Chương 1: Bi kịch

"Em gái yêu quỷ, Chí Minh bây giờ đang ở cùng chị Khách sạn Hoa Nguyên, phòng 135, hoan nghênh em đến góp vui hahaha" “Ding...Ding." Diệp Uyển Dư nhận được một tin nhằn khác. Là một bức ảnh chụp bạn trai cô Tần Chí

Minh và Diệp Hiểu Khê đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quấn lấy nhau

Nhìn chằm chằm vào bức ảnh, Uyển Dư cảm thấy như có hàng nghìn nhát dao đâm vào ngực, từng nhất từng nhất xuyên qua đến mọi hơi thở đều đau.

Người đàn ông đó từng nói yêu mỗi mình cô, cả đời này đều bảo hộ cô, che chở cô, từng thể hứa không làm tổn thương cô dù chỉ một chút, thế nhưng bây giờ lại dây dưa không rõ với chị gái cùng cha khác mẹ của cô Có muốn đến hỏi Tán Chí Minh, cô yêu anh như thế nào từng ấy năm anh biết rất rõ, cớ sao lại đối xử vớI có như vậy?

Cửa khách sạn không khóa, cô đẩy cửa bước vào, không nhìn thấy hai người bọn họ đâu, nghĩ bọn họ đã rời đi, vừa muốn quay người tìm bọn họ liền nhận được một tin nhắn khác: "Em gái yêu quý, chị đã tìm giúp em một nam công ưu tủ, chắc chắn em sẽ thích “

Uyền Dư chưa kịp hiểu ý tử trong lời nói của Diệp

Hiểu Khê thì đã bị một người đàn ông cao lớn túm lấy, hắn như người điên dùng hết sức ép chặt cô vào cánh cửa.

Người đàn ông này, không phải Tần Chí Minh.

Ý thức nguy hiểm cần kể, Uyển Dư đầy mạnh người đàn ông, toàn chạy đi. Chưa đến cửa cô đã bị người đàn ông tóm lấy, hắn không thương tiếc xé toạc vậy có thành nhiều mảnh, Lộ ra làn da trắng như tuyết, đôi gò bồng lấp lừng sau vật áo rách cùng với hương thơm người thiếu nữ đôi mươi càng làm gã đàn ông tăng thêm phần thủ tỉnh.Uyển Dư có người lại vì đau, dùng chút sức lực yếu ớt đầy người đàn ông ra. Cô càng phản kháng, người đàn ông càng hung hãn như một con thú hoang nhắc lấy cô ném lên giường lớn. Uyển Dư sợ hãi: "Buông... buông tôi ra. “

Giọng nói của Uyển Dư rơi vào bẫy của Diệp Hiểu Khê. Người đàn ông này chắc chắn là nam công cô ta mang tôi, tôi sẽ đưa tiền cho anh, tôi đưa hết tiền cho anh. "

Người đàn ông như không nghe thấy lời Uyển Dư, anh ta mạnh bạo ôm lấy eo nhỏ của cô, môi kể lên miệng cô nuốt hết những lời nói kia không để cô hết lên thành tiếng. Hắn ta ra sức hôn cô, đầu lưỡi hắn xông thẳng vào bên trong, quần lấy lưỡi cô, ra sức càn quấy mặc cho cô chống cự. Hắn Rồi môi cô, hắn hôn xuống cổ cô, gặm nuốt xương quai xanh khảnh mảnh yêu kiều, bày tay không yên phận xoa nắn đôi gò bồng đào căng mọng trắng hồng, không quên đùa giỡn nơi nhũ hoa hồng hào ấy,

Tay hắn ta di chuyển xuống cặp đùi năn nà của cô nhẹ nhàng xoa bóp, rồi ra sức tách hai chân của cô ra mạnh mẽ xông vào. Cô cảm nhận một vật nóng cứng rằn đâm lời, nước mắt theo gò má ửng hồng vì kí©ɧ ŧìиɧ lăn xuống. Không một chút thương hoa tiếc ngọc, hắn ra sức khám phá cơ thể cô một cách triệt để, cứ dồn dập đưa cự long tiến sâu vào hoa huyệt một cách dữ dội. Uyển Dư trên người mồ hôi lấm tấm, toàn thân rã rời, thần sắc mệt mỏi, ánh mắt trở nên đờ đẫn đến vô hồn mặc cho hắn càn quấy. lên nụ cười thỏa mãn, bất chợt dùng sức hơn nữa, cứ thế đâm vào gần như xé nát cơ thể Uyền Dự thành từng mảnh. Uyển Dư đấu tranh van xin không thành đành đau khổ mặc cho hắn ta hoan lạc, thật bị ổi, lần đầu của cô cứ như vậy bị một người đàn ông không quen không biết cướp mất. Có không biết người đàn ông này đã dầy và có bao nhiêu lần, chỉ trên người xuất hiện nhiều nốt trắng xanh.



Những giọt lệ trong suốt không ngừng rơi nơi khỏe mắt. Uyển Dư giờ đây không còn phân biệt được đầu nổi đâu thể xác, đâu là nỗi đau trong tim mình nữa. Cuối cùng khi đã được thỏa mãn, người đàn ông buông cô ra. Cô nằm trên giường như một vũng bùn, nhàu nát và dơ bẩn, cô đã trở nên vô hồn, đến cả khóc cô cũng chẳng buồn chịu đựng. là

Lục Minh Thành bước ra khỏi giường, nhặt chiếc áo vest trên sàn, mỗi động tác đều bộc lộ sự uy nghiêm, ưu nhã vượt trội người người khác. Dung mạo bất phàm ưu tử, người vừa nằm trên giường. không phải là anh ta.

Anh vươn tay muốn bật đèn ngủ đầu giường để xem người phụ nữ vừa cứu mình là ai? Chưa kịp ấn công tắc thì ngoài cửa đã có tiếng bước chân dồn bộc lộ sự lạnh lùng ngoan độc. Nghĩ rằng kẻ chuốc thuốc mình tìm đến, anh nhanh chóng thảo chiếc nhẫn trên ngón tay cái đeo vào tay Uyển Dư, tiến về phía ban công, vội vàng rời đi.

Lục Minh Thành giống như một con bảo đảm nhanh nhẹn, bật tung cửa số ban công. Mọi động tác của anh ta đều được thực hiện trong một cái chớp mắt, hoàn hảo như phim bom tấn hàng đầu

Hollywood. * một đường cong hoàn mĩ, người phụ nữ này, đáng yêu như vậy, anh nhất định sẽ tìm thấy cô. Uyền Dư ngây ngốc nằm ở trên giường, giống như một con búp bê rách, không có linh hồn. Cô vừa mới mất đi thứ quý giả nhất của người con gái, cô làm sao để có thể tiếp nhận sự thật kinh hoàng này đây? Vật kim loại khiến tay cô cảm thấy đau rát, bây giờ cô cô một chiếc nhẫn bạc. Cô bằng cảm thấy chua chát và nực cười. Nam công này sao khi phục vụ khách hàng còn đề lại kỉ vật ? Thật ghê tởm!

Vứt chiếc nhẫn sang một bên, di động đột nhiên đồ chuông, là Tần Chí Minh gọi đến, hạn cô gặp mặt ở bệnh viện. Uyển Dự bật cười, có như này không phải là do anh ta hai sao? Mời bạn đọc truyện tại

Sau khi nghĩ lại, Uyển Dư quyết định đến bệnh viện, trắng đen rõ ràng với đôi gian phu da^ʍ phụ kia.

Tần Chí Minh vừa nhìn thấy Uyển Dư liền đi đến, trong mắt hiện lên chút áy náy. “A Uyền! Vừa nãy Tiểu Khê bị tai nạn ở bên ngoài

Vịnh Repulse. Tuy không ảnh hưởng tính mạng, nhưng lại không giữ được đứa bé. Đứa bé đó..." Tần

Chí Minh ấp ủng như nghẹn " Đứa bé đó ... là của anh"

Trong mắt Uyển Dự toàn là sự lạnh lẽo, có lẽ Diệp

Hiểu Khê đưa Tần Chí Minh đến Hoa Nguyên để bắt gian cô chăng? Tiếc rằng, cô ta đã không thể để Tấn Chí Minh thấy cô và tên nam công kia trên giường, ngược lại còn hại chết đứa con trong bụng mình. Diệp Hiểu Khê, dây chẳng phải là cô tự chuốc lấy sao?

Tần Chí Minh tiếp tục nói “Tiểu Khê không kiên cường giống em, cô ấy yếu đuối như vậy, mất đi đứa ấy nhất định không sống nổi. Uyển Dư chúng ta chia bé đã đau đớn tột cùng, nếu còn mất cả anh nữa cô tay... "Hum"



Uyển Dư giật phắt chiếc khăn quàng cổ ra, cơ thể chi chít những vết bầm xanh tím liền lộ ra trước mắt

Tần Chí Minh.

Nhìn vào từng dấu hôn hằn còn mới kia, lời nói của

Tấn Chí Minh nhất thời kẹt lại giữa cổ họng.

Uyển Dư hếch cắm lên như một nữ hoàng kiểu ngạo "Tán Chí Minh, chúng ta chia tay đôi Tôi yêu người khác rồi, ngày nào cũng quấn lấy nhau làm những chuyện của hai người, đầu của anh bị tôi biến thành đồng cỏ xanh rồi

Tần Chí Minh kinh ngạc tới nổi há hốc mồm, bộ dạng của anh ta còn khó coi hơn cả uống phải nướ© ŧıểυ.

Bản chất của đàn ông là vậy, họ phản bội người khác chi cảm thấy có chút áy náy, nhưng bị người khác phản bội họ lại cảm thấy như cả thế giới đang phản bội mình.

Uyển Dư trong lòng đau khổ, nhưng khỏe mỗi lại nở nụ cười rạng rỡ * Tần Chí Minh: Tôi với anh không dính dáng gì nhau nữa, hy vọng anh sau này đừng quấy rầy tôi Nói xong, Uyển Dư ngắng cao đầu bước đi, đôi mắt ngắn lệ nhưng cô cố giữ không để giọt nước mắt nào được rơi xuống. Đối với người quan tâm bạn mà nói, nước mắt của bạn là trân châu, còn đối với người thờ ở với bạn, nước mắt của bạn không có giá trị. Hai người quan tâm cô nhất thế giới này, một người đã mất, một người trở thành người thực vật. Cô sau này chắc chắn sẽ không tùy tiện rơi nước mắt nữa.

Cổ họng Uyển Dư nghẹn lại, khỏe miệng mấp máy "Mẹ ơi! Mẹ nhìn thấy không, A Uyển rất kiên cường,

A Uyền không khóc

Trong khoảnh khắc này, cô cảm thấy vô cùng biết ơn tên nam công đêm qua, tuy rằng cô đã đánh mất sự trong trắng của mình, nhưng lúc đối mặt với Tần Chí Minh có thể níu lại chút tôn nghiêm cuối cùng của mình. Sau khi ra khỏi bệnh viện, Uyển Dư gọi cho dì Giang Lâm: "Dì Giang, tôi đồng ý kết hôn

Một vạn tê. Cô chấp nhận bán mình với giá một van