Những tháng ngày âm u không chút ánh sáng này, rốt cuộc bắt đầu từ lúc nào chứ! Lục Minh Thành dự định cầu hôn Uyển Dư vào ngày một tháng một, Tết Nguyên Đán.
Một năm mới, nhân sinh mới, anh sẽ cùng với cô gái mình yêu thương hẹn ước, lời hẹn ước bạc đầu giai lão.
Khoảng thời gian từ đây đến Tết Nguyên Đán cũng chỉ còn có ba ngày.
Càng gần đến ngày cầu hôn, Lục Minh Thành lại càng kích động.
Anh kích động, liền yêu thích chiếm tiện nghi cô gái mình yêu.
Mấy buổi tối gần đây, Uyển Dư đã bị anh dẫn vặt chơi đùa quá nhiều lần, cuối cùng, Uyển Dư trực tiếp ghét bỏ Lục Minh Thành.
Trước kia khi còn ở nước ngoài, người bạn thân chốn khuê phòng vẫn thường xuyên nói với cô, phải tìm người đàn ông sinh lý khỏe mạnh.
Thể nhưng sau này gặp phải Lục Minh Thành, mỗi ngày đều bị anh quấn quýt đòi mở khóa tư thế mới, thật sự là quá sức chịu đựng với cái eo già cỗi của cô.
Sau nhiều lần eo cô bị đau đến muốn đứt rời, cô thật sự có chút hoài nghi nhân sinh người bạn thân chốn khuê phòng của mình.
Sinh lý tốt cái rằm ấy! Ngủ một giấc thật ngon cũng là hi vọng xa vời, Uyển Dư tức đến mức cả người khó chịu, muốn làm cho người nào đó thành thái giám! Hơn nữa, cô còn phát hiện, những người đàn ông sinh lực dồi dào thật sự khiến cho công tác bị ảnh hưởng! Buổi tối, Lục Minh Thành dũng mãnh như hổ, buổi sáng còn nhất định quấn quýt lấy cô muốn thêm một lần.
Người ta đều nói đàn ông làm chuyện đó quá nhanh sẽ không tốt, thế nhưng kéo quá dài cũng không điện đâu! Mấy hôm nay, ngày nào cô cũng đi làm muộn, sếp cũng muốn có ý kiến với cô rồi! Diếp Nhất cắn răng xoa người.
Sáng sớm hôm nay, Uyển Dư đã quyết tâm phải đi làm đúng giờ, tuyệt đối không để người nào đó tiếp tục bắt nạt nữa.
Vì buổi sáng có thể thanh nhàn một chút, Uyển Dư đặc biệt dậy sớm, thế nhưng cuối cùng cô vẫn không thể xuống giường vì chân Lục Minh Thành gác ngang trên người cô.
Uyển Dư nhẹ nhàng muốn đẩy cẳng chân to dài của anh ra, rón rén muốn xuống giường.
Thế nhưng vừa đến được bên thành giường, trước ngực lại xuất hiện một cánh tay.
Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ? Cô vừa muốn xuống giường mà tay chân của anh liên đưa qua rồi? Cậu trẻ nhất định là giả vờ ngủ! Uyển Dư kiên trì muốn tránh thoát khỏi l*иg ngực của anh, nói rằng: "Cậu trẻ, anh thả tay ra! Em muốn rời giường!"
"Không thả! Còn chưa có vận động mà, em không thể rời giường!"
Lục Minh Thành không chút vẻ gì là muốn thương lượng, lập tức xoay người, đè trên người Uyển Dư.
Vận động...
Ai muốn vận động với anh đâu chứ! Uyển Dư cản răng không nói một lời, tiếp tục xoay người muốn mặc quần áo.
Cô hướng về phía sào đồ, thế nhưng lại bị Lục Minh Thành cởi phần quần áo phía dưới.
Cô thở phì phò muốn quay sang trách máng cái người đàn ông phá hoại kia.
Thế nhưng quay lại nhìn thấy đầu Lục Minh Thành lệch sang bên, nằm gối đầu lên bụng của cô.
"Sao không vận động với anh vậy? Vợ à, không phải là em không thích anh nữa chứ? Vợ à, em không thể vứt bỏ anh.."
Vợ? Cậu trẻ còn nói chuyện kiểu này...
Cậu trẻ không phải là đang làm nũng với cô đó chứ? Cậu trẻ vậy mà lại làm nũng cô sao? Cô nên làm gì? Uyển Dư cảm thấy, loại đàn ông có tính cách như Quý Ngôn và Hàn Tịnh, thường xuyên năn nỉ nhờ vả thì không có gì lạ, thế nhưng, người vừa làm nũng kia, là cậu trẻ đó! Cậu trẻ người lớn như vậy, lại thuộc dạng người sống chớ gần, sao có thế làm nũng với người ta chứ? Hơn nữa, giọng lại còn ai oán như thể, giống như là, cô làm chuyện đó đạo trời khó tha với anh vậy.
Không được, cô tuyệt đối không thể để cho viên đạn bọc đường của cậu trẻ mê hoặc.
Uyển Dư hắng giọng, ngồi nghiêm chỉnh trở lại.
Cô cảm thấy, định lực của mình chắc là sắp so được với Liễu Hạ Huệ rồi.
Cậu trẻ làm nũng như vậy với cô, thế nhưng cô cũng chỉ có thể phũ phàng từ chối.
Cô làm như vậy, chính là muốn danh chính ngôn thuận vạch ra rằng, loại hành vi túng dục quá độ của cậu trẻ là không đúng.
Thể nhưng, cậu trẻ lại còn chớp mắt tội nghiệp nhìn cô...
Đối đầu với Lục Minh Thành đang ngụy trang đến mức đáng thương như vậy, tâm Uyển Dư nháy mắt liền mềm nhũn.
Cậu trẻ, hành vi này của anh thật sự là đáng thẹn, không tốt mà.
Câu nói đến ngay bên mép môi rồi vẫn bị miễn cưỡng nuốt trở lại, biến thành: "Cậu trẻ, em sao có thể không thích anh! Anh tốt như vậy, em yêu thích anh bao nhiêu cũng không đủ, sao có thể vứt bỏ anh!"
Nghe xong lời này của Uyển Dư, khóe môi Lục Minh Thành không khỏi giương lên một độ cong nhất định.
Đàn ông làm nũng, đúng thật là có chút vô sỉ.
Thế nhưng chỉ cần là được nếm chút ngon ngọt, vô sỉ thì có làm sao đâu! Lục Minh Thành ôm lấy Uyển Dư, giả vờ đáng thương: "Thế nhưng em không muốn vận động với anh.."
"Cậu trẻ, em chưa nói không muốn mà, em...
Anh muốn làm gì em cũng sẽ làm với anh"
Uyển Dư cảm thấy bản thân thật sự không có tiền đồ, thế nhưng thôi không tiền đồ thì không tiền đồ, ai bảo nhan sắc của cậu trẻ mê hoặc quá làm gì! Thế nhưng, vận động thì...
Không phải sẽ đau thắt lưng sao...
Thôi kệ, đau thì đau, chỉ cần cậu trẻ vui vẻ là được rồi! "Uyển Dư, đây là em nói đó nha!"
Lục Minh Thành đột nhiên xoay chuyển thân thể Uyển Dư, trên mặt cũng không còn chút vẻ gì là đáng thương, chỉ có dũng mãnh như sói.
Uyển Dư lại nhớ đến viên đạn bọc đường, thế nhưng mọi chuyện đã muốn, thành trì của cô thất thủ rồi, lại bị người đàn ông không biết xấu hổ nào đó ăn đến mức xương vụn cũng không còn...
Lục Minh Thành được ăn đến cả người khoan khoái, anh vừa định ôm Uyển Dư lên đi tắm thì nghe thấy tiếng di động vang lên.
Là Cung Viện gọi điện tới, anh suy nghĩ một chút, thế nhưng vẫn bắt máy.
"Cửu ca, không ổn rồi! Không thấy anh ba đâu nữa! Cửu ca, anh mau đến đây đi! Phòng thực nghiệm bừa bộn khắp nơi, anh Đường của em cũng bị đánh ngất xỉu, em sợ rằng anh ba...
Lòng Lục Minh Thành có chút hoảng loạn, thân thể Lục Già Thành vừa mới chuyển biến tốt một chút, không bao lâu nữa có thể tỉnh dậy, sao lại, sao lại đốt nhiên không thấy nữa? Lục Minh Thành không dám trì hoãn lấy một giây, sau khi cúp điện thoại liền lập tức cầm chìa khóa xe, lao đi với tốc độ nhanh nhất về phía phòng thí nghiệm của anh Đường.
Uyển Dư nhìn thấy bóng người vội vàng rời đi của Lục Minh Thành, trong tâm phát ra một loại linh cảm vô cùng bất an.
Cô dùng sức vỗ đầu, không muốn để bản thân nghĩ lung tung nữa.
Cô không nghe rõ là Cung Viện nói gì với Lục Minh Thành, thế nhưng nhìn thấy anh gấp gáp chạy ra ngoài như vậy, nhất định là có chuyện nguy cấp.
Cô phải tin tưởng trái tim cậu trẻ luôn hướng về mình.
Cung Viện là người rất ưu tú, thế nhưng chỉ cần tâm cậu trẻ vẫn ở trên người cô thì dù là Cung Viện có tài giỏi hơn nữa, cũng không thể nào cướp cậu trẻ đi mất! Uyển Dư đối với Lục Minh Thành, vẫn luôn là tin tưởng không nghỉ ngờ.
Chỉ là, cô không ngờ rằng, Lục Minh Thành hai ngày liền cũng không tìm cô, cô liên lạc với anh cũng không được.
Sau khi anh đi, xế chiều ngày hôm sau, cô nhìn thấy được tin tức anh và Cung Viện đính hôn trên internet.