"Cháu chắc chắn muốn để Bảo Bảo cùng Bối Bối thấy bộ dạng này của cô ấy?" Lục Minh Thánh nhìn bàn tay đang nằm lấy nhau của Hàn Tịnh cùng Uyển Dư, ảnh mắt tối đi, không nhanh không chậm nói. “Cháu. " Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Uyển Dư, lời
Hàn Tịnh muốn nói bỗng dưng nghẹn ở cổ họng.
Khuôn mặt của Uyền Dư bây giờ sưng đỏ như cái bánh bao, nếu bị hai đứa trẻ nhìn thấy, khẳng định sẽ bi doa so. "Cậu trẻ, là ai bắt nạt cô ấy? Để cháu đi gϊếŧ chết hắn!” Càng nhìn mặt của Uyển Dư, Hàn Tịnh càng đau lòng, hốc mắt đỏ ửng, hận không thể đem người nó thiên đạo vạn quả.
Tất nhiên ta sẽ không để yên cho hắn!” Nghĩ đến những việc Triệu Tấn làm với Uyển Dư, con người. Lục Minh Thành rét lạnh. Nếu hắn mà tới chậm một chút nữa thôi thì chỉ sợ Triệu Tần đã chích ma túy vào cơ thể Uyển Dư rồi, hậu quả của chuyện đó thật không thể tưởng tượng nổi.
Nghe được Lục Minh Thành nói như vậy, trong lòng Hàn Tịnh cũng thoải mái chút ít. Nhưng nghĩ đến người cứu Uyển Dư là Lục Minh Thành thì hắn lại hơi mâu thuẫn, còn có chút cay cay.
Uyển Dư bị thương, nhưng bây giờ cũng đã hơn nửa đêm nên cũng không thích đi qua đi lạ.i Tối nay mọi người đành để cô ở lại biệt thự của Lục Minh Thành, đây là biện pháp tốt nhất lúc này.
Hàn Tịnh nhìn mặt bánh bao của Uyển Dư một lúc lâu, mới lưu luyến không thôi rời đi.
Hán cùng Lục Minh Thành xuống lầu, lúc đi tới phong khách thì Hàn Tịnh bằng nhiên xoay người biểu tình nghiêm túc mà nói với Lục Minh Thành, "Cậu trẻ, cháu thích Uyển Dư, yêu cô ấy hơn cả tỉnh mạng mình" "Nếu không có Uyển Dư, cháu sẽ chết. Vậy nên cậu nhỏ, xin cậu đừng giành cô ấy với cháu"
Nói xong lời này, Hàn Tịnh kéo cửa phòng khách, bước nhanh ra ngoài.
Hàn Tinh biết, hắn nói với Lục Minh Thành những lời này là rất hèn hạ. Nhưng biết làm sao đây, hắn quá thích Uyển Dư, vừa nghĩ tới cô ấy sẽ ở một chỗ cùng người khác liền đau lòng đến không thể thở nổi. Bây giờ hắn chỉ có thể ích kỷ, dùng thủ đoạn trẻ con như vậy để tỏ rõ thái độ, làm cho cậu trẻ từ bỏ. không có Uyển Dư, tiểu Tinh sẽ chết... Bản tay Lục Minh Thành nằm chặt lại đến trắng bệch, hắn tuy không phải là người lương thiện gì, nhưng Hàn Tịnh và Lục Hì là hai người hắn yêu quý nhất, hắn không đành lòng tổn thương bọn họ...
Ở một góc trong biệt thư của Hàn Tịnh, Diệp UYển Nghi gác cầm nhỏ lên trên bàn trước mặt Diệp Gia Bảo, “Anh, anh nói xem bây giờ mẹ cùng ông chú đang làm cái gì? Bọn họ có phải đang chơi hỗn hôn không?" “Diệp UYền Nghi, em thật phiền!
Diệp Gia Bảo chê bai nhìn Diệp Uyền Nghi một cái, rồi lại tiếp tục gỗ gõ trên máy tính.
Diệp Uyển Nghi trễ trề môi, cô bé không tin Diệp Gia
Bào mặt than này không muốn biết mẹ cùng ông chủ đang làm giả Nhìn thấy Diệp Gia Bảo giống như đang tra một cái ID, Uyển Nghỉ dường như nghĩ tới gì đó, vội vàng nói, "Đúng rồi anh, hôm nay ở bệnh viện, cái thím mập mập đó nói có người nào đã cho nàng một trăm ngắn, để thím ấy hại mẹ, anh có tra ra ai là người đưa tiền không?" "Cach!"
Diệp Gia Bảo vừa nhấn phím cuối cùng, trên màn hình liền hiện ra một cái tên, "Tra được rồi, là quản lý của Diệp Hiểu Khê, Linda. "Cái gì? Lại là bà cô già đó hại mẹ sao?"
Diệp Uyễn Nghi trợn tròn mắt, hai tay chống nạnh, bày ra một bộ dáng sẵn sàng chiến đấu, “Bà cô Diệp này thật là quá đáng, lúc nào cũng bắt nạt mẹ chúng ta, lần này không thể nhẫn nhịn được!" Diệp Uyển Nghi vỏ vỏ vai Diệp Gia Bảo, sau đó ôm lấy tay anh trai, "Anh, em nghĩ lại rồi, em cảm thấy chúng ta quá hiền lành cho nên bà thim Diệp cảm thấy chúng ta dễ ăn chúng ta phải chủ động đánh trà, cho bà ấy biết chúng ta lợi hại"
Diệp Gia Bảo ngẩng đầu, “Người hiền lành không phải dễ ăn, mà là có thể chèn ép. À, là bị chèn ép. UYền Nghi ngượng ngùng cười khan một tiếng, "Anh, anh nói nhanh đi mà, chúng ta làm sao để giáo huấn bà cô già!”
Diệp Gia Bảo không lập tức nói chuyện, trong con người đen nhánh của hắn lấp lánh tinh quang, gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé lần đầu hiện lên sự kiêu ngạo.
Trầm mặc một lúc lâu, Diệp Gia Bảo mới chậm rãi nói, "Anh sẽ đưa thím Diệp một phần đại lễ dai lễ à...
Diệp Uyển Nghi cười cười, hai lúm đồng tiền nhỏ càng rõ ràng, mi mắt cong cong, cực kỳ giống một con hồ ly giảo hoạt.
Anh trai này của cô, cho tới bây giờ đều chưa từng khiến cô thất vọng, chuyện vui lần nay cô liền mòi mắt mong chờ nha!
Hải Thành về đêm, luôn có chút dịu dàng pha lẫn hời hợt, lúc này dù vạn nhà thắp đèn sáng rực thì cũng không thể xua đi đêm đen vô tận.
Ở quán Bất Dạ trong thành phố lúc này, từng phút từng giây ở đều có chuyện vui buồn hợp tan của con người, nhưng việc thực sự khiến người ta có ấn tượng sâu sắc lại không có mấy. Kết thúc hội nghị cuối cùng, Lục Minh Thành vừa định trở về Thiền Thủy Loan, nhìn xem vết thương trên người Uyển Dư khôi phục thế nào rồi thì nhận được điện thoại của Diệp Hiểu Khê. "Minh Thành, em rất khó chịu, mau cứu em..."
Nói xong lời này, Diệp Hiểu Khê bên kia im lặng.
Diệp Hiểu Khê đã từng cứu mạng của hắn, nên hắn không không thể bỏ mặc sống chết của cô ta, liền bảo tài xế quay xe, đi về hướng biệt thự của cô ta. Cửa biệt thự của Diệp Hiểu Khê cũng không có đóng cửa, Lục Minh Thành nhíu mày, đầy cửa đi vào.
Vừa vào cửa, một mùi hương nồng nặc truyền đến, Lục Minh Thành nhíu mày, “Diệp Hiểu Khê. “Minh Thành, cứu em..."
Giọng nói của Diệp Hiểu Khê lúc này đầy vẻ kiểu my yếu ớt, âm thanh phát ra từ phòng của cô ta, Lục Minh Thành trực tiếp đi thẳng đến phòng ngủ.
Lục Minh Thành cho rằng Diệp Hiểu Khê bị thương nhưng lúc này hắn lại thấy cô ta mặc một bộ váy ngủ gần như trong suốt, phong tình vạn chủng nằm trên giường.
Những năm gần đây có vô số đàn bà, dùng mọi loại thủ đoạn muốn bỏ lên giường hắn, cảnh trước mắt này cũng không xa lạ.
Trong mắt hiện lên vẻ chán ghét, Lục Minh Thành cũng không thèm nhìn Diệp Hiểu Khê một cái liền xoay người đi ra ngoài. “Minh Thành, đừng đi mà!"
Diệp Hiểu Khê xuống giường, từ phía sau ôm lấy Lục
Minh Thành, Minh Thành, tối nay ở lại được không? Năm năm rồi anh đều không chạm vào em, Minh Thành, anh có biết không, em rất khó chịul Minh Thành, van cầu anh, đừng cự tuyệt em nữa, có được hay không?"
Bàn tay nhỏ bé như không xương của Diệp Hiểu Khê không yên phận ở trên người Lục Minh Thành vuốt ve, loại hương trong phòng trọ của cô đối với đàn ông mà nói, đặc biệt lợi hại. Cô là phụ nữ mà ngửi loại hương này cũng khó chịu thực sự, vậy nên cô không tin Lục Minh Thành có thể từ chối công Lục Minh Thành cũng cảm thấy thân thể mình khác thường, luồng nhiệt chạy khắp cơ thể hắn, nhanh chóng tụ vào một chỗ, khát vọng nguyên thủy nhất đều muốn bộc phát.
Cảm nhận được thân thể của Lục Minh Thành nóng lên, Diệp Hiểu Khê liền biết hương đã có tác dụng.
Nàng cắn rằng một cái, trực tiếp đem quân áo trên người cời xuống, “Minh Thành, tối nay, em sẽ chăm sóc anh thật tốt
Vừa nói, cô vừa đến gần trước mặt Lục Minh Thành, đôi môi kiều diễm ướŧ áŧ, chỉ một chút nữa là chạm đến môi của Lục Minh Thành .