Chương 33: Mồ côi bố

Có thể chăm sóc tốt cho có chính là niềm vui...

Hốc mắt Uyển Dư ướt, cô vội vàng lau nước ở khỏe mắt đi, cô muốn nói gì đó thì lại nghe được lời nói chân thành của Hàn Tinh " Lão đại, cho tôi một cơ hội để lo cho em và hai tiểu bảo bối, có được không ?"

Dường như sợ Uyển Dư sẽ từ chối, Hàn Tinh nói thêm một câu, " Boss, tôi biết em không yêu tôi, tôi không xứng với em nhưng em cũng đừng dập bỏ đi hi vọng cuối đuổi em, thử sống chung cùng với tôi, có được cùng của tôi chứ. Dù sao, hiện giờ em cũng không có người nào ở bên cạnh, cứ coi như là tôi đang theo không gi * Có khi, em cũng sẽ nhận ra tôi không tệ như trong của sẽ tưởng tượng, lão đại, tôi sẽ cố gắng để mình trở nên tốt hơn, chỉ cần em đồng ý cho tôi một cơ hội, tôi sẽ không để em phải thất vọng đầu."

Tầm nhìn của Uyển Dư dần dần bị nước mắt làm nhòe đi, cô cũng không thấy rõ được màn hình của điện thoại di động, cô hít mũi một cái, nói với Hàn Tịnh bằng giọng khàn khàn "Hàn béo, thật ra thì tôi cũng không tốt như cậu tưởng tượng đầu, tôi từng bị người ta vứt bỏ, còn đã từng kết hôn, không phải là cậu không xứng với tôi là tôi không xứng với cậu mới đúng. * Đã từng kết hôn thì đã sao! Lão đại, mấy cái đó đều không thành vấn đề. Lão đại, cho dù em đã từng trải qua những gì, ở trong lòng tôi em vẫn luôn là một cô gái tốt nhất, sạch sẽ nhất. Lão đại cho tôi một cơ hội có được không

Bối Bối không muốn là trẻ mồ côi ba đầu....

Bảo Bảo muốn ở cùng với ba...

Giọng nói của Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi vọng lại trong đầu của Uyển Dư, làm một người mẹ, đúng là cô nên cố gắng cho Bảo Bảo và Bối Bối một gia đình hoàn chỉnh.

Mà cô, cũng không thể sống như thế này mãi được dù sao thì cô vẫn muốn yêu đương, kết hôn, vậy nên chỉ có ba của hai đứa nhỏ là sự lựa chọn tốt nhất vào lúc này.

Uyền Dư hít sâu, rồi nặng nề hai nhắm mắt lại, sau đó chậm rãi mở mắt ra, cô như dùng hết sức lực của một đời mới nói được với Hàn Tinh câu trả lời.

Cô nói, Hàn bảo, tôi sẽ thử tiếp nhận cậu." không không Mải không nhận được câu trả lời của Uyên Dư, Han Tịnh đã sớm rơi vào cực kỳ căng thẳng, tay hắn run rầy dữ dội làm cho điện thoại di động suýt nữa là rời xuống đất, hắn thật sự rất sợ, Uyển Dư sẽ từ chối hàn nhưng không nghĩ tới, hắn lại có thể nghe được câu trả lời như thế.

Hàn Tịnh cảm thấy vui sướиɠ chỉ kém không nhảy căng lên nhưng hạnh phúc tới quá đột ngột làm hắn có chút không dám tin, hắn im lặng một lúc rồi mới thấp thỏm hỏi Uyển Dư: "Boss à, lão đại, em vừa mới.......nói gì ? Hình như tôi vừa nghe em nói sẽ thử tiếp nhận tôi, tôi không có nghe lầm có phải không?" "Hàn béo, cậu không có nghe nhầm, mới vừa rồi đúng là tôi đã nói, tôi sẽ thử tiếp nhận cậu." Uyền Dư dừng một lát rồi nói tiếp: "Cậu là ba của Bảo Bảo và Bối Bối, tôi mong muốn, có thể đem lại cho bọn nhỏ một gia đình hoàn chỉnh" Nghe Uyển Dư nói thế, Hàn Tịnh vui giống như một đứa ngốc, hắn sung sướиɠ cười toe toét nghĩ thẩm, lão đại nói, muốn cho Bảo Bối một gia đình hoàn chỉnh, vậy có phải là, qua một thời gian ngắn nữa, nếu như mà hắn cầu hôn thì cô cũng sẽ đồng ý đúng không ?!



Hàn Tinh hạnh phúc đến mức nhảy cẫng lên nhưng mà khi nghĩ đến chuyện Uyển Dư nguyện ý thử tiệp nhận hắn, chẳng qua bởi vì hắn là ba của hai đứa trẻ trong lòng hắn lại ngập tràn cảm giác sợ hãi lo lắng mất đi mọi thứ.

Hắn nên làm gì mới có thể khiến cho bí mật đó mãi mãi được chôn vùi trong bóng tối đây?

Hàn Tịnh vốn là người lạc quan nên rất nhanh, mặt hần đã chứa đầy ý cười sáng rực, thật ra thì, hắn có biện pháp tốt hơn nữa, chỉ cần lão đại thật sự sinh con cho hắn, cả đời này bọn họ, chỉ có đoạn tuyệt cắt đứt liên hệ, nếu không bọn họ vẫn sẽ mãi mãi ở cùng với nhau..

Hắn muốn làm cho lão đại mang thai con của hắn sớm một chút. "Lão đại, hết giờ làm tôi đến đón em nhé, đừng quên, tối nay gia đình ta cùng nhau ăn tối đấy!" "Được, buổi tối sẽ cùng nhau ăn cơm." Uyển Dư cưới yếu ớt nói, nếu đã quyết định cố gắng tiếp nhận hàng thì có một số việc, không thể từ chối mãi được.

Bảo Bảo, Bối Bối, mẹ sẽ cố gắng cho các con một gia đình ấm áp

Lúc Uyễn Dư tan ca, Hàn Tinh đã đứng cùng Diệp Gia Bảo và Diệp Uyền Nghi chờ ở bên ngoài bệnh viên từ trước.

Vừa nhìn thấy Uyển Dư, Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển

Nghi liền vui vẻ nhào vào trong ngực cô.

Diệp Uyền Nghi cười hai mắt cũng híp lại theo: " Mami, mẹ và ba, có phải bắt đầu yêu nhau hay không?" “Ừm" Uyền Dự nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ của Diệp

Uyền Nghi nhưng trong lòng, lại cảm thấy có một khoảng trống rỗng không rõ nguyên nhân. “Oa Oa! Mami và ba đang yêu nhau! Thật là làng mạn! Ba, ba phải đối xử tốt với mẹ một chút đầy! Nếu mà người bắt nạt me, Bối Bối sẽ tức giận đó!" Diệp Uyền Nghị có ý giả bộ tức giận nhìn Hàn Tinh.

Hàn Tịnh bật cười, hắn lại gần, nhẹ nhàng năm lấy bản tay nhỏ bé của Uyển Dư, như nói ra lời cam kết,

Lão đại, đời này, tôi sẽ không bao giờ bắt nạt em Đột nhiên bị Hàn Tịnh nắm tay, Uyển Dư liền cảm thấy có chút không quen, cô muốn tránh thoát khỏi tay Hàn Tịnh theo thói quen, nhưng nhớ cô đã đồng ý thử tiếp nhận hắn, cô cố kìm nén ý nghĩ này xuống.



Hành động nhỏ của Uyển Dư đều bị Diệp Gia Bảo nhìn thấy toàn bộ, đôi mắt đen láy của Diệp Gia Bảo càng trở nên sâu không thấy đáy, mẹ hình như không vui. Cậu vẫn nghĩ rằng tác hợp ba và mẹ, có thể khiến cho mẹ cảm thấy hạnh phúc, bây giờ xem ra, hình như cũng không phải là hạnh phúc mà mẹ muốn, cuối cùng cậu nên làm gì?

Thôi, cậu vẫn nên quan sát trước một đoạn thời gian đã, bây giờ mẹ chưa thích ứng được với ba, có lẽ qua mấy ngày nữa sẽ thích ứng được cũng nên?

Nếu như ba có thể làm cho mẹ vui vẻ, cậu sẽ không phản đối chuyện ba mẹ ở bên nhau, nhưng nếu sau này mẹ vẫn không vui thì cậu chỉ có thể kiên quyết cùng với hai đứa nhỏ ăn cơm với nhau, không nghĩ đứng về phía mẹ chuyển về ở nhà trọ bên này.

Uyển Dư nghĩ là, tối hôm nay, chỉ có cô, Hàn Tịnh đến còn có thêm cả mẹ của Hàn Tịnh là Lục Tây và

Lục Minh Thành.

Hàn Tinh hiển nhiên cũng không ngờ Lục Minh Thành lại có mặt ở đây, thấy Lục Minh Thành hắn ngạc nhiên được mà ngắn người một chút, lúc phản ứng lại hắn liên lễ phép cung kính kêu một tiếng :

Câu trẻ "Um."

Thái độ của Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghị đối với Lục Minh Thành khá hở hững chứ không được nhiệt tình như trước, hai bé không nhào đến ôm lấy Lục Minh Thành, mà là lạnh lùng hờ hững kêu một tiếng,

Ông chủ

Nhìn vẻ chán đời trên mặt của Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghị, trong lòng Lục Minh Thành cũng không kiểm được mà hơi hoảng, thái độ của hai đứa trẻ này đối với hắn sao bỗng nhiên lại lạnh lùng thể nhỉ? Bọn nhỏ là đang trách hắn giúp Diệp Hiểu Khê à ?

Lục Tây đau đầu nhất chính là con trai bảo bối của bà. Bà cứ chờ đợi Hàn Tinh lấy vợ sinh con mai, mà cũng không biết phải làm sao vì hắn hoàn toàn không có ý định này, nó làm bà lo lắng đến bạc máy công tóc.