Có thể nào vị Lục tiên sinh này chính là cầu tre không?!
Uyền Dư ra sức lắc đầu mới cố gắng kìm nén những suy nghĩ mông lung trong đầu, không phải, nhất định chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, chồng cũ của cô không thể nào là cậu trẻ được!
Theo lý mà nói, Uyển Dư lẽ ra phải đến chào Lục Minh Thành khi cô gặp anh ở đây, nhưng nghĩ đến chuyện không vui giữa hai người vào tối hôm qua, Uyển Dư đã không đến chào hỏi Lục Minh Thành nữa.
Cô và cậu trẻ vốn không phải là người trong cùng một thế giới, những thứ mập mở nên các ít càng tốt. Lục Minh Thành đang đứng bên cửa sổ nói chuyện điện thoại anh không hề để ý đến Uyển Dư, Uyển Du thu hồi ảnh mắt trên người anh, thấy cửa thang máy đang mở cô nhanh chóng bước vào thang máy.
Phòng 9008.
Đứng ở cửa phòng khách sạn, Uyển Dư không khỏi có chút căng thẳng.
Đây là lần đầu tiên cô gặp mặt cũng như tiếp xúc với chồng cũ, cô nên nói gì với anh ta đây?
Uyển Dư không biết phải chào hỏi anh ta như thế nào, nhưng một tiếng "cảm ơn" này cô nhất định phải nói ra.
Uyển Dư vươn tay, vừa định gõ cửa liền phát hiện cửa phòng không đóng.
Uyền Dư có thể trực tiếp mở cửa đi vào, nhưng sau khi nghĩ lại, cô vẫn là gõ cửa trước. "Lục tiên sinh, tôi là Uyển Dư, bây giờ tôi vào đây.
Không ai đáp lại, Uyền Dự cảm thấy chắc vi Lục tiên sinh này tính cách lạnh lùng, không thích nói chuyện với mọi người, cô suy nghĩ một chút liền đẩy cửa bước vào.
Tất cả ánh sáng trong phòng tổng thống đều không bật lên, trước mặt chỉ là một bức tranh màu đen. Uyển Dư trước nay không thích bóng tối, cô luôn cảm thấy màu đen vô tận này khiến người ta đặc biệt không có cảm giác an toàn.
Cô đưa tay lên trong tiềm thức muốn bật đèn phòng khách, nhưng cô sợ vị Lục tiên sinh này cố ý không bật đèn, lại rút tay về vì sợ làm Lục tiên sinh bực mình. "Lục tiên sinh, anh có ở trong phòng không?" Uyển Dư thấy phòng khách không có ai, có suy nghĩ một chút liền đi vào phòng ngủ bên trong.
Cửa phòng ngủ vừa mở, bên trong bao phủ một mùi thơm dầy đặc, Uyển Dư không thích mùi thơm này, cô không khỏi nhíu mày,
Cô tưởng rằng Lục tiên sinh sẽ ở trong phòng ngủ, nhưng không ngờ trong phòng ngủ ngoại trừ cô ra ngay cả bóng ma cũng không có
Mùi thơm trong phòng ngủ càng ngày càng rõ ràng, từng chút từng chút xâm nhập vào mũi cô khiến đầu óc cô choảng váng.
Lúc Uyển Dư đi lên, Quý Ngôn đang yên lặng nấp bên trong sảnh lớn lặng lẽ nhìn thấy cô, anh ta cười trộm như con mèo nhỏ đang ăn vụng, anh ta đã cho thuốc nặng vào trong phòng rồi, Thuốc này mặc dù không có tác dụng với phụ nữ, nhưng đối với đàn ông, đó là liều thuốc mạnh nhất trong tất cả các loại thuốc mạnh, đêm hôm nay Lục Cửu nhất định sẽ biến thành đã thủ, Uyển Dư hoàn toàn không nhận ra mùi lạ, mặc dù cô là bác sĩ nhưng cô không thần thánh đến mức có thể biết được mùi hương mình đang ngời là loại thuốc gì. Lần trước ở nhà Diệp gia, cô có thể phân biệt được có thuốc trong thức ăn, hoàn toàn là do Diệp Thịnh quá ngu ngốc, dùng thuốc có mùi quá nặng, hơn nữa lúc cô còn ở nước ngoài đã có người dùng loại thuốc đó ra tay với cô.
Đúng là vấp một lần mới biết thêm điều mới, nếu như cô đã từng bị loại thuốc đó hãm hại qua, lần sau cô lại vẫn không thể phân biệt ra nổi thì chẳng phải nói có não tàn sao
Đôi giày hôm nay Uyễn Dư mang hơi cao, đứng lâu như vậy rồi cô mệt đến đau cả chân, nghĩ lại cô vẫn nên đến ngồi trên ghế số pha trong phòng đợi. Xoa xoa mắt cá chân đang sưng tấy của mình, Uyển Dự kiểm tra thời gian trên điện thoại, đã mười giờ mười phút rồi, Lục tiên sinh vẫn chưa đến.
Uyển Dư vừa đang muốn gọi cho di Giang hỏi xem vị Lục tiên sinh này rốt cuộc đang làm cái quái gì thì cô nghe thấy tiếng đẩy cửa.
Uyển Dư cất điện thoại vào túi trở lại, có lẽ vị Lục tiên sinh này đã đến rồi.
Uyển Dư yên lặng ngồi trên sô pha, trong phòng vẫn tối om như cũ, lần này không phải cô có ý không bật đèn, mà là có thật sự không tìm thấy công tác đèn trong phòng này.
Lục Minh Thành mở cửa bước vào phòng khách, mặc dù phòng khách tối om nhưng anh đại khái có thể biết đoán được trong phòng khách không có ai cả.
Nghe thấy trong phòng ngủ có tiếng động, anh lạnh lùng cong môi từng bước từng bước đi về phía phòng ngủ.
Vừa đẩy cửa phòng ngủ ra, một mùi thơm nồng nặc phả vào mặt.
Anh đã ngừi qua loại mùi hương này, chính là loại mùi hương lần trước trong căn hộ của Diệp Hiểu Khê
Lần đó, Diệp Hiểu Khê là người có ơn cứu mạng với anh, nếu là người phụ nữ khác thì anh sẽ không bỏ qua.
Người phụ nữ c đúng là dạng lấy mạng dua! khỏe môi của Lục Minh Thành trở nên tấn nhận hơn, nếu bên trong phòng bật đèn Uyển Dư có thể nhìn thấy đôi mắt sâu không đáy của anh chưa đầy sự châm chọc mùa mai một cách đáng sợ. Chân dài thẳng tắp bước từng bước vào phòng ngủ, trong căn phòng tối om này, anh đại khái chỉ có thể nhìn thấy trong phòng có một ngườ số pha. ing ngồi trên Cập nhật chương mới nhất tại Truyện8 8.net
Đây chính là người phụ nữ ham muốn hư vinh?
Cô thật ghê tởm, ly hôn rồi vẫn không muốn an phận vẫn còn hạ thuốc? Hừ, loại phụ nữ lẳиɠ ɭơ phủ phiếm cố hết sức muốn dựa vào chồng này, cho dù cô có hạ thuốc hay lột sạch quần áo bám dính vào anh, anh cũng sẽ không động vào
Anh chính là bị bệnh sạch sẽ không muốn dụng vào thứ phụ nữ ghê tởm như vậy!
Tuy nhiên, nếu như có thiếu đàn ông như vậy, anh sẽ đáp ứng cho cô.
Anh đã yêu cầu Uống Thϊếp chuẩn bị cho cô bạn người đàn ông có tiếng trên lĩnh vực ấy, đợi một chút khi anh rời khỏi căn phòng tổng thống bảy bọn họ sẽ bước vào, đảm bảo sẽ khiến cô không thể nào quên được.
Trong đôi mắt đen hiện lên một tia lạnh lùng khát máu, Lục Minh Thành từ trước đến này chưa bao giờ là loại đàn ông tốt tin vào phụ nữ, loại người phụ nữ tham lam, trong lòng có suy nghĩ kinh tởm như vậy cần phải trả giá.
Uyển Dư nhìn thấy Lục Minh Thành đi vào, cô liền nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế sô pha, Cô từ xa nhìn Lục Minh Thành, trong bóng tới mặc dù có không nhìn rõ mặt anh, nhưng chỉ có thể qua hình bóng đoán ra anh rất cao, dù thế nào thì anh cũng phải trên 185. Thân thể anh đặc biệt cường trắng, khí phách hiện ngang. Uyển Dư hằng giọng: "Lục ...
Cô muốn nói với anh ấy rằng, Lục tiên sinh, cảm ơn anh năm năm trước đã đưa 100 vạn, số tiền đó đã giải quyết được nhu cầu cấp thiết của tôi và đã cho Tiểu Viên một cơ hội sống sót.
Tuy nhiên, những lời nói phía sau còn chưa nói ra, một xấp tiền lớn trị giá hàng trăm nhân dân tệ đã đập vào mặt cô ấy.
Tờ tiền mới có những cạnh sắc nhọn, khuôn mặt của Uyển Dư bị cắt vài chỗ, những giọt máu nhỏ rỉ ra từ vết thương, đau đến tận đáy lòng.
Vành mắt cô có chút chua xót, cô không hiểu, cô trước nay vẫn luôn coi Lục tiên sinh là ân nhân, tại sao anh lại dùng tiền ném vào côi
Nỗi nhục nhã này khiến cô cảm thấy xấu hổ không nói nên lời.
Uyển Dư cố chấp ngắng cằm lên, không để nước mắt chảy xuống, cô cảm thấy giữa họ đã có hiểu lầm gì dó.