vươn tay lau được .

" Hề Hề ," Hà Tư Dã ngữ khí bất đắc dĩ " Đừng khóc ."

Lời edit : Khóc là anh đau lòng a !!!!!

Đáng yêu chết tôi rồi ������