Chương 32: Niềm vui của tôi là em

"Nhưng mà không giống nhau. Diệp Uyển Nghi chớp đôi mắt to rưng rưng nước mắt, bé nức nở một lát Mẹ à, mami, Bối Bối không muốn chỉ có cuối tuần mới được gặp ba, Bối Bối muốn ở cùng với ba mỗi ngày! Mẹ, chúng ta cùng nhau dọn đến chỗ của ba ở có được không?" “Đứa trẻ không có ba giống như cỏ rác không có nơi nương tựa, Bối Bối không muốn làm một đứa trẻ mồ côi ba! Mẹ, gia đình chúng ta ở cùng nhau có được hay không?"

Thấy Diệp Gia Bảo không nói gì mà chi im lặng đứng đó, Diệp Uyển Nghi liền nháy mắt với hắn một cái, Diệp Gia Bảo hiểu ý, bất đắc dĩ hít mũi một cái, Mẹ, người đồng ý với chúng con dọn đến chỗ của ba

Mami, Bảo Bảo cũng muốn ở cùng một chỗ với ba có được không? Bảo Bảo muốn ở cùng với ba mẹ mãi mai!"

Uyển Dư sững sờ một chút, Bảo Bảo, đang khóc sao?

Cô chỉ thấy qua khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng của

Bảo Bảo, vậy mà bây giờ lại có thể thấy bé hít mũi,

Lúc còn nhỏ hai đứa trẻ vẫn tưởng là, chỉ có mỗi mình mẹ mà thôi.

Nhưng khi chúng nó dẫn dần lớn lên, càng ngày càng hiểu nhiều chuyện hơn chúng nó mới biết rằng, thì ra không phải như vậy, không chỉ có mỗi mình mẹ, còn có ba, chúng nó không giống với những người khác, bởi vì những người đó đều có ba mà chúng nó thì không.

Chúng nó không muốn Uyễn Dư buồn, cho nên, khi ở trước mặt cô chúng nó làm như không có ba cũng không sao, có tình yêu của mẹ là đủ rồi. Nhưng trong thực tế, sâu trong suy nghĩ, chúng nó vẫn luôn khao khát mong đợi tình yêu thương của ba.

Uyển Dư cũng hy vọng, hai con mình có thể có một mái nhà hoàn chỉnh, nhưng mà, cô thật sự không có một chút tình cảm gì đối với Hàn Tịnh.

Uyển Dư im lặng giơ tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Diệp Gia Bảo, một tay khác xoa đầu của Diệp Uyển Nghi một lúc rồi mới nhỏ giọng nói,"Cho mẹ ít thời gian suy nghĩ kỹ nhé, có được không?"

Khi nghe mẹ nói xong chúng nó biết, vậy là có hi vọng, hai đứa quay đầu nhìn nhau rồi liên tục giật dáu.

Chỉ là, trong lòng của chúng nó, cũng có một chút ấy nay vì ép buộc mẹ đơn nhận ba như thế thì có thật sự tốt không?

Có điều, chúng nó tin tưởng ba sẽ làm cho mẹ hạnh phúc, vì bọn họ là người một nhà, người một nhà cuối cùng cũng sẽ về với nhau.

Dĩ nhiên, nếu ông cậu sẵn sàng chấp nhận mẹ thì chúng nó cũng ủng hộ mẹ ở bên cạnh người đó, nhưng mà ông cậu lại không có bất kỳ hứng thú gì voi mami.



Mẹ của chúng nó, là người phụ nữ tuyệt nhất trên thế giới, là bảo bối trân quý nhất trong lòng chúng nó, sao có thể để người khác bắt nạt được

Mẹ của chúng nó, phải là người được nâng niu trong lòng bàn tay

Ông câu, ông không biết quý trọng mẹ nên ông đã bị chúng cháu loại ra khỏi sản đầu, người vào trong góc mà khóc đi nhal

Uyển Dư dỗ hai bé ngủ xong thì cô mới quay về phòng mình.

Gần đây hai bé đặc biệt rất thích nghe chuyện cô bé quàng khăn đỏ và sói xám, cô tưởng là, con gái khi nghe đến sói xám, sẽ thấy sợ, không ngờ Diệp Uyển

Nghi càng nghe càng hằng hải, hai mắt còn phát sáng lên, la hét nói muốn gà cho sói xám.

Uyển Dư bật cười, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của hai con mình, tất cả mọi phiền não trong lòng cô cũng tan biến sạch sẽ.

Đã từng, trong lòng cô cũng giữ một khát khao đổi với tình yêu, từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, cô đã mong muốn được gả cho Tần Chí Minh. Đáng tiếc, Tấn Chí Minh lại phản bội có lựa chọn ở bên Diệp Hiểu Khê, lại còn hại có một đêm đau đớn rồi sau đó còn mang thai con của Hàn Tịnh. Cô cho là, nỗi đau khi bị phản bội đó sẽ khiến cho cánh cửa trái tim mình đóng lại, tim của cô cũng sẽ đau nhức suốt đời, cho đến sau này cô mới nhận ra, trên thế giới này, không có nỗi đau nào có thể kéo dài mãi mãi.

Vết thương sâu hơn nữa, theo thời gian trôi qua, cũng sẽ dần dần đóng vảy.

Tần Chí Minh, ở trong tim cô, cũng đã không còn quan trọng như lúc trước.

Người mà bây giờ cô để ý nhất, chỉ có hai con mình, có chắc hẳn phải cảm ơn phong cách làm việc không từ thủ đoạn nào của Diệp Hiểu Khê, đã mang đến cho có hai bảo bối đáng yêu,

Đêm dẫn khuya, Uyển Dư nghĩ lung tung một chút sau đó nặng nề tiến vào giấc ngủ.

Cô lại mơ thấy sự việc trong quán rượu năm năm trước.

Người đàn ông đó, giống như một chó sói, tàn nhẫn đem quần áo cô xé rách rồi thô bạo mà tiến vào.

Năm năm này cô đã mơ thấy cơn ác mộng này vô số mang theo cả nỗi đau đớn tuyệt vọng. lần, trong giấc mộng, cô không những sợ hãi mà còn



Chỉ là, lần nào cô cũng không thấy rõ mặt của người đàn ông đó.

Không nghĩ đến lần này, mặt người đàn ông đó lại thành bóng dáng của Lục Minh Thành, Câu trẻ 2

Trong mộng cô cũng không kìm nén được mà kêu lên, giống như ảo thuật, cảnh tượng trước mắt nhanh chóng thay đổi, cô lại xuất hiện ở trong phòng của Lục Minh Thành. Trên người anh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chỉ quần một cái khăn tắm ở quanh hông.

Thân hình của Lục Minh Thành cao lớn, khoảng một mét chín, bắp thịt đều đặn, tỷ lệ hoàn mỹ, Uyển Dư say mê nhìn cơ ngực nở nang căng chặt của anh, cơ bụng sau múi cùng với vùng tam giác thần bí.

Cô còn chưa ngắm đủ, anh đã nhào lên trên người cô như một con sói.

Rồi anh bất ngờ ôm cô lên, tàn nhẫn ra vào.

Cảm giác trong mộng, làm cho thân thể của Uyển Dự cũng không kìm nén được mà run rẩy. Cái loại điên cuồng đó, giống như muốn cướp đi cà linh hồn của người ta.

Uyển Dư lập tức tỉnh lại từ trong giấc mộng.

Cô hoảng hốt vội vàng lau mồ hôi lạnh trên trần, điện rồi, điên thật rồi, có thể mà lại nằm mơ làm loại chuyện đó với cậu trẻ.......

Bây giờ cô vô cùng chắc chắn, mình đã nảy sinh những ý nghĩ đen tối với cậu trẻ, nhưng mà cậu trẻ anh ta còn ngại cô bẩn.

Không thể để như thế được, cô phải, đem những tâm tư đen tối này tiêu hủy từ trong trứng nước.

Điện thoại di động bỗng nhiên vang lên làm Uyền Dư giật mình.

Thấy màn hình hiển thị tên người gọi là Hàn Tịnh, cô liền ngẩn ra, vẫn chọn nghe điện thoại. "Hàn béo, có chuyện gì thế?" “Boss, Lão đại, em dậy chưa ?" giọng Hàn Tinh vang lên kèm theo đó là nụ cười lấy lòng ." Tối nay, gia đình chúng ta cùng nhau đi ăn tối, có được không ?" “ Được." Hàn Tịnh muốn mời củng cố và hai đứa nhỏ ăn cơm, yêu cầu này cũng không quá phận, dù gì thì hai đứa nhỏ cũng là con của hắn, hắn còn đóng góp hai con tϊиɧ ŧяùиɠ mà.

Uyển Dư chấp nhận lời mời của hắn, giọng của Hàn Tịnh rõ ràng nhiệt tình hơn một chút" Lão đại, tối nay tôi tự mình xuống bếp, để em và hai đứa bào bối nhỏ được nếm thử tay nghề của anh!" “ Hàn béo, thật ra cậu không cần phải đối xử tốt như vậy với tôi." Uyển Dự im lặng trong chốc lát, nhỏ giọng nói với Hàn Tịnh Hắn hạ mình như vậy, đối xử với cô cán thân nghiêm túc như thế, làm cô nhớ tới lúc đầu mình cũng lo cho Tấn Chí Minh quên cả bản thân, cũng hèn mọn đến thấp hèn.

Cô bị cảm động rồi sao? “ Boss, em là lão đại của tôi, tôi ngoài chăm sóc tốt cho em thì còn làm được gì nữa! Lão đại, em không cần áp lực hay cảm thấy thiếu nợ tôi, có thể chăm sóc tốt cho em, thì chính là niềm vui của tôi !” Hàn Tịnh cười hì hì nói.