"Diệp Hiểu Khê, cô đừng có giả vờ giá vít nữa! Nếu như không phải do cô làm gì hai đứa nhỏ Tiểu Bối sao lại khóc nhiều như vậy!"
Tô Trà Trà kéo và Diệp Uyển Nghi ra sau lưng minh bảo vệ cô bé, trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người tràn đầy sự phẫn nộ: "Diệp Hiểu Khê, hôm nay trước mặt các đồng chỉ cảnh sát, cô bắt buộc phải cho chúng tôi một lời giải thích."
Để hợp tác với Tô Trà Trà, Diệp Uyện Nghi càng khóc dữ dội hơn, cô bé chớp mắt để nước mắt rơi xuống rồi nắm lấy cánh tay của nữ cảnh sát. "Dì cảnh sát, cháu thực sự không có nói dối. Mẹ cháu đã nói rồi, đứa trẻ nói dối mũi sẽ dài ra, di xấu. tính ấy thực sự muốn bắt cháu và anh trai! Dì ấy cò muốn đánh cháu và anh trai nữa." "Bé con, con đừng lo lắng nha, di sẽ không buông tha cho bọn xấu tiếp tục bắt nạt con!"
Nghe xong lời của Diệp Uyền Nghi, nữ cảnh sát càng kiên định đứng về phía bên cạnh hai đứa nhỏ Diệp Hiểu Khê quả thực có đánh trẻ nhỏ, cô tin tưởng vào ánh mắt của bản thân mình. "Tôi không có đánh chúng nó! Đồng chỉ cảnh sát, tôi bi oan!"
Diệp Hiểu Khê cũng giả bộ thống khổ ấm ức: "Tôi thực sự chỉ muốn dẫn chúng nó đi mua số cô la. Tôi muốn đối xử tốt với chúng nó, ai ngờ được chúng nó vậy mà lại quay lưng cắn tôi một phát "Đứa Bảo Bảo với Bối Bối đi mua số cô la? Có ma mới tin rang tốt bụng như: Tô Trà Trà nhìn Diệp Hiểu Khê một cái rồi nói với viên cảnh sát. "Đồng chí cảnh sát, tôi tin rằng anh sẽ giúp chúng tôi lấy lại công bằng" “Cái này ..." Hai nam cảnh sát nhìn nhau, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Diệp Hiểu Khê nhìn thấy bọn họ đang nghiêng về phía minh, không ngừng khóc lóc nói: "Đồng chí cảnh sát, tôi thật sự là dì của chúng nó. Tôi thực sự không hiểu tại sao chúng nó lại muốn hại tôi như vậy! Bọn trẻ bây giờ sao vậy chứ, tại sao còn nhỏ như vậy mà đã có dã tâm xấu xa như vậy rồi cơ chứ! Đồng chỉ cảnh sát, các anh phải làm chủ giúp tới
Nói xong, Diệp Hiểu Khê hung hăn trừng mắt nhìn Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghĩ. không có bằng chứng đơn giản chỉ dựa vào lời nói của Diệp Gia Bào và Diệp Uyển Nghi, cảnh sát làm sao có thể tin được Diệp Hiểu Khê là kẻ buồn người. Ảnh hậu xinh đẹp hào nhoáng như thế quả thật khác xã bọn buôn người, cô ta hôm nay rất dĩ nhiên có thể an toàn l "Chúng cháu có dã tâm sao?" Diệp Gia Bảo trầm mặc hồi lâu, đột nhiên lên tiếng: “Ừ, là chúng cháu có dã tâm, đã ép dì bắt nạt chủng cháu." Mời bạn đọc truyện tại Truyện8 8.net
Nói xong, Diệp Gia Bảo bật điện thoại ở trong tay lên,
Diệp Gia Bảo ẩn nút, trong điện thoại vang lên giọng nói lạnh lùng của Diệp Gia Bảo: "Buong Boi Boi ra!" Sau đó giọng nói của Diệp Hiểu Khê từ trong điện thoại truyền ra: "Người đừng có lo lắng cho Diệp Uyễn Nghi nữa, người nên lo lắng cho bản thân mình trước đi…" "Thằng nhóc thổi này, người dám nói não ta úng nước sao, hôm nay ta sẽ cho người bởi móc não của người lôi ra ngoài!"
Tiếp theo là giọng nói của Diệp Uyển Nghi, lộ rõ vẻ tức giận “Dì Diệp, dì dám bắt nạt anh trai cháu, cháu sẽ liều mạng với di
Giọng Diệp Hiểu Khê cực kỳ lạnh lùng, hoàn toàn khác với hình tượng dáng vẻ cao quý của cô ở trước công chúng "Còn có cả người, nói khó như vậy, hôm nay ta sẽ tự tay cắt đầu lưỡi của người
Âm thanh cuối cùng từ điện thoại vang lên cũng chính là giọng nói của Diệp Hiểu Khê, giọng cô ta có vẻ rất khó chịu gấp gáp: "Thằng nhóc thôi, người dám giờ trò với ta! Chờ bạn người rơi vào tay ta,xem ta sẽ xử lý bọn người như thế nào!"
Bên cạnh giọng nói của cô ta vang lên còn có cả tiếng tát đánh vào người, rõ ràng là Diệp Hiểu Khê đã đánh hai đứa nhỏ. "Tất ghi âm đi! Mau tắt đi cho tôi!”
Diệp Hiểu Khê không ngờ Diệp Gia Bảo lại thông minh như vậy, còn âm thầm giấu giếm ghi âm, cô ta giơ tay định giật lấy điện thoại của Diệp Gia Bảo, những cánh tay của cô ta đã bị nữ cảnh sát năm chặt lại, cô ta không cách nào cướp lại điện thoại.
Âm thanh trong điện thoại di động đột ngột dừng lại, bây giờ hướng gió tại hiện trường hoàn toàn thay đổi. Hai nam cảnh sát xem Diệp Hiểu Khê như nữ thần liếc nhìn Diệp Hiểu Khê một cái, trong mắt bọn họ cũng không còn sự tôn sùng của người hâm mộ nữa mà chỉ còn lại sư tràn đầy thất vọng cùng chán ghét không nói nên lời.
Hóa ra đây mới chính là con người thật Diệp Hiểu Khê người tình trong mộng của bọn họ
Đe dọa trẻ em, đánh trẻ em, quả thật minh tinh là những người không đáng tin cậy, bao nhiêu người dưới vẻ ngoài sáng sủa đẹp đẽ ấy lại ẩn chứa linh hồn của các quý
Sau này bọn họ sẽ không bao giờ cưới hay theo đuổi mình tình gì nữa, sẽ không yêu một người phụ nữ về bề ngoại đánh đại tâm hồn. "Diệp Hiểu Khê, cô vậy mà ra tay đánh trẻ con sao?!
Cô không biết xấu hổ hàn
Tô Trà Trà luôn tỏ ra bình tĩnh, nhưng khi nghe thấy tiếng tát trong đoạn ghi âm khiến cô tức giận đến mức muốn gϊếŧ người.
Lúc còn ở trong tù, đứa con trong bụng của cô chết một cách thảm thương, sau này cô đã thật sự coi hai đứa nhỏ này như con ruột của mình, thế mà Diệp Hiểu Khê lại bắt nạt bẻ con của cô như vậy, cô thực sự không chịu nổi. “Bởi não, cắt đầu lưỡi, tra tấn trẻ em, cô Diệp, xin hỏi đây là hành động của cô sau hào quang làm ảnh hậu sao?" Giọng nữ cảnh sát ẩn chứa sự mỉa mai rõ ràng: "Tôi không quan tâm hôm nay cô là ảnh hậu hay hoàng hậu. Cô đã ngược đãi trẻ em và bị tình nghĩ bắt cóc, buôn bán trẻ em. cô phải theo tôi đến đồn cảnh sát một chuyến “Tôi không đến đồn cảnh sát!"
Diệp Hiểu Khê cố gắng thoát ra khỏi vòng kiềm tỏa của nữ cảnh sát, cô ta là người cần mặt mũi nhất, cô Diệp Hiểu Khê làm sao có thể đi đến một nơi như đồn cảnh sát chứ
Cô ta nhìn hai nam cảnh sát cầu cứu, bọn họ vừa rồi họ đang đứng về phíacô ta, cô ta hy vọng bọn họ có thể tận tâm giúp đỡ mình.
Hai nam cảnh sát nhìn thấy anh mặt cầu cứu đáng thương của cô, bọn họ gần như đồng thanh nói: "Cô Diệp, cô bị tình nghi bắt cóc và buôn bán trẻ em mới theo chúng tôi về đồn phối hợp điều tra "Tôi không đi, tôi không đi
Diệp Hiểu Khê liên tục lắc đầu: "Tôi là Diệp Hiểu Khê. Tôi không thể đến đồn cành sát “Cô Diệp, phiên cô xác định rõ ràng, cô bây giờ đang là người bị tình nghi bắt cóc và buôn bán trẻ em!" nói xong, cảnh sát không nói nhiều nữa chụp lấy tay
Diệp Hiểu Khê và đầy cô vào xe cảnh sát.
Trong mắt Diệp Hiểu Khê trào dâng lên hận ý, thời điểm lên xe cảnh sát cô ta đột nhiên quay mặt lại, ảnh mất rõ ràng nói, tôi sẽ không buông tha cho các ngudi!
Diệp Uyễn Nghi vừa nãy còn đáng thương khóc lóc thảm thiết nhăn mặt làm mặt quỷ với Diệp Hiểu Khê, khiến Diệp Hiểu Khê suýt nữa ói ra máu ...
Buổi tối mười giờ, Uyển Dư đúng giờ đến khách sạn
Vương Hoa.
Ở sảnh tầng một, cô thực sự đã nhìn thấy một người thậm chí đến nghĩ cô cũng không dám nghĩ đến
Cậu trẻ
Lục Minh Thành, Lục Cửu ...
Trong đầu Uyển Dư lại không tự chủ được xẹt qua ý nghĩ đó ý làm sao cậu trẻ có thể đến khách sạn Vương Hoa vào lúc này? Thế này không phải quả trùng hợp rồi sao?