Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nàng Của Anh

Chương 352

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Học trưởng Hàn, em thật sự đã uống thuốc, thế nhưng có thể là vì mua phải thuốc giả rồi, em có thai"

Ánh mắt Diệp Khuynh Thành nhẹ nhàng nhìn Hàn Tịnh: "Học trưởng Hàn, chuyện này rất có thể chính là số mệnh an bài, ông trời cũng muốn em mang thai con của anh! Học trưởng Hàn, đây là con của chúng ta! Trên người đứa bé chảy theo dòng máu của anh và em, em cảm thấy mình thật sự hạnh phúc đến mức trước nay chưa từng có!"

"Diệp Khuynh Thành, tôi không cân đứa bé này!"

Nhìn thấy Diệp Khuynh Thành nắm lấy tay mình, Hàn Tịnh không chút thương tiếc mà hất tay cô ta.

Anh ta nhìn chằm chằm Diệp Khuynh Thành, trên gương mặt đẹp trai của anh lúc này mang theo biểu cảm mù mịt, đáng sợ.

"Diệp Khuynh Thành, phá thai đi!"

"Học trưởng Hàn, anh nói cái gì?"

Gương mặt nhỏ nhắn của Diệp Khuynh Thành trắng bệch như tờ giấy.

Cô ta không cách nào ngờ được Hàn Tịnh có thể nói như vậy.

Cô biết, hiện tại Hàn Tịnh không thích cô, thế nhưng thế giới người giàu vẫn luôn tồn tại chuyện, mẹ được nhờ con.

Có rất nhiều người phụ nữ đều dựa vào đứa con trong bụng mà leo lên vị trí cao nhất! Cô thật vất vả mới mang thai con của Hàn Tịnh, sao có thể phá đi cơ hội lớn nhất của mình chứ! "Diệp Khuynh Thành, tôi nói, phá thai đi!"

"Không! Em sẽ không phá đứa nhỏ này!"

Diệp Khuynh Thành kích động quát lên: "Học trưởng Hàn, đây là cốt nhục ruột thịt của anh! Sao anh có thể nhẫn tâm như vậy, bắt em phá thai chứ! Học trưởng Hàn, em xin anh đừng ác độc như vậy với em có được không? Anh nhìn em một chút, em yêu anh như vậy, so với ai cũng đều rất yêu anh! Vì anh, cái gì em cũng có thể làm! Học trưởng Hàn, anh không nhìn rõ lòng em sao? Em biết anh yêu thích Uyển Dư, thế nhưng Uyển Dư không có yêu anh! Học trưởng Hàn, không có ai yêu anh hơn em đâu!"

Ý cười trên khóe môi của Hàn Tịnh lại càng thêm lạnh lẽo: "Diệp Khuynh Thành, cô nói cô có thể vì tôi làm mọi thứ, thế nhưng tôi cũng không cần cô làm gì nhiều, chỉ cần cô phá bỏ đứa bé này!"

Diệp Khuynh Thành kinh ngạc đứng tại chỗ, gương mặt nhỏ nhắn của cô ta trắng bệch như tờ giấy.

Rất lâu sau đó, cô ta mới tìm lại được thanh âm của chính mình: "Học trưởng Hàn, anh không thể bắt em phá thai! Anh chính là cha ruột của đứa nhỏ mài! Học trưởng Hàn, sao anh có thể đối với con của Uyển Dư và người đàn ông khác tốt như vậy, nhưng lại đối với con của chúng ta tàn nhẫn như vậy? Chuyện này không công bảng!"

"Diệp Khuynh Thành, cô câm miệng cho tôi!"



Nhìn thấy Diệp Khuynh Thành mở miệng nói con của Uyển Dư là của người khác, Hàn Tịnh lại càng thêm nóng nảy: "Diệp Khuynh Thành, Bối Bối và Bảo Bảo mới chính là con ruột của tôi!"

"Diệp Uyển Nghi và Diệp Gia Bảo là con ruột của anh?"

Diệp Khuynh Thành cười tự giễu: "Học trưởng Hàn, anh đừng tiếp tục lừa mình dối người.

Chuyện tình năm năm trước em đều biết rõ! Buổi tối ngày hôm ấy, người lên giường của Uyển Dư là anh rể anh! Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi không thể nào là con của anh!"

Thân thể Hàn Tịnh cơ hồ cứng ngắc như đá, anh không ngờ rằng, Diệp Khuynh Thành cũng biết chuyện năm đó.

Đúng vậy, Diệp Hiểu Khê chiếm công của Uyển Dư, Diệp Khuynh Thành chính là em gái ruột của Diệp Hiểu Khê, cô ta sao lại không biết được chuyện tình xảy ra năm ấy chứ! Thể nhưng, thêm một người biết chuyện tình năm đó sẽ càng khiến cho anh và Uyển Dư có thêm một tầng trở ngại! Anh không cho phép có nhiều trở ngại năm giữa anh và Uyển Dư đến vậy! Thanh âm của Diệp Khuynh Thành vẫn còn tiếp tục: "Học trưởng Hàn, buông tay đi! Từ bỏ Uyển Dư, cẩn thận với đứa nhỏ anh đã có với em được hay không? Con của chúng ta cần mẹ, cũng cần phải có ba.

Học trưởng Hàn, đứa nhỏ cần một gia đình hoàn chỉnh! Học trường Hàn à, anh quên Uyển Dư đi, coi như, là anh thương đứa nhỏ đáng thương của chúng ta đi...

Thanh âm của Diệp Khuynh Thành đột nhiên im bặt, vì Hàn Tịnh không chút thương tiếc nắm cổ cô ta.

Thân thể Diệp Khuynh Thành đột ngột run lên.

Cô ta ngước cảm, không dám tin tưởng mà nhìn Hàn Tịnh: "Học trưởng Hàn, anh...

Anh làm cái gì vậy? Học trường Hàn, anh...

Anh không thể làm...

Làm như vậy với em.."

"Diệp Khuynh Thành, nếu cô dám nói hươu nói vượn chuyện năm năm về trước, tôi nhất định sẽ gϊếŧ cô!"

Hàn Tịnh dừng một chút, sau đó lại gằn từng câu từng chữ: "Bảo Bảo và Bối Bối đều là con ruột của tôi! Còn đứa nhỏ trong bụng của cô, dù cô có ngoan cố sinh nó ra, nó cũng không có chút mảy may quan hệ với Hàn Tịnh tôi!"

"Không có quan hệ với anh?"

Diệp Khuynh Thành hận đến mức cả người run lên, cô ta dùng sức nắm lấy cánh tay của Hàn Tịnh, che chắn trước bụng mình: "Hàn học trưởng, anh sờ thử đi, đó là con của anh, nó là một mạng sống sờ sờ như vậy, sao lại không có quan hệ với anh? Học trưởng Hàn, anh cảm thụ một chút sự tôn tại của nó có được không?"

Diệp Khuynh Thành cần răng, lôi kéo cánh tay Hàn Tịnh, di chuyển tới bụng của cô ta.



Trên thế giới này, sẽ không có người đàn ông nào mà Diệp Khuynh Thành không có được! Cô tốt đẹp như vậy, ưu tú như vậy, tối ngày hôm ấy Hàn Tịnh đã không thể giữ được mình, cô không tin hôm nay anh có thể làm được! Bây giờ cô đã có thai, bác sĩ cũng thông báo thai được ba tháng, tốt nhất là không nên vận động mạnh.

Nhưng mà, cô thật sự muốn có được tâm của Hàn Tịnh.

Mà cô cảm thấy, cách tốt nhất để có được tâm của một người đàn ông chính là chinh phục anh ta ở trên giường! "Học trưởng Hàn, anh có thể cảm nhận được không? Em thật sự rất, rất yêu anh...

Tay Hàn Tịnh thả cổ Diệp Khuynh Thành ra.

Cuối cùng, Diệp Khuynh Thành cũng đã có thể thỏa sức phát huy, mị nhãn như tơ nhìn Hàn Tịnh: "Học trưởng Hàn, anh có thể cho em một cơ hội được yêu anh không?"

Diệp Khuynh Thành cảm thấy, dù đàn ông có sắt đá đến mức nào, nhưng đã từng nếm trải ngon ngọt cũng đều sẽ không nhịn được muốn nhiều hơn.

Hàn Tịnh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, tay của anh ta đã bị cô kéo đến nơi nào đó.

Khẳng định là anh ta không nắm không được, hắn là sẽ hóa sói ngay thôi.

Khóe môi của cô ta không tự chủ được mà nổi lên nụ cười, thế nhưng nụ cười của cô ta còn chưa kịp lan ra toàn bộ khuôn mặt đã cảm thấy trên tay tê rần.

Hàn Tịnh không chút thương tiếc mà giữ lại cổ tay cô ta, tàn nhẫn gạt sang một bên.

"Diệp Khuynh Thành, cô nói yêu tôi cũng chỉ khiển cho tôi buồn nôn! Còn câu nói kia của tôi, nếu như cô tiếp tục kiên quyết giữ đứa bé này, vậy, nó không có liên hệ gì với tôi!"

"Học trưởng Hàn, anh không thể đối với em như vậy!"

Nhìn thấy Hàn Tịnh muốn quay người rời đi, Diệp Khuynh Thành từ đằng sau ôm chặt lấy anh ta: "Học trưởng Hàn, buổi tối ngày hôm ấy là anh chủ động muốn! Em đem toàn bộ thân thể này đều cho anh, còn vì anh mà mang thai, anh không thể đối xử tàn nhẫn với em như vậy"

"Là tôi chủ động muốn cô sao? Ha?"

Gương mặt của Hàn Tịnh nhìn quá mức giống với Lục Minh Thành, lạnh lão, cứng rắn, thật sự mang theo khí thế làm người khác run sợ y hệt anh.

"Diệp Khuynh Thành, tôi không nói, cô còn tưởng là tôi ngu đúng không? Tối ngày hôm ấy, nếu không phải cô học theo lão đại gọi tôi, để cho tôi nhầm cô là lão đại, tôi sẽ chạm vào một người thân hình thối rữa của cô sao?"

Thân hình thối rữa...
« Chương TrướcChương Tiếp »