Chương 2: Trở về

Năm năm sau.

Sân bay Hải Thành.

Một tay Uyển Dư dắt Diệp Gia Bảo, một tay dắt Diệp

Uyền Nghi đi ra ngoài sân bay.

Nhìn dòng xe tấp nập bên ngoài sân bay, tâm tinh của Uyển Dư có chút hoảng hốt, năm năm rồi, cô lại trở về rồi.

Năm năm trước, sau khi cô lấy một trăm vạn cùng một người đàn ông xa lạ đăng kí kết hôn. Nói ra thì cuộc hôn nhân này của cô quả thật rất hoang đường. Đến bây giờ cô cũng không biết diện mạo người chồng của cô như thế nào, là thần thánh phương nào Cô chỉ biết, chồng cô họ Lục, bởi vì mỗi lần nhắc đến anh ta, dì Giang đều vô cùng cung kính mà gọi anh ta là ngãi Lục. Cô cũng chưa từng nhìn thấy giấy chứng nhận kết hòn của mình. Vào lúc cô cùng người đàn ông đó đi Tinh chứng nhận cũng chỉ có một mình có chụp ảnh. Nghe đầu hình chụp hai người bọn họ trên chứng nhận kết hôn là hình ghép. Bởi vì ngài Lục kia không thích chụp ảnh cùng người khác.

Mà lần này cô trở về, ngoại trừ vì thấy cô giới thiệu cho cô một công việc ở Hải Thành còn vì một nguyên nhân quan trọng nữa, ngài Lục kia bảo cô đến Hải

Thành ký thỏa thuận ly hôn.

Ly hôn a…....

Bọn họ nên kết thúc cuộc hôn nhân hoang đường này từ sớm.

Kỳ thực cô vô cùng cảm kích ngài Lục kia. Một trăm vạn năm ấy anh ta cho cô quả thực chính là tặng cùi vào ngày tuyết. Mà năm năm này, anh ta không có bắt kỳ hạn chế nào đối với, một mình có chạy ra nước ngoài học tập sinh con anh ta cũng không để tâm. Một trăm vạn này cứ như từ trên trời rớt xuống vậy.

Ngày ly hôn cô nhất định phải nói một tiếng cảm ơn với ngài Lục kia.

Lần đầu tiên đến Hải Thành, trong đôi mắt to đen như hai quả nho của Diệp Uyền Nghi tràn đầy sự mới lạ, cô bé đưa mắt về phía Diệp Gia Bảo: "Anh, em có dự cảm rằng chúng ta sắp gặp được cha của chúng ta đó." "Ừm, anh đã xác định được mục tiêu rồi." Trên gương mặt của Diệp Gia Bảo chẳng có chút xíu dao động nào, gương mặt than lạnh lẽo như một ngọn núi bằng nhưng tại tỉnh xảo xinh đẹp đến không thể nào tường tương được "Thật sao?!" Thấy Diệp Gia Bảo gật đầu. Trên gương mặt tinh nghịch của Diệp Uyển Nghi hiện đẩy vẻ sùng bái, "Anh, anh thật lợi hại mà! Không hổ là anh trai của Bối Bối

Diệp Uyễn Nghi chạy đến bên cạnh Diệp Gia Bảo, nhỏ giọng nói: "Anh, anh có thể cho em xem hình của cha không?" "Ừm." Diệp Gia Bảo lạnh nhạt đáp một tiếng rồi lấy hai tấm hình đặt lên bàn tay đẩy thịt của Diệp Uyển

Nghi: "Đây là hai người, mỗi người có năm mươi. "Cha, cha ơi!" Diệp Uyển Nghii hưng phần la lên, cô cuối cùng cũng có thể gặp được cha của mình rồi! Truyện88. net website cập nhật truyện nhanh nhất



Trông Diệp Uyền Nghi rất giống Uyền Dư, mà Diệp Gia Bảo và Uyển Dư lại không có một nét gì giống nhau cả, tướng mạo của cậu chỉ có thể là giống như người cha trong truyền thuyết của cá ba người

Khoảng thời gian này, Diệp Gia Bảo vẫn luôn dùng kí thuật hack để tìm ra ảnh của người có vẻ ngoài nhìn giống mình, qua hơn một tháng tìm kiếm, Diệp Gia Bảo cuối cùng chốt ra hai người có vẻ ngoài trông giống bản thân mình nhất.

Lục Minh Thành và Hàn Tinh

Lục Minh Thành, là cậu ruột của Hàn Tịnh, trong hai người này, nhất định có một người là cha ruột của họ. ADN, câu có thể khẳng định ai chính là cha ruột của mình rồi.

Chỉ cần nghĩ cách để cùng hai người làm xét ngiệm

Uyển Dư vẫn còn đang chìm đắm trong nhưng suy nghĩ của bản thân, vốn không hề chủ ý gì đến màn bàn luận của hai đứa nhóc này.

Đến khi đến trước sân bay, nghe thấy một tiếng là hết thất thanh, Uyển Dự mới hoàn hốn trở lại. "Mẹl me ơi! Mẹ làm sao vậy mẹ? Có ai không? Cứu với! Cứu mẹ tôi với

Nghe thấy một giọng nói không thể nào có thể quen thuộc hơn được nữa, Uyển Dư chợt khưng người lại, lập tức không kềm được mà quay mặt về phía Diệp Hiểu Khê nhìn

Người đang nằm dưới nền đất kia, là Thẩm An - mẹ của Diệp Hiểu Khê

Uyển Dư biết, Thẩm An mắc phải căn bệnh tim vô cùng nghiêm trọng, bà ấy thế này, chắc là căn bệnh lại tái phát dẫn đến sốc tim, tuy cô rất không thích Thẩm An, nhưng lương y như từ mẫu, cô cũng không thể thấy chết không cứu.

Nghĩ một hồi, Uyển Dư vẫn là tiến bước về phía của Diệp Hiểu Khê và Thẩm An, bây giờ, cô nhất định phải giúp Thẩm An làm cấp cứu hồi sức tim, nếu không, ngay cả xe cấp cứu đợi không kịp, mà mạng của Thẩm An cũng chẳng còn nữa. "Phiền tránh ra chút!"

Uyển Dư đẩy những người đang chắn đường ở ngay trước mặt ra, sau đó liền xông đến trước mặt Thẩm An cô cúi người xuống, dùng lực ẩn vào tim của

Thẩm An “Uyển Dư?!" Diệp Hiểu Khê cũng nhận ra là Uyển Dư, “Uyền Dư, cô muốn làm gì! Cô mau buông mẹ tôi ra!" thật mạnh cứ thể giảng thẳng vào mặt của Uyển Dư

Vừa nói, tay của Diệp Hiểu Khê dùng sức, một cái tát Cái tát của Hiểu Khê còn chưa chạm vào mặt Uyển Dư, Gia Bảo đã dùng sức nằm lấy cổ tay của cô ta, "Tôi không cho phép cô đánh mẹ của tôi!" Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88. net



Hiểu Khê sắc mặt trở nên ngưng đọng, ánh mắt rơi vào trên mặt Gia Bảo. Khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhân giống tạc tượng của Lục Minh Thành, Hiểu Khê suýt nữa hét lên.

Đây là con trai của Uyền Dư?!

Sau khi Hiểu Khê bị sảy thai cách đây 5 năm, cô nhận được cuộc gọi từ một người đàn ông mà cô đã thuê, nói rằng khi anh ta ở đó, đã có người đàn ông khác ở trong phòng của Uyển Du

Hiểu Khê khó hiểu nên không quan tâm đến vết thường trên người, lẳng lặng chạy về khách sạn, thấy trên giường có một chiếc nhẫn liền nhất lên, không ngờ có mấy người xông vào hỏi có phải là của cô không, nói rằng cô cứu Lục Minh Thành.

Hiểu Khê rất thông minh, cô đương nhiên đoán được người đàn ông đã ngủ với Uyển Dư chính là Lục Minh Thành, cô gật đầu không chút do dự, dành công lao của Uyển Dư.

Lục Minh Thành cảm ơn ân cứu mạng của cô và đối xử với cô vô cùng tốt, anh đã biến cô từ một người tầm thường trên mạng thành một nữ hoàng xinh đẹp. Tần Chi Minh rất tốt, nhưng so với một người đàn ông như Lục Minh Thành thì anh ta chẳng khác gì một cái rắm. Hiểu Khê đã Tần Chí Minh ra không do dự và bám lấy Lục Minh Thành.

Tuy nhiên, cô không bao giờ mong đợi rằng Uyền Dư sẽ trở lại, và đứa trẻ này rõ ràng là con của Lục Minh Thành l không! Cô sẽ không bao giờ để đứa con hoang này của Uyển Dư lấy đi tất cả những gì mà hiện tại cô đang có “Uyển Dư, cô mau buông mẹ tôi ra! Nếu mẹ tôi có chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cô!"

Hiểu Khê cay đắng nhìn Uyển Dư gằn giọng từng chữ một.

Uyển Nghi đứng một bên cũng không chịu nổi nữa, chỉ biết bất lực trợn mắt nói "Bà cô giả, đừng cắn không phải nhờ có mẹ tôi thì mẹ cô chắc chắn là người lung tung, mẹ tôi là đang cứu người. Nếu sống không nổi:

Bà cô giả? !

Bị Uyển Nghị gọi là bà cô già, Hiểu Khê sắc mặt tại xanh, chỉ vào mũi của Uyễn Nghỉ chửi ầm lên, "Mày gọi ai là bà cô già?".

Diệp Uyển Nghi hai mắt vô tội như nai tơ, "Bà cô giả tôi gọi có đúng không? Chẳng lẽ tôi nên gọi là bà nội sao? Hay bà ngoại?"

Hiểu Khê tức giận đến mức mặt đều biến sắc, "Mày có gan thì nói lại tạo xem?!"

Nhìn thấy khuôn mặt xanh mét của Hiểu Khê, Uyển

Nghi trong lòng vui vẻ. Cô bé đã nghe bà Giang nói nhiều về việc Hiểu Khê bắt nạt mẹ cô. Cô ấy đã xem nhớ của mình, cô nhận ra Hiểu Khê trong nháy mắt qua ảnh của Hiểu Khê và rất để tâm cô ta. Dựa vào trí