Câu trẻ là ông chủ của Bảo Bảo và Bối Bối, bọn họ như thế này có được coi là lσạи ɭυâи không ? Uyển Du biết, cô ấy nên đẩy Lục Minh Thành ra, nhưng cô ấy không thể khống chế được bản thân mình.
Cơ thể của anh ta, đem theo mùi hương nhẹ nhàng bình yên, bị anh ta hôn như vậy, khiến cô cảm thấy như đang đắm chìm trong ánh nắng với gió xuân nhẹ nhàng, tạo nên cảm giác thanh bình thoải mái. Lục Minh Thành cũng bị chính hành động của bản thân làm cho kinh ngạc, điều anh ta tự hào nhất là khả năng kiểm soát bản thân. Nhưng khi đứng trước Uyển Du, ngay từ lần đầu tiên, anh ta giống như uống nhầm phải thuốc độc khiến anh ta hoàn toàn không khống chế nổi mình. Anh dường như mắc bệnh thật rồi, không thuốc nào có thể chữa được
Mạnh mẽ chiếm hữu đôi môi của Uyển Du, cổ họng
Lục Minh Thành chuyển động kịch liệt, giọng của anh ấy khàn khàn : * xin lỗi, tôi đến muộn rồi."
Bờ mỗi đột nhiên trống trãi, khiến cho Uyển Du có chút hụt hẫn.
Trái tim Diệp Duy chết lặng, lạc lõng vô cùng.
Người như cậu trẻ làm sao có thể để ý đến cô được! vừa rồi của anh ta chỉ là có ý xin lỗi cô vì đến muộn thôi, suy cho cùng thì suy nghĩ của con người, vẫn không thể suy nghĩ theo cách bình thường được nước Pháp người ta gặp mặt, không phải điều chào
Ông chủ đến cả ghen cũng không hiểu, có lẽ nụ hôn hỏi bằng một nụ hôn sao.
Một nụ hôn, thật sự chẳng nói lên điều gì.
Lục Minh Thành...
Ba từ này ở Hải thành đều khiến người ta ngưỡng mộ, cao không thể với, cô cũng không thể không biết tự lượng sức mình.
Sự trầm mặc, khiến cả không gian trở nên có chút e ngại, Uyển Dư hằng giọng, cô vừa muốn nói điều gì đó để xua bớt đi cái không gian khó chịu này, thì tiếng của Lục Minh Thành đã vang lên bên tại cô : " để tôi đưa cô đến bệnh viện" “ không cần, không cần
Uyển Dư liên tục lắc đầu câu cầu trẻ ả, máu trên người tôi đều là của Triệu Tấn cả, tôi không bị thương gì nhiều, về nhà chỉ cần bôi thuốc là được rồi
Lục Minh Thành nhăn mặt suy nghĩ, không đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, anh cảm thấy không yên tâm, nhưng nhìn cô kiên quyết như vậy, anh cũng không thể ép buộc.
Dường như nghĩ ra được điều gì đó, Uyển Dư liền nói : " cậu à, phiền cậu đưa tôi đến thị trấn Phúc Tỉnh với, chứ bộ dạng này của tôi đến nhà Hàn Tiểu Phản sẽ làm Bảo Bảo và Bối Bối sơ mất." " à còn nữa, tôi mượn điện thoại của cậu một chút, tối gọi cho Bảo Bảo và Bối Bối nếu không hai đứa sẽ lo lắng
Lục Minh Thành không nói gì, trực tiếp lấy điện thoại đặt vào tay của Uyển Dư. Uyển Dư đang định gọi điện thoại cho Diệp Gia Bảo thì điện thoại của Lục Minh Thành hiện lên rất nhiều thông báo, đều từ "take daddy and bring home" gui dén. "take daddy and bring home"...
Đây không phải là wechat Bảo Bảo sao? Nó làm sao có thể kết bạn với wechat của cậu trẻ? " Cậu trẻ, cậu có muốn trả lời tin nhắn trước không?"
Uyển Dư nhìn Lục Minh Thành rồi nhìn chẳm chẳm vào điện thoại trên tay cô ấy, cô ý thức được câu hỏi của mình. "Ừ" Lục Minh Thành trả lời ngắn gọn rồi nhìn wechat, nhưng đây là tin nhắn từ Diệp Bảo Bảo gửi cho anh, anh không muốn nhìn thấy một đứa trẻ giống mình mang một khuôn mặt tràn đầy thất vọng. "take daddy and bring home" “ông chủ, ông có phải đang ở cùng mẹ con không ?"
Hiện tại Uyển Dư đang đứng ngay mặt Lục Minh Thành, cô ngắng mặt lên liền nhìn thấy tin nhắn của Bảo Bảo, cô đỏ mặt, nghĩ rằng Lục Minh Thành sẽ nói dối gì đó, nhưng không ngờ, anh lại thành thật trả lời ngắn gọn một câu "Ừ" “ò, cháu hiểu rồi, vậy cháu không làm phiền hai người nữa. Hai người tiếp tục đi." – "take daddy and bring home" trả lời
Uyển Dư tỏ ra khó hiểu, tiếp tục cái gì ? tại sao cô luôn cảm thấy, dòng tin nhắn này có ẩn ý gì đó? Càng như không có ý gì khác, chỉ là đơn giản trả lời tin khiến cô khó hiểu là, cậu trẻ trả lời câu " Ừ" dường nhắn thôi,
Nhưng cô không muốn để Diệp Gia Bảo hiểu lầm
Uyển Dư rụt rẻ chỉ vào điện thoại trong tay của Lục
Minh Thành * cậu trẻ, cho cháu mượn điện thoại một chút.
Cô gọi đến số điện thoại của Bảo Bảo, ngay lập tức, ở đầu dây bên kia truyền đến tiếng của cậu bé : “ mẹ ơi, có phải mẹ đang dùng điện thoại của ông chủ không ?"
Bí Bảo Bảo hỏi một câu như vậy, Diệp Uyển Dự bỗng cảm thấy chột dạ, cô hằng giọng một tiếng rồi nói "ùm, điện thoại của mẹ bị hỏng rồi, mượn dùng điện thoại của cậu trẻ một chút, Bảo Bảo, con và Bối Bối tối nay tạm thời ở phòng của Daddy nha , tối nay mẹ có việc phải giải quyết, nên không thể về đón các con ngay được. " mẹ à, mẹ yên tâm, con sẽ không về để quấy rối mẹ và ông chủ”
Bảo Bảo nói tiếp * dù mẹ có chọn ở bên cạnh ai, con đều ủng hộ mẹ"
Diệp Uyền Nghi cũng đứng ngay bên cạnh Diệp Gia
Bảo, con bé nhanh chóng cầm lấy điện thoại và nói to: mẹ, Bối Bối cũng sẽ không làm phiền hai người
Uyển Dư tiếp tục khó hiểu, hai đứa nhóc này, trong đầu toàn nghĩ đến cái gì vậy?
Cô đang muốn giải thích một chút cho Bảo Bảo và
Bối Bối thì liền nghe thấy từ đầu giây bên kia giọng nói ngọt ngào của hai đứa : “ mẹ, chúc ngủ ngon rồi cúp máy.
Uyển Dư giật mình nhìn màn hình điện thoại dần chuyển màu đen, cô biết, những lười nói ban nãy của Bảo Bảo và Bối Bối Lục Minh Thành đều nghe thấy cả rồi. Cô sợ anh sẽ hiểu lầm, liền lập tức nói : " cậu trẻ, cậu đừng nghe bọn trẻ nói linh tinh, tôi từ trước đến giờ chưa bao giờ nghĩ đến sẽ cùng cậu ở bên nhau." "haha, cậu trẻ, anh là cậu trẻ của tôi mà, tôi làm sao có thể có ý nghĩ xấu với trưởng bối của mình chứ
Cậu trẻ, anh nhất định phải tin tôi" " ừ" vẫn là câu nói cũ không lạnh không nhạt, nhưng anh mắt Lục Minh Thành hiện rõ sự thất vọng.
Nhìn Lục Minh Thành không chút hiểu lầm, Uyển Dư nhẹ nhàng thờ nhẹ một tiếng, chỉ là không hiểu tại sao, nghe anh nhanh chóng trả lời một tiếng từ tim của cô lại đầy ắp sự hụt háng.
Lục Minh Thành không hề đưa cô đến thị trấn Phức
Tinh, mà lại đi đến biệt thự của anh " cậu trẻ, không phải cháu nói đến thị trấn Phúc Tình sao, sao cậu lại đưa cháu đến đây?" " chỗ tôi có thuốc trị thương" nói rồi Lục Minh Thành lại thêm vào một câu: " sẽ không để lại sẹo" “ồ” Uyển Dư nhẹ nhàng trả lời một tiếng, dường như cô lại nghĩ nhiều rồi. Nhưng mà việc cô muốn quay về thị trấn Phúc Tịnh nhất định là có chút không hợp lí rồi, đồ đạc của cô ở đó đều bị chuyển đến biệt thự của Hàn Cảnh rồi, ngay cả đến thuốc cũng không còn, chi bằng ở lại chỗ anh.
Mặt và trước ngực, Uyễn Dư có thể tự thoa, còn viết thương đẳng sau lưng khiến Uyển Dư cởϊ áσ xuống đến thắt lưng, trên lưng truyền đến một trận kịch liệt đau đớn, hình như có mảnh thủy tinh trong viết thương. Uyển Dư vươn tay, cố gắng để lấy mảnh thủy tinh ra nhưng việc này là quá khó, cô rất đau, cô nghiến răng, nhưng vẫn không thể lấy ra mảnh vỡ. Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Uyển Dư bị tiếng động làm cho giật mình, cô ngoảnh mặt lại, phát hiện Lục
Minh Thành đang đứng trước cửa.
Uyển Dư bị tình huống này làm cho chết đứng, phía trên, cô không hề mặc áo.