Câu bé đã từng nghe bà Giang nói, mẹ cầu đã mang thai câu và Uyên Nghị vào đêm định mệnh ở khách sạn Hoa Nguyên ngày 8 tháng 6 năm 2015, tức là 5 năm về trước.
Nếu đêm đó, Lục Minh Thành đã đến khách sạn Hoa
Nguyên, thì cậu bé gần như chắc chắn rằng Lục Minh
Thành chính là ba của họ rồi.
Lục Minh Thành giật mình, anh không thể không nghĩ đến đêm hôm ấy, cái đêm của 5 năm về trước đẹp để đến bao nhiều, điên cuồng như thế nào... Để cho tới tận hôm nay anh vẫn không thể nào quên được từng hình ảnh, đoạn kí ức ấy là một kỉ niệm khó có thể quên đối với anh.
Chi là sau này, khi Hiểu Khê đến gần anh, anh mới cảm thấy không còn cảm giác ham muốn được gần gũi như vậy nữa, không còn hung hăng như đã thủ, thèm muốn đến mất kiểm soát như trước đây.
Anh nghĩ về đêm hôm đó, anh phát điện như vậy là một sự cổ, chắc chắn là do có người lên bỏ thuốc để hại anh. Là do tác dụng của thuốc khiến anh trở nên phát tiết như vậy chứ hoàn toàn không phải là do cảm xúc của cá nhân của anh. “À, chủ có đến khách sạn Hoa Nguyên đêm hôm đó.
Nghe thấy lời đó của Lục Minh Thành, Diệp Gia Bảo và Diệp Uyền Nghi gần như nhảy cẫng lên vì phần khích. Diệp Uyền Nghi vòng tay qua cổ Lục Minh
Thành cười híp mắt vui sướиɠ kêu lên: “Dady, con biết ba là ba của con mà!"
Nói xong, Diệp Uyên Nghi hôn tới tấp vào khuôn mặt điển trai của Lục Minh thành không một chút do dự dúng với sự thuần khiết ngây ngô của trẻ thơ. Biểu hiện mừng rỡ như bắt được vàng khi đã tìm được người ba lầu này không biết tung tích.
Gia Bảo lúc này đang cố hết sức kim nén tâm trạng vui mừng phần khởi của mình, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy cũng tràn đầy nét hưng phấn không thể giấu đi, càng không khỏi thôi thúc đôi chân nhanh chóng đi tới gần Lục Minh Thành ôm chầm lấy anh. Lục Minh Thành nhìn thấy hai đứa nhỏ ngoan ngoãn nép trong vòng tay anh, trong lòng như có một thử cảm giác là lạ, xúc động không nói thành lời. Trái tim anh thật sự bị mềm nhũn ra như thể nó không thuộc về mình nữa và cứ thể ba người họ ôm lấy nhau. Anh mấp máy môi, anh muốn nói sự thật rằng, mặc dù anh đã đến khách sạn vào tối hôm đó, thế nhưng anh không phải là ba của hai đứa nhỏ. Nhưng quả thật để nói ra những lời này thật khó khăn, cổ họng anh bằng chốc nghẹn lại cứ có vật gì chặn ở nơi đó, khiến anh không thể mở miệng được.
Tuy nhiên, anh cũng chẳng thốt ra thành tiếng được khi thấy trước mắt mình là niềm tin mãnh liệt và tràn đẩy chờ mong của Diệp Gia Bảo và Diệp Uyền Nghĩ, ảnh mắt và nụ cười của chúng trong trẻo, ngây thơ và hạnh phúc hơn bội phần.
Câu nói này nếu nói ra thì đối với hai đứa trẻ ấy là quá tàn nhẫn thể nên Lục Minh Thành do dự mãi không nhẫn tâm, cứ để sau khi bọn nhóc nhìn thấy Hàn Tinh vậy, khi đó hắn sẽ nói cho bọn nhỏ biết sự thật. Đến lúc ấy mọi chuyện tự khắc sẽ rõ ràng và như vậy bạn nhỏ có thể sẽ dễ dàng chấp nhận hơn.
Họ cùng nhau rời đi để đến bệnh viên thành phố nơi ấy rất gần khu Bảo hộ trẻ em, ngay cả khi bị kẹt xe cũng chỉ mất chưa đến nửa tiếng để di chuyển tới nơi gặp mặt Hàn Tinh, chuẩn bị xét nghiệm ADN làm rõ quan hệ cha con giữa bọn họ.
Hàn Tịnh đã đợi ở bãi đậu xe từ rất lâu, vừa nhìn thấy xe thể thao của Lục Minh Thành liền vội vàng chạy tới, khuôn mặt cũng tầm bảy tám phần giống với Lục Minh Thành, Hàn Tịnh nhìn có vẻ kinh ngạc có chút ngơ ngác. "Cậu trẻ, cậu muốn cháu làm xét nghiệm với ai ?"
Cửa sổ xe thể thao từ từ hạ xuống, khi nhìn thấy hai đứa nhỏ bên trong xe thể thao, Hàn Tịnh lập tức nghẹn ngào quay đầu lại. “Cậu muốn làm xét nghiệm quan hệ cha con cho hai đứa bé này sao?"
Cậu bé thế mà lại có khuôn mặt trông rất giống anh nhưng khi chất của cậu bé lại giống với Lục Minh Thành hơn. Trong dau anh bây giờ là câu hỏi chứa đựng sự phân vân và dãy hiểu kì, đây ruốt cuộc là con của anh hay là con của cầu anh đây?
Hàn Tịnh nuốt nước bọt, vừa định hỏi ra nghi vấn ở trong lòng thì giọng nói lạnh lùng của Lục Minh
Thành đã truyền vào tai anh. “Vào đêm ngày 8 tháng 6 năm 2012, mẹ của hai đứa nhóc này đã ở khách sạn Hoa Nguyên
Sau khi nghe những lời của Lục Minh Thành, đầu của
Hàn Tịnh như nổ tung. Đêm Lục Minh thành bị đánh thuốc mê, anh đã ở trong khách sạn Thunder. Anh say rượu và có phát sinh quan hệ với một phụ nữ lạ, nhưng sau khi anh ta tỉnh dậy, người phụ nữ đó đã đi rói.
Suốt bao năm qua anh đều đi tìm người phụ nữ đó trong lòng anh có chút canh cánh không yên, anh không có ý định chịu trách nhiệm với người phụ nữ đó, nhưng dù sao anh cũng đã làm chuyện có lỗi với con gái nhà người ta, vẫn phải đến bù một chút mới không còn day dứt trong lỏng.
Nhưng điều anh không ngờ tới là người phụ nữ đó thực sự đã sinh cho anh hai đứa con thật đáng yêu, đấu tranh nội tâm mãnh liệt, Hàn Tịnh nhẹ giọng nói: nhanh nhẹn bây giờ đã lớn như vậy rồi!. Sau một hồi "Cậu! không cần làm kiểm tra quan hệ cha con, hai đứa nhóc là con của cháu!"
Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi nhìn nhau ngơ ngắc, đây là ba của bọn họ thật sao?! Chuyện rắc rối vài lời khó lòng nói hết, thế nhưng Hàn Tịnh vẫn nhất định muốn mọi chuyện phải rõ ràng. Cho dù đã có hai đứa con, anh cũng không thể chung sống suốt đời với một người mà mình không chút yêu thương nào được, thế nên làm sao có thể mong muốn chăm sóc gắn bỏ được, anh sẽ bù đắp tình cảm cho ba mẹ con bằng cách khác. Hơn nữa anh sẽ không bao giờ từ bỏ người phụ nữ mà anh yêu nhất.
Sau một lúc im lặng, Hàn Tịnh cúi đầu nói với Diệp Gia Bảo và Diệp Uyễn Nghi, “Sau này, hai đứa muốn theo mẹ, hay theo ... theo ba? Ba sẽ tôn trọng ý kiến của các con"
Diệp Gia Bảo và Diệp Uyền Nghi đều đã hiểu chuyện, nghe xong lời Hàn Tịnh nói, hai đứa trẻ đều biết rõ ràng người ba này không có ý định chịu trách không vui còn có thêm một chút chạnh lòng! Vốn đi nhiệm với mẹ của mình. Hai đứa nhóc liền cảm thấy Thành hơn, bảy giờ bạn nhỏ lại còn có thêm ấn tượng xấu hơn về Hàn Tịnh.
Đây đúng là một người đàn ông vô trách nhiệm, hai đứa nhỏ vốn không muốn người này là ba của chúng. Diệp Gia Bảo và Diệp Uyền Nghi không quan tâm đến Hàn Tịnh nữa, Diệp Gia Bảo nâng cửa xe lên: “Ba." rồi cổ họng nghẹn lại lắp bắp: “.. Chủ Lục, xin hãy đưa con và Uyền Nghĩ về nhà!”
Diệp Gia Bào ngước khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên và nhìn về phía sau Lục Minh Thành đây ao ước, suy nghĩ nếu chú ấy là ba của mình thì tốt quá, điều đó thật tuyệt vời biết bao!. Lại nhìn đến người tên Hàn Tịnh đó, mái tóc vàng và khuôn mặt đẹp trai, thoạt nhìn quả thật không phải là người tốt mà. "Chủ Lực" hai từ này làm l*иg ngực của Lục Minh Thành hơi nhói đau một cách không thể giải thích được, anh đột nhiên được cậu bé gọi anh là ba, thể mà bây giờ lại đột nhiên gọi anh là "chủ" với giọng điệu thẳng thừng như vậy, anh thực sự có chút ... tụt hứng. " Bé con, đừng đi vội, ba còn chưa nói xong!" sao? Ba làm chuyện này là vì lợi ích của mẹ con
Hàn Tịnh vội vàng mở cửa xe, táo tợn bước lên xe. "Bé con, con cho rằng ba là người vô trách nhiệm
Trong lòng ba đã có người mình thích, mẹ con và ba thật sự là không có duyên nợ với nhau, miễn cưỡng, ép buộc cả hai chúng ta đều sẽ không hạnh phúc con có hiểu không?" “Thôi bỏ đi, ba nói cho con nghe con cũng không thể hiểu, như đàn gây tai trâu thôi. Mẹ con sống ở đâu? Để ba đi qua đó nói chuyện với mẹ con cho rõ ràng "HU"
Diệp Gia Bảo cùng Diệp Uyền Nghi đồng thời quay mặt sang một bên, cũng lười để ý tới Hàn Tịnh, "Ba..."
Bị Gia Bảo khinh thường, trái tim của Hàn Tịnh có chút đau, nhưng với da mặt dày có tiếng, khuôn mặt tuấn tú của anh đã sớm nở nụ cười rạng rỡ trở lại. "Hai đứa ngoan, ba hứa với con ngay cả khi ba không ở bên mẹ con, ba vẫn sẽ luôn đối tốt với con!”
Lần này, Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi nâng cắm cao hơn, Diệp Uyển Nghi tròn mắt tự hào. "Chủ, chủ đang xem thường mẹ của cháu à? Cháu nói cho chủ biết nhé, mẹ của cháu người nhìn người yêu, hoa gặp hoa nở người theo đuổi mẹ cháu có thể xếp dài ba vòng Trái Đất đó. Chú không được coi thường mẹ cháu !
Hàn Tịnh đang rối như tơ vò, lại một cơn gió lạnh thổi qua, các con thân mến đừng nên lộ liễu như vậy chứ.
Bị chính con của mình cự tuyệt quả thật là không thoải mái, Hàn Tinh thầm tư động viên chính mình, cho dù bị tất cả mọi người phản đối, anh cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi tình yêu hơn mười năm của mình đã một lòng một dạ thủy chung.
Trong lòng anh từ đầu đến cuối chỉ có cô gái mặc váy công chúa xinh đẹp, dịu dàng mê đắm lòng người là
Uyền Dư
Hàn Tinh anh sẽ bảo vệ em mãi mãi. Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Uyển Dư, khuôn mặt giếu cợt của Hàn Tịnh lại tràn đầy nghiêm túc và trìu mến, cô gái mà khi còn nhỏ anh đã núp sau lưng cô, sau này anh nhất định sẽ bảo vệ em. "Lão đại, tôi sẽ tìm thấy em". Anh nghĩ về cô gái ấy, người là chủ nhân của trái tim anh.
Về phần Uyền Dự, cô đến siêu thị mua rất nhiều nguyên liệu, dự định buổi tối hôm nay sẽ làm món ngon tẩm bổ cho hai đứa nhỏ chắc là chúng sẽ vui lắm.
Cô vừa bước vào tiểu khu, thì đã có một chiếc
Lamborghini màu đen dừng lại bên cạnh cô.
Cửa xe chậm rãi mở ra, Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển
Dư nhảy xuống xe, nhào vào trong vòng tay của cô "Me, Me!"
Đôi tay to lớn của Lục Minh Thành trên tay lái hơi siết chặt. Mẹ của hai đứa nhóc này hóa ra lại là cốt
Trong lòng anh có hơi khó chịu.
Nhìn thấy Uyển Dự, kinh râm của Hàn Tịch rơi xuống, sau khi phản ứng lại anh vội lao ra khỏi xe thể thao như một cơn lốc, ôm chặt lấy Uyển Dư và hai đứa nhỏ vào lòng.